Như đã nói, mỗi một nhiệm vụ không phải để khiến cho Cố Kiến Thâm đau lòng, mà là bù lại tiếc nuối. Xét từ góc độ ấy, có thể dễ dàng đoán ra nhiệm vụ tiếp theo sẽ liên quan đến gì.
Tín ngưỡng.
— Cố Kiến Thâm bất đắc dĩ phải làm trái Thiên Đạo, rời xa người yêu và người thân của mình để đến Tâm Vực.
Chiêu cáo khắp thiên hạ.
— Cố Kiến Thâm gánh biết bao tội lỗi, tao ngộ biết bao chỉ trích, bị biết bao thế nhân hiểu lầm.
Ngoài những việc được liệt kê trên thì vẫn còn rất nhiều, Thẩm Thanh Huyền biết nếu mình hỏi Cố Kiến Thâm, có thể hắn sẽ chẳng đáp được gì, nhưng Thẩm Thanh Huyền không nóng vội, vì y biết ngọc giản đỏ sẽ nói y biết.
Thẩm Thanh Huyền thu hồi suy nghĩ, rụt người vào ngực Cố Kiến Thâm.
Chỗ lợi của người máy là ở đây, nhận thấy động tĩnh của Thẩm Thanh Huyền, hắn lập tức điều chỉnh nhiệt độ cơ thể.
Thẩm Thanh Huyền ôm chặt hắn, khẽ nói: “Em không lạnh.”
Cố Kiến Thâm: “Ừ”. Dứt lời, hắn lại hạ nhiệt độ xuống.
Thẩm Thanh Huyền cong môi cười: “Em chẳng qua muốn ôm anh mà thôi.”
Cố Kiến Thâm lại cảm nhận được dòng điện diệu kỳ ấy, không biết bắt nguồn từ đâu mà đã lan tràn khắp toàn thân trong nháy mắt, mang đến cho hắn cảm giác khó thể giãi bày.
Có lẽ cảm giác này gọi là hạnh phúc chăng.
Cố Kiến Thâm cũng ôm chặt y, thấp giọng: “Anh cũng muốn ôm em.”
Thẩm Thanh Huyền: “Nine, chúng ta xây một Phượng Hoàng hạp cốc đi.”
Thực ra ở 《Chung cốc》 có rất nhiều công viên giải trí ở ngoài đời. Dù gì cũng là trò chơi nổi tiếng vận hành trong thời gian dài, fans nhiều vô số kể, nếu có chút đầu óc kinh doanh đều sẽ tìm cách xây khu trò chơi từ trong game ra ngoài đời thực.
Mặc dù trò chơi toàn tức thời nay có thể mô phỏng mọi thứ, sáng tạo ra nhiều “thiên đường” mộng ảo xa rời hiện thực. Nhưng loài người là một sinh vật kỳ lạ, thứ gì mới rồi cũng sẽ thành cũ, mà cũ sẽ tuần hoàn thành mới.
Cũng như người thế kỷ 21 ưa chuộng cổ phong, người thế kỷ 22 cũng có tình hoài phục cổ, háo hức đến khu vui chơi được tái hiện từ game hệt như người của trăm năm trước.
Dĩ nhiên, Phượng Hoàng hạp cốc mà Thẩm Thanh Huyền nhắc đến lúc này cũng làm thành công viên giải trí.
Cố Kiến Thâm nhìn thấu tâm tư của y, dịu dàng nói: “Phượng Hoàng hạp cốc chỉ có chúng ta thôi ư?”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Phải, chỉ có hai chúng ta.”
“Được.” Cố Kiến Thâm hôn lên trán y, lặp lại: “Chỉ có chúng ta.”
Ba năm sau, Phượng Hoàng hạp cốc xây xong.
Nó tọa lạc ở một nơi xa xôi, trong một khe núi (hạp cốc) chân chính.
Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền đã chọn đi chọn lại thật lâu, Thẩm Thanh Huyền hưng trí bừng bừng, quan sát đủ chỗ, nhất định phải tìm cho bằng được nơi thích hợp nhất.
Hoạt động của 《Chung cốc》 giao lại cho Cố Kiến Thâm, có hắn ở đây, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn nhiều. Tất nhiên Thẩm Thanh Huyền sẽ không giải tán đoàn đội do mình bồi dưỡng, y chỉ giao lại quyền lãnh đạo cho Cố Kiến Thâm, hy vọng y có thể có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.
Cố Kiến Thâm cũng không từ chối, nhưng vừa “nhậm chức” đã muốn sa thải cậu bạn Đỗ Dịch. Thẩm Thanh Huyền không dám biện hộ giúp cậu, nghĩ bụng nếu Đỗ Dịch thực sự bị sa thải, y sẽ âm thầm tìm một công việc khác cho cậu.
Phải nói là Đỗ Dịch oan quá chừng, nhưng cũng nhờ có cậu mà Cố Kiến Thâm mới bị “chua tới tỉnh”.
Vậy mà sau đó Cố Kiến Thâm không hề sa thải Đỗ Dịch, nguyên nhân do đâu thì Thẩm Thanh Huyền cũng không biết.
Dù gì y cũng đã hạ quyết tâm đời này sẽ không nhắc tới tên Đỗ Dịch nữa, cũng sẽ không gặp thằng bé ấy, bằng không lại hại chết người ta.
Thẩm Thanh Huyền nắm Chung cốc trong tay bằng vận tốc ánh sáng, lại “xuống đài” bằng vận tốc ánh sáng, khiến cho người ngoài cuộc ngã vỡ mắt kính.
Có không ít “chuyên gia” nhận phỏng vấn, nghiên cứu phân tích từ nhiều khía cạnh, thậm chí có một người bạn tên là “Long không ngắn” mở chuyên mục chuyên nghiên cứu lịch sử “đoạt quyền” huy hoàng, sáng rực, cường thế mà lại ngắn ngủi này, nói sinh động như đúng rồi, dẫn đến một đống người vây xem thả like.
Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy bài viết này trong lúc nhàm chán, nhìn mấy lời xàm xí của hắn mà vui quá chừng, thế là thưởng cho một khoản tiền.
Không còn tục sự quấn thân, Thẩm Thanh Huyền liền dẫn Cố Kiến Thâm “vào Nam ra Bắc”, tìm Phượng Hoàng hạp cốc trong cảm nhận.
Điểm tốt khi có bạn trai là người máy thể hiện rõ nhất vào lúc này.
Mệt mỏi khi leo núi? Đã có bạn trai ôm lên ôm xuống, cả quá trình không rớt giọt mồ hôi nào.
Bị lửa mặt trời thiêu nóng người? Đã có điều hòa di động, còn có thể thổi phà phà khí lạnh nữa đó!
Trời lạnh gió thổi đau đầu? Đã có lò sưởi hình người ôm, làm bạn nóng tới mức muốn ăn gậy băng giữa trời đông tuyết phủ.
Ừm … đừng nghĩ bậy, là gậy băng thật, chứ không phải “gậy băng” nào đó cố tình điều chỉnh nhiệt độ!
Thẩm Thanh Huyền mất hai năm để tìm thấy Phượng Hoàng hạp cốc trong lòng, về sau chính là bố trí xây dựng. Điểm này không cần họ bận tâm, miễn là có tiền, loài người có mạnh cỡ nào cũng không sợ, gì cũng chịu làm!
Sau khi dọn vào Phượng Hoàng hạp cốc, đợt nhập thế lần này của Tôn chủ đại nhân chỉ còn lại hưởng thụ.
Giai nhân mỹ cảnh … được rồi, là mỹ cảnh giai khí (người tài), nói chung là nhàn nhã tự tại, vui vẻ đầm ấm. Đam Mỹ Sắc
Điều đáng nói là mấy chục năm còn lại của cuộc đời, Thẩm Thanh Huyền vẫn còn liên hệ gắn bó với Viên Dật Minh.
Viên Dật Minh là ai? Chính là đại bảo bối Viên Viên cho Tôn chủ tiền lì xì ba vạn lúc y mới nhập thế.
Viên Dật Minh cũng là người phi phàm, một tên điên thứ thiệt.
Theo lý thì loại tính tình kia của hắn cách Thẩm Thanh Huyền rộng như biển, không cách nào vượt qua.
Nhưng Viên Dật Minh ở bên ngoài làm trời làm đất, nhưng vì “cùng lớn lên” với Thẩm Thanh Huyền nên vô cùng tốt với y, chân thành đến không thể chân thành hơn, chuyện xàm xí gì cũng lải nhải không yên với y.
Mới đầu Thẩm Thanh Huyền còn đàng hoàng giải quyết giúp hắn, dù gì cũng còn tình nghĩa ba vạn mà.
Sau đó Thẩm Thanh Huyền mới hiểu được rằng, cuộc đời người này hệt như một cuộn len sợi, có giúp cỡ nào thì cuộc đời hắn vẫn vậy!
Nên y chẳng thèm lo giúp hắn nữa, coi như nghe thoại bản là được.
Viên Dật Minh thăng trầm nhấp nhô, rắc rối phức tạp, ghi chép tình cảm dính líu rất rộng, thoại bản cũng không dám viết … viết rồi sợ bị nói là viết bậy!
Đương nhiên Cố Kiến Thâm sẽ không can thiệp chuyện Thẩm Thanh Huyền xã giao.
Thế nhưng vào một ngày nọ, Thẩm Thanh Huyền đang uống trà, Viên Dật Minh bắt đầu lải nhải như loa phát thanh: “Tôi thật sự không yêu A, tôi chỉ yêu B, vậy mà tôi về nhà lại bắt gặp A với B đánh dã chiến! Mẹ nó! Ông đây suýt nữa nhổ một búng máu! Mới hôm qua B còn bảo với tôi ẻm yêu C! Hôm qua tôi còn ầm ĩ với C một trận, C quỳ xin tôi buông tha A, ông đây căn bản đâu có chiếm A của nó! Còn D nữa! Tôi chỉ uống rượu ngủ với hắn một đêm, hắn vậy mà quấn lấy tôi! Quan trọng là hắn còn là bạn trai cũ của B!”
Đồng chí lão Cố vận hành cả Chung cốc mơ màng: “???”
Thẩm Thanh Huyền vẫn bình tĩnh uống trà, thế mà có thể chêm một câu: “A thích B hay cậu?”
Viên Dật Minh tiếp tục gầm lên: “A là một gã tra nam, nói yêu tôi, nhưng cmn tôi thấy gã với B và cả C chơi high lắm luôn!”
Thẩm Thanh Huyền trầm ngâm: “Tôi thấy F rất tốt.”
Cố Kiến Thâm: “…” Còn có F???
Viên Dật Minh tiếp tục nói: “Thật ra tôi đang cân nhắc tái hợp với G.”
Lão Cố hít sâu: Còn có G???
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Con người H cũng không tệ, tôi thấy rất tốt.”
Viên Dật Minh lại bùng nổ: “Cậu đừng có nói về H với tôi, H là anh trai của C! Còn là một tên cuồng em trai! Mình C điên đủ rồi, ai dám ở bên anh hắn? Còn L nữa, tôi mắt mù mới cảm thấy hắn trung hậu thành thật …”
Cố Kiến Thâm “nghe lén” mười phút, khu trung tâm xử lý nóng hầm hập đòi bãi công!
Đây … đây … hắn không muốn quản lý Thẩm Thanh Huyền xã giao với ai, nhưng Viên Dật Minh này sẽ không làm hư Tiểu Liên Hoa của hắn chứ?
Bạn học lão Cố rất bất an, buổi tối còn nằm mơ, trong mơ có một quân đoàn chữ cái đuổi theo Thẩm Thanh Huyền, hắn đánh được một thì nhảy ra hai, đánh xong hai lại ra bốn, quả thật còn vướng víu hơn cả tang thi trong Chung cốc, diệt mãi không xong!
Thẩm Thanh Huyền đột nhiên gọi hắn: “Anh sao thế?”
Cố Kiến Thâm mở bừng mắt, nhìn Liên Hoa trắng nõn trong ngực mình thì thở phào nhẹ nhõm: “Không … không có gì.”
Thẩm Thanh Huyền nhẫn nại hỏi: “Nằm mơ sao?”
Giấc mơ này quá khủng khiếp, Cố Kiến Thâm không muốn nhớ lại.
Trong mắt Thẩm Thanh Huyền đầy vẻ vui sướng: “Thật sự nằm mơ?”
Cố Kiến Thâm vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Thẩm Thanh Huyền bỗng hôn hắn một cái bẹp, nói: “Tốt quá, anh nằm mơ!”
Cuối cùng Cố Kiến Thâm cũng tỉnh táo, nhất thời ấm áp trong lòng, bèn cẩn thận ôm y vào lòng.
Mơ là một thứ gì đó rất kỳ lạ, máy móc không làm được điều đó, Thẩm Thanh Huyền vui mừng vì hắn ngày càng giống một con người.
Nghĩ vậy, Cố Kiến Thâm bèn vứt giấc mơ kia ra sau đầu.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền lại hiếu kỳ, hỏi hắn: “Anh mơ thấy gì thế? Nói em nghe xem.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thanh Huyền đong đầy mong chờ: “Nói đi, em muốn nghe.” Đây là giấc mơ đầu tiên sau khi Cố Kiến Thâm nhập thế.
Cố Kiến Thâm nào dám nói mấy chữ cái kia ra? Hắn xoay người đè y, thấp giọng: “Không cách nào nói được, để anh làm cho em xem vậy.”
Thẩm Thanh Huyền cảm nhận được thứ cứng rắn của hắn, lập tức trợn to mắt: “Này, anh … anh mơ thấy chuyện này hả … ưm …”
Vốn là một tên hay tìm bất mãn, sau khi thành người máy, người nào đó càng thêm bất mãn.
Sau khi mồ hôi đầm đìa, Thẩm Thanh Huyền tất nhiên không còn sức để truy hỏi nữa.
Mấy chục năm sau, ba chữ Viên Dật Minh kia đã trở thành tâm bệnh của đồng chí lão Cố.
Vừa thấy điện báo của hắn, Cố Kiến Thâm lập tức căng chặt thần kinh, thành thật ngồi đó, hận không thể dùng bút để ghi nhớ, sợ ngày nào đó những chữ cái đó sẽ trở thành mũ xanh ụp xuống đầu hắn.
Nói tóm lại, bất cứ đồng chí lão Cố biến thành gì, bản chất vẫn không thay đổi.
Chẳng hạn như thần giấm chua, dục vọng cầu sinh, lại chẳng hạn như chống cự tự nhiên với mũ xanh.
Chẳng qua đến cuối cùng cuộc đời, hắn vẫn không nỡ can thiệp quan hệ của Viên Dật Minh và Thẩm Thanh Huyền.
Bởi vì hắn biết Viên Dật Minh là “bạn thân” của Thẩm Thanh Huyền, dù là người nguy hiểm thế nào hắn cũng không thể nói một câu không tốt, bởi vì đó là người mà Thẩm Thanh Huyền coi trọng.
Hắn không muốn Thẩm Thanh Huyền có bất kỳ điều gì không vui.
Thẩm Thanh Huyền sống đến 120 tuổi.
Tuổi thọ con người ngày càng tăng, ở thế kỷ 19 trung bình là 40-50 tuổi, đến thế kỷ 21 thì trung bình 70-80 tuổi … Với sự phát triển không ngừng của khoa học kỹ thuật, đến thế kỷ 22, sống tới 120 tuổi đã không còn là chuyện to tát.
Thẩm Thanh Huyền có thể sống lâu hơn, nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành, kéo dài tuổi thọ để sống tiếp cũng không có ý nghĩa gì.
Cố Kiến Thâm vẫn đi theo y.
Hắn có thể “trường sinh bất lão”, nhưng hắn chọn Thẩm Thanh Huyền, cho nên cũng chọn sinh mệnh hữu hạn.
Hắn thay đổi cơ thể mình, dần dần già đi cùng Thẩm Thanh Huyền.
Đây là một việc làm vô cùng lãng mạn.
Yêu nhau thì dễ, bên nhau mới khó.
Biết bao người trải qua mối tình quyết liệt, cuối cùng lại không thắng được năm tháng mài mòn.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đều quý trọng từng phút giây ấy.
Thời gian mấy chục năm bẵng đi trong nháy mắt, muốn hưởng thụ lại e ngại vì quá đỗi ngắn ngủi.
Lúc Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt, Cố Kiến Thâm cũng xóa mọi thiết lập của mình.
— Hắn sinh ra vì y, theo y mà đi, viên mãn vẹn toàn.
Sau khi về Vạn Tú sơn, mất thật lâu Thẩm Thanh Huyền mới phục hồi lại tinh thần.
Nam nhân bên cạnh y cũng mở mắt ra.
Thẩm Thanh Huyền bèn chọt hắn.
Cố Kiến Thâm nắm tay y: “Làm sao, muốn cơ thể rắn chắc hơn à?”
Thẩm Thanh Huyền lập tức trừng hắn.
Cố Kiến Thâm khẽ thở dài: “Vốn định chọn một cơ thể cao tuổi, kết quả …”
Thẩm Thanh Huyền vỡ lẽ: “Đã bảo chỉ đặt hai điều kiện đâu?”
Cố Kiến Thâm hắng giọng: “Ta cũng muốn thử lớn tuổi …”
Hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài đã sáng bừng, đất rung núi chuyển!