[Đam Mỹ] Người Trong Lòng

Chương 3:




Lúc này Dịch Giác cùng Bùi Dã trông coi nồi thuốc, chợt nghe một tiếng gọi lớn, “Tên nhóc họ Bùi khốn nạn này, ngươi đứng lại đó cho ta! Sao không xem lại thương thế của mình?”
Bùi Dã cười to, “Bị thương cái gì, ba năm trước bị thương, ta vẫn khỏe!” Thấy Lâm thần y xông vào phòng dược, hắn đẩy cửa sổ ra, tiêu sái nói “Hẹn gặp lại”, phá cửa sổ mà đi, Lâm thần y tức giận, trừng mắt, thổi râu mép.
Lâm thần y vuốt râu híp mắt, đầu tiên là tức giận, không lâu sau liền cười hì hì, “Sư phụ ngươi tự quyết định, kén vợ cho tiểu vương bát đản này?”
Dịch Giác nhìn cửa sổ mở ra, lấy lại tinh thần, “Hả?!”
Lâm thần y nhanh nhẹn cầm đệm vải trong tay, nắm chặt tay cầm của nồi thuốc, rót một chén thuốc màu nâu đậm, “Đi đi! Gặp sư phụ ngươi!”
Dung Chương mới ăn sáng, Lâm thần y nghểnh cổ xem y ăn điểm tâm thừa không, dương dương tự đắc, “Ngươi nói ngươi ăn mấy thứ này, mà một chút tiều tụy cũng không có, có thể thấy được ta trị cho ngươi rất tốt.”
Dịch Giác biểu tình khéo léo, Dung Chương lại thần sắc như thường, nói, “Đúng là Lâm đại phu y thuật cao siêu.” Bưng lên chén thuốc đắng kia uống một hơi cạn sạch, giữa hai hàng lông mày một nếp nhăn cũng không có.
Hắn đưa tay ra để Lâm thần y bắt mạch, thần y vừa xem mạch lại tức giận, “Ngươi quả thực là bệnh nhân nghe lời nhất của ta, ăn kiêng nhiều năm, đúng hạn uống thuốc, thế nhưng hàn tật làm sao cũng không tốt hơn được; tên tiểu tử thúi kia, khốn kiếp, không nghe lời một chút nào, thương tổn bệnh tật gì trên người đều khỏi nhanh chóng…”
Dung Chương nghe lão oán giận Bùi Dã, bên môi mơ hồ hiện lên ý cười, “Hắn chính là như vậy, đại phu hà tất cùng hắn tính toán.”
Lâm thần y tức giận buông tay ra, “Ngươi sẽ che chở hắn.” Sau đó cười hì hì, “Nghe nói ngươi muốn cưới vợ cho hắn?”
Dung Chương ngăn lại, “Ta thay hắn trù tính thôi, cưới hay không, cưới cô nương nhà ai, cuối cùng đều phải xem tâm ý của hắn.”
Lâm thần y xoa tay, “Nhưng thật ra là như vậy, ta có cháu gái, thua tiểu tử thúi kia gần hai tuổi, trùng hợp muốn tới thăm ta. Ngày hôm nay, sau giờ ngọ sẽ đến…”
Trùng hợp là Bùi Dã nhận ra được việc này, cả một buổi sáng hoàn toàn không xuất hiện trước mắt Dung Chương.
Dung Chương hôm nay phải xử lý nhiều công văn, giờ cơm trưa đi vào vườn mai.
Thân nhân của bọn họ chôn thây trong biển lửa, hài cốt bị hủy, tung tích không rõ. Dung Chương sau này quản lý Vân Trung thành, Bùi Dã may mắn tìm thấy vài vật cũ sót lại, kể cả quần áo cũ mai táng trong vườn, làm mộ di vật và quần áo. Thời gian sống trong Vân Trung thành, y ở trong vườn này uống rượu thường xuyên.
Tiết trời thu lành lạnh, Dung Chương khoác áo lông cừu áo đi vào vườn mai, phất tay để võ sĩ theo sau tản ra.
Hắn đi vào sâu trong vườn, áo choàng xám dần không nhìn thấy. Không cần lên tiếng hỏi, men theo mùi rượu nhàn nhạt, tìm thấy người ngồi dưới tang cây.
Bùi Dã nhắm hai mắt, hai tay gối ở sau gáy, phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng, trong lồng ngực có túi giấy dầu, bên người còn có một vò rượu ngã lăn xuống đất.
Lần đầu thấy hắn uống rượu, hắn vẫn còn là thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, lần thứ nhất uống rượu liền uống rất nhiều. Qúa khứ mười một năm vội vã trôi qua, thiếu niên biến thành thanh niên, rồi lại biến thành nam nhân. Vóc người cao lên, vai rộng, ngũ quan ngày càng anh tuấn.
Dung Chương nhặt lên vò rượu ngửi, trên mặt hiện lên ý cười, “Sao giờ này lại uống rượu Phần [1] ?”
“Đệ còn ngại rượu Phần quá nhạt, ” Bùi Dã như ngủ như tỉnh trả lời một câu. Lúc mở mắt ra, ánh mắt như điện quang, “Thế nhưng Tần gia lão ngũ, lại thích thứ rượu nhạt này, lôi kéo đệ uống, uống quen rồi thật là lại muốn uống thêm.”
Dung Chương cười nhẹ, chuyện Bùi Dã cùng với Tần gia Ngũ Lang ở đất Thục y từ lâu nghe nói. Tần gia là võ lâm danh môn, tổng cộng có bảy con trai, Ngũ Lang thanh danh vang dội nhất, phương thiên họa kích[2], hiếm khi gặp đối thủ.
Bùi Dã đi vào đất Thục, cùng gã gặp gỡ ở tửu lâu, nói thẳng muốn mượn họa kích nhìn thử. Hai người động thủ một lần, không phân cao thấp, say mèm ba ngày, trở thành bạn thâm giao. Đây chính là cái mà giang hồ gần hai năm qua gọi là truyền kỳ thiếu hiệp nhiệt huyết sôi trào.
Dung Chương nói, “Tần gia Ngũ Lang làm người tễ nguyệt quang phong[3], khó trách đệ cùng hắn hợp ý.”
Bùi Dã đứng lên, vỗ vỗ bùn đất, cười hì hì nói, “Ca, đệ dám đánh cuộc, chờ ca gặp hắn, ca cũng sẽ cảm thấy hắn thú vị.”
Hắn cười rộ lên phấn chấn cực kỳ, Dung Chương không khỏi mỉm cười, rồi lại cau mày —— Bùi Dã chỉ mặc một cái áo đơn, lại vẫn một bộ dạng không sợ lạnh chút nào.
Dung Chương đến gần, cởi áo choàng, khoác lên Bùi Dã trên người.
Bả vai chạm vào áo choàng ấm, Bùi Dã ngẩn ra, liền nghe bên tai tiếng Dung Chương từ từ nói, “Mấy năm qua ca nghe nói đệ kết giao rất nhiều bằng hữu vào sinh ra tử, ca rất mừng thay cho đệ. Thế nhưng những năm này một mình đệ ở bên ngoài, mà không có cô nương đệ thích sao?
Bùi Dã ngẩng đầu hướng về mắt người đối diện, Dung Chương vốn có màu da nhợt nhạt, mấy năm qua quen sống trong nhung lụa, càng trắng, càng tôn nên dung mạo, đẹp như sơn thủy. Ánh mắt như nước chảy, chân mày lại như núi.
Bùi Dã muốn nói kết giao nhiều bằng hữu vào sinh ra tử, ca với đệ trước sau vẫn bất đồng; đệ cũng muốn nói đệ đã sớm có người trong lòng, chỉ là…
Hắn cuối cùng hỏi, “Ca, ca tại sao vẫn luôn không cưới vợ?”
Dung Chương bình tĩnh mà nói, “Đệ thông minh như vậy, sao lại không biết?”
Hắn là dùng thủ đoạn để có chức Vân Trung thành chủ, để thiên tử không đầy mười tuổi ban thưởng, sớm muộn cũng sẽ bị thiên tử kiêng kỵ. Nếu có con cháu, liền chân chính trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của hoàng gia. Không cưới vợ, không sinh con, sau khi chết sẽ tự nhiên trao trả Vân Trung thành lại cho triều đình.
Bùi Dã ngực như bị đá tảng chặn ngang, chậm rãi đau. Ca ca hắn gánh chịu quá nhiều khó khăn, “Đệ có thể giúp ca thế nào?” Bùi Dã hỏi, lập tức bù một câu, “Trừ chuyện bắt đệ lập tức cưới vợ.”
Dung Chương bất đắc dĩ cười, “Lần này, ở lâu một chút.”
“Lâm lão đầu chắc sẽ nhức đầu.” Bùi Dã dù bận vẫn ung dung ôm lấy cánh tay, “Đệ có thể không ưa chuyện lão bắt ca ăn kiêng. Rượu thì được thôi, đệ nghe nói mùa xuân năm nay, măng cũng không cho ca ăn.”
Dung Chương trong đáy lòng tràn đầy dung túng, phối hợp hỏi, “Vậy đệ định làm như thế nào?”
“Đệ trong thư phòng ca giấu bao măng khô, mua ở hẻm Tiền gia, đệ nhớ ca thích ăn.”
Dung Chương nở nụ cười tươi, mới nghiêm nghị nói, “Ca cũng có đồ cho đệ.”
Ngày hôm sau giờ ngọ, một con tuấn mã ngẩng đầu mà bước, ở giữa thành chầm chậm đi. Lập tức nam nhân hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ăn mặc không hào hoa phú quý, bội kiếm càng là đơn giản, bộ dạng phi thường anh tuấn.
Hắn cùng với con ngựa tuyệt trần ra khỏi thành đi, cùng võ sĩ trông coi cửa thành chào hỏi, buổi chiều ra khỏi thành phóng ngựa, trời tối cửa thành đóng sau mới trở về, thời điểm đó còn phải làm phiền võ sĩ trông coi thành thay hắn mở cửa.
Nửa nén hương sau, Lâm thần y tiếp cháu gái của lão, Lâm cô nương.
Lâm cô nương từ trên con lừa đen bước xuống, vén mạng che mặt, bước xuống liền hỏi, “Vừa nãy ra khỏi thành là ‘Bất Bình Kiếm’ Bùi Dã?”
Thật hoàn hảo, Lâm thần y quả thực giận sôi gan, “Tên nhóc khốn nạn, ta sẽ rêu rao khắp nơi, hắn là bệnh nhân không nghe lời dặn của đại phu! Linh Linh, thúc thúc sai rồi, tiểu tử kia không được, con tuyệt đối đừng coi trọng hắn!”
Lâm cô nương quyết đoán nói, “Con chỉ là đến ăn chực uống chực xem trò vui thôi.”. ngôn tình ngược
Lâm thần y vỗ ngực, phát giác được tâm rơi vào trong bụng. Chỉ thấy Lâm cô nương nhìn cửa thành, suy tư, “Áo choàng chỉ bạc vẫn còn trên tay Vân Trung thành chủ ạ?”
Lâm thần y hừ nói, “Ba tháng trước Kỳ Sơn đạo nhân đưa cho Dung Chương, truyền thuyết nói đao thương bất nhập, ta không nghĩ thế. Làm sao vậy?”
Lâm cô nương không nghi ngờ nói, “Hiện tại mặc trên người Bùi Dã.”
Nàng thị lực rất tốt, vừa nãy thoáng nhìn thấy vạt áo bên trong của Bùi Dã lóe lên ánh bạc, trong lòng rất kinh ngạc.
Lâm thần y sững sờ, “Bọn họ là huynh đệ tuy không huyết thống mà tình thân sâu đậm, Dung Chương đem áo choàng chỉ bạc kia cho tiểu tử thúi đó, cũng có thể không tin nổi.”
“Đây chính là bảo bối hộ mệnh.” Lâm cô nương yếu ớt nói, “Nếu con không có công phu, lại còn có đệ đệ được Kiếm thánh chân truyền, con sẽ không đưa.”
Lâm thần y bối rối, “Cho nên…”
Lâm cô nương thản nhiên thở dài, “Cho nên hiện tại con cảm thấy, Vân Trung thành chủ và Bùi Dã không chỉ có huynh đệ đơn giản như vậy.”
[1] Rượu Phần: Rượu ngon ở Phần Dương, Sơn Tây
[2] Phương Thiên Họa Kích: vũ khí Lữ Bố từng sử dụng
[3] Tễ nguyệt quang phong: trăng tỏ, gió to, ý là làm người thẳng thắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.