Bùi Dã cởi hai ba lớp quần áo ra, da thịt đổ một tầng mồ hôi, dưới lớp áo da phủ một lớp hồng nhạt. Hắn cúi đầu, “Không sao. Ca, ngày hôm nay đệ cái gì cũng không quan tâm, ca tốt nhất cũng đừng quan tâm.”
Dung Chương nói, “Lần sau không được viện lý do này nữa.” Vết thương nứt ra không nghiêm trọng, Bùi Dã lo được lo mất, đến nước này đã không thể chờ đợi được nữa, chỉ có hoàn thành ước nguyện của hắn, hắn mới có thể an tâm.
Dung Chương nhìn vết thương một lát, đã Bùi Dã quấn lấy người y, “Ca không yên lòng thì ca ở trên đi.” Nhấc eo cọ bên dưới khố của Dung Chương.
Hạ thân hai người cọ xát, đều cứng hết rồi, Dung Chương đỡ lấy hắn, “Chớ có lộn xộn.”
Hắn liền thật sự không động, liếm hàm răng, sống mũi kề sát ở bên gáy Dung Chương.
Lúc muốn Dung Chương thừa nhận tâm ý thì hắn hùng hổ dọa người, hiện tại lại như mãnh thú thu hết nanh vuốt, trông có chút thành thật.
Dung Chương mở nắp hộp, nói là cao cho bệnh trĩ, nhìn bộ dáng Bùi Dã đi đòi thuốc, Lâm thần y làm sao không biết hắn muốn cái gì.
Cao thuốc chạm vào chỗ nóng thì liền tan ra, Dung Chương nắm chặt hạ thân của hắn mà chà xát.
Trên ngón tay Dung Chương đều là cao trắng mịn, hạ thân Bùi Dã càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng cứng.
Bùi Dã ngẩng đầu theo dõi tay y, “Tay đánh đàn chắc chưa chạm qua mấy thứ phàm tục này nhỉ?”
Dung Chương quả thực muốn vỗ đầu hắn một cái, lại lười so đo với hắn, ngón tay dùng sức kẹp lấy ngọc hành của hắn.
Bùi Dã chưa nghĩ tới chuyện đó, bị y bóp cơ bụng liền căng thẳng, lập tức chịu thua, cười làm lành. ngôn tình ngược
Biết rõ hắn có tính toán khác, chỉ là ra vẻ lấy lòng để gạo nấu thành cơm, Dung Chương vẫn là mềm lòng, bị hắn làm giục tới phiền, liền vừa phết cao, tách hai chân của hắn ra.
Bùi Dã thuận theo, mở ra chân, tư thế nằm ngửa để lộ cơ ngực, cơ bụng cùng đùi nhìn không sót thứ gì. Trong thân thể y nóng kinh người, Dung Chương cúi người hôn hắn, thuận tiện chạm vào trán hắn kiểm tra nhiệt. Bùi Dã không nóng, lúc Dung Chương hôn hắn, bên trong cơ thể lại siết lấy ngón tay Dung Chương.
Ngón tay Dung Chương ở trong cơ thể hắn ra vào, Bùi Dã thỉnh thoảng nói chuyện.
“… Ca, đệ vẫn luôn thích tay của ca…. Ca có biết hay không, móng tay ca có chút tím bầm?”
Đó là đặc điểm của người huyết khí không thông, không biết Bùi Dã lưu ý bao nhiêu lần rồi.
Dung Chương vốn là đối với hắn quá dung túng, lần này lại càng yêu quý nhiều hơn. Trong thời khắc lòng tràn đầy yêu thương này, bị hắn kẹp lấy eo, nghiêng người đè xuống, cưỡi trên người Dung Chương, nắm hạ thân Dung Chương hướng vào bên trong thân thể mình, “Ca đừng động, để đệ.”
Đợi đến thứ đó đã hoàn toàn vào trong cơ thể hắn, Bùi Dã chầm chậm chốc lát mới bắt đầu động. Bên trong trừ dầu cao ra, mỗi lần hạ xuống đều chạm vào bìu của Dung Chương.
Hắn cắn răng, nắm lấy hai tay Dung Chương, đặt ở trên eo mình. Phần eo vừa hạ xuống, phần đỉnh bên trong lại tiến về phía trước, vai cùng eo như một chiếc cung bị kéo căng.
Hô hấp Dung Chương cũng bị hắn làm loạn, rồi lại nhìn thấy hắn vết thương chảy ra ít tơ máu, “Đúng là gắng sức.”
Mồ hôi ngấm vào vết thương, cũng ngấm vào đôi mắt, có chút đau, Bùi Dã cười nói, “Bỏ công như vậy, cũng phải có chút lợi chứ?”
Dung Chương than thở, lại nở nụ cười. Hắn từng muốn thay Bùi Dã an bài phu thê hoà thuận, nhi nữ song toàn, niềm hạnh phúc gia đình êm đềm như nước chảy, “Lợi lộc không tốt cho lắm. Chính là phải cùng ca bạc đầu giai lão, vĩnh viễn kết đồng tâm.”
Hai người ở trong phòng một đêm tới giờ ngọ, phóng túng tới trời đất xoay vòng cũng được tận mấy lần. Làm xong thì ngủ.
Dung Chương hiếm khi ngủ được sâu, y thường xuyên ban đêm tỉnh giấc, sau đó thì khó ngủ hơn. Lần này bị Bùi Dã quấn lấy, gắt gao ôm y, tỉnh lại không lâu, liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày kế thức dậy, cũng là một sớm bình thường, trời còn chưa sáng, sao xám xịt vẫn còn ở đó, nhưng không thấy Bùi Dã. Dung Chương nằm ở trên giường, ý niệm đầu tiên lại là, “Lẽ nào chỉ là giấc mộng?”
Trong chớp mắt, nhìn thấy buộc tóc ở bên giường. Y đứng dậy xuống giường, mới đi đến bên cửa sổ, thấy Bùi Dã đi nhanh tới, trong tay nắm một nụ hoa màu vàng ôm lấy hắn, “Ca, năm nay cây mai vàng nở sớm.”
Trên áo hắn đều là mang theo hơi sương, ngoài cửa sổ thì ra đã đổ một trận tuyết nhỏ, Bùi Dã một lần nữa đóng cửa sổ, đem cây mai vàng cắm vào bìn, liền lôi kéo Dung Chương trở lại trên giường, “Ca ngày hôm nay cũng không thể làm việc, nghỉ ngơi thật tốt, cũng phải bồi đệ nữa.”
Dung Chương nắn tay hắn cười rộ lên, “Làm sao bồi?”
Y vẫn còn mặc áo ngủ, Bùi Dã nhắm mắt lại, ôm chặt lấy eo y, “Bồi thế này này, để đệ ôm, đệ muốn ngủ thêm một giấc.”
Dung Chương mặc hắn ôm, đệm chăn mềm mại như mây, hai người da thịt dán vào nhau, trời lạnh mà ấm áp lạ thường.
Y nhìn một bên mặt Bùi Dã, nhẹ nhàng xoa lưng hắn, Bùi Dã liền đặt sống mũi trên vai y, như một mãnh thú ngủ say.
Bên trong màn chỉ có tiếng hít thở của bọn họ, không lâu sau, Dung Chương nghe thấy tiếng động nho nhỏ. Y vươn tay vén màn nhìn ra ngoài cửa, ra sức không quấy rầy Bùi Dã đang ngủ bên người, thì ra là tuyết trên cành mai vàng, nhỏ nước xuống đất.