Danh Nghĩa

Chương 1: Scandal




Hứa Kinh Trập ở trong xe tìm chiếc mũ lưỡi trai anh vừa mua hôm trước, lục lọi nửa ngày mới thấy mũ nằm dưới gầm ghế lái phụ, còn tiện thể lôi ra được một tờ báo lá cải Trương Mạn đưa cho lúc sáng.
Tiêu đề ngoài bìa là dòng chữ cỡ lớn với hai màu đỏ đen đầy chấn động — [Tin sốc! Rất nhiều ngôi sao hạng A trong giới giải trí tham gia quan hệ tập thể!], phía dưới còn kèm theo một tấm ảnh chụp chính diện cảnh anh đi ra từ khách sạn.
“…….” Hứa Kinh Trập chụp mũ lên đầu, nghĩ rồi lại đeo thêm khẩu trang và kính đen. Anh soi mình qua gương chiếu hậu một lúc, cuối cùng mới xuống xe.
Thông tin của Trương Mạn tới rất đúng lúc. Cho dù thời gian gấp gáp, tình hình nguy cấp, biểu hiện của cô trước sau gì cũng vẫn cực bình tĩnh.
“Bọn chị đã liên hệ với bên quan hệ công chúng rồi, em không cần nói gì nhiều trên mạng xã hội đâu. Thanh giả tự thanh.”
Hứa Kinh Trập: “Em biết rồi.”
Trương Mạn: “Bên tạp chí cũng chỉ cố thu hút độc giả mà thôi.”
Hứa Kinh Trập im lặng một chốc mới bảo: “Tin tức trên mạng phát triển như vậy mà còn có thể khiến tạp chí cháy hàng, em cũng hot quá.”
Hình như Trương Mạn bật cười: “Em còn lòng dạ nói lời này à.”
Hứa Kinh Trập không tỏ ý gì. Anh mua dưa hấu ở cửa hàng hoa quả chỗ ngã tư đường, lúc đang quét mã QR ông chủ đặt trên quầy để trả tiền thì lại nhận được tin nhắn của Trương Mạn.
“Em rốt cục tới đó làm gì vậy?” Cô hỏi, “Thật sự không thể nói sao?”
Hứa Kinh Trập đáp lại bằng bốn chữ: “Bí mật cá nhân.”
Trương Mạn cũng không hỏi tiếp nữa.
Hứa Kinh Trập tay xách dưa hấu, đi vào ngõ nhỏ.
Ân sư Nhậm Thanh sau khi nghỉ hưu thì về sống tại khu phố cũ, mỗi năm Hứa Kinh Trập đều qua thăm bà hai lần. Bà cụ đã từng này tuổi nhưng vẫn kiên trì hàng tháng tham gia biểu diễn kịch nói, chạy khắp cả thành phố lớn. Hứa Kinh Trập muốn gặp bà còn phải hẹn trước.
Loại nhà xưa có một khoảng sân, bên trong đào một hồ nước nhỏ. Hứa Kinh Trập ngồi bên hồ thay cá giúp cô giáo, Nhậm Thanh bê dưa hấu đã bổ miếng ra.
“Em bận thì đừng qua thăm cô.” Nhậm Thanh khoác một chiếc áo choàng trên vai, nhỏ nhẹ bảo, “Dạo này có phải xảy ra chuyện gì không?”
Hứa Kinh Trập đứng dậy. Tóc anh đang nuôi vì bộ phim cổ trang sắp tới nên có hơi dài. Phần tóc hai bên mai đã gần chạm vai, bị anh hất ra sau đầu.
“Ngoài kia toàn mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi.” Hứa Kinh Trập đáp, “Cô đừng coi là thật ạ.”
(Mới nghe gió thổi đã tưởng mưa rơi: ý chỉ mới nghe phong thanh tin đồn đã tưởng thật, làm lớn chuyện)
Nhậm Thanh gật đầu: “Cô không tin đâu, cô biết con người em như thế nào mà.”
Hứa Kinh Trập đến cuối không ở lại nhà Nhậm Thanh dùng bữa tối. Khi anh quay lên xe thì cảm thấy có ai đó đi theo mình, vừa tính hạ kính xe xuống để nổi đóa thì Trương Mạn gọi điện tới.
Giọng điệu anh lúc nhận điện thoại không ổn lắm, đầu bên kia lập tức nghe ra được: “Đừng tranh cãi với người ta, nay khác trước khác mà.”
Hứa Kinh Trập ra sức nhấn còi xe.
Trương Mạn chờ tiếng “Píp” chói tai kia dừng lại mới bình tĩnh bảo: “Em không cung cấp được bằng chứng tới đó làm gì nên chắc chắn bên truyền thông sẽ cắn chặt không nhả. Bọn chị phải nghĩ cho em một lý do.”
“Cứ bừa một cái là được.” Hứa Kinh Trập cáu kỉnh nói, “M* nó chứ. Chị chưa thấy bọn họ chọi cái ống đại bác lên kính chắn gió của em rồi!”
Trương Mạn: “Bị chụp thì cứ để chụp đi. Cái khuôn mặt đẹp trai giá ngàn vàng của em, cả năm trời không được phơi sáng chị còn thấy tiếc. Lần này để bọn họ chụp cho đã đi!”
Hứa Kinh Trập: “…….”
Trương Mạn hình như đột nhiên nghĩ thông, không rõ sao lại lên khí thế: “Em không tiêm filler, cũng chẳng phẫu thuật thẩm mỹ, còn có thể duy trì ở trạng thái tốt đến vậy. Ảnh chụp HD cận mặt 360o không góc chết cũng không cần chỉnh sửa chút nào! Làm gì có nghệ sĩ nam nào tầm tuổi em có ảnh thô đạt chất lượng cao như vậy?!”
Hứa Kinh Trập đỡ trán, có chút uể oải: “Thôi được rồi, có chuyện gì chị nói đi, đừng khen nữa.”
Trương Mạn biết điểm dừng, cũng không tiếp tục nói nhảm với anh: “Bọn chị nghĩ ra cách rồi, sẽ nói em tới khách sạn đó để hẹn hò. Yêu đương bí mật, chuẩn bị đính hôn.”
Hứa Kinh Trập cắt lời cô: “Đợi đã, là đang trong giai đoạn yêu đương hay chuẩn bị đính hôn cơ?”
Trương Mạn: “Hẹn hò được ba, bốn năm rồi, chuẩn bị đính hôn.”
“……..” Hứa Kinh Trập có chút không vui, “Chị siêu thật đấy, dàn xếp cho em một cuộc tình ba, bốn năm từ lúc nào mà chính em còn không biết?”
Trương Mạn: “Thì không phải đang thương lượng với em để phối hợp sao? Mấy năm nay em ngoài quay phim ra, đời sống tình cảm vẫn luôn là một tờ giấy trắng. Bên PR chúng ta nuôi tới cả cái tin đồn đi ăn riêng cũng không có để xử lý, lần này vừa hay cho lên sàn. Yêu đương bí mật ba năm, giữ mình trong sạch, người tình thủy chung, quá trời đề tài hay luôn.”
Hứa Kinh Trập ở đầu bên này không có phản ứng gì, cũng không rõ có tính phối hợp hay không. Trương Mạn đã hợp tác cùng anh gần 10 năm, chứng kiến Hứa Kinh Trập ba lần vinh danh Thị đế, nửa đầu năm nay còn vừa nhận được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất mảng phim truyền hình cực kỳ danh giá. Ngoài những yếu tố cơ bản như khuôn mặt đẹp, biết giữ vóc dáng, đời sống cá nhân khiêm tốn ra, Hứa Kinh Trập ngay cả những lúc bình thường khi vào đoàn phim  cũng chỉ dẫn theo nhiều nhất một trợ lý, việc gì cũng tự mình thực hiện, vừa chuyên nghiệp vừa nhẫn nại, hình tượng trong giới hoàn hảo như “người giả” vậy. Mấu chốt là anh còn không gây phiền phức cho đội ngũ quản lý, trước giờ chưa từng nói năng linh tinh gây scandal.
(Thị đế: ý chỉ người giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất mảng phim truyền hình còn Ảnh đế là chỉ người giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất mảng phim điện ảnh)
Thật lòng Trương Mạn thấy khi làm việc cùng Hứa Kinh Trập, áp lực của cô lớn tới muốn rụng tóc, chỉ sợ đi bước nào không đủ tốt, tạo vết nhơ trong cuộc đời hoàn hảo của người ta.
Hứa Kinh Trập quá chuyên nghiệp, chuyên nghiệp tới mức kể cả khi anh nổi giận thì bạn cũng sẽ cảm thấy việc anh giận là quá đỗi đúng đắn, nhất định do bạn có chỗ nào không đúng.
Chẳng hạn như lúc này Hứa Kinh Trập đang tức giận nhưng anh vẫn khá khách sáo với đám paparazzi, chưa từng bao giờ đến mức chửi bậy thẳng mặt, cùng lắm là lạnh mặt, nhưng cũng từng bị paparazzi chê mặt đần thối. Chẳng qua anh thật sự rất điển trai, chỉ cần xuất hiện ở nơi công cộng là tuyệt đối không có gì để xoi mói. Mặt không sưng, mắt không quầng thâm, vân môi cũng được xử lý sạch sẽ, càng đừng nhắc tới mụn nổi do thức khuya hay vàng da. Nếu nói theo cách của Trương Mạn thì chính là dù chụp cận mặt cũng không thấy nổi lỗ chân lông và nếp nhăn, mọi thứ đều hoàn hảo.
Đám paparazzi chặn quanh xe. Mấy người đó còn dí hẳn ống kính đại bác lên cửa kính xe anh. Hứa Kinh Trập mặt lạnh tanh, liếc qua ống kính rồi xé lấy trang bìa tờ tạp chí trong tay, che cửa xe lại.
Anh vừa đánh lái vừa nói vào điện thoại: “Có ai đồng ý hợp tác cùng chúng ta không?”
Trương Mạn biết anh như này là đã chấp thuận, bèn thở phào rồi vội bảo: “Có mấy nghệ sĩ nữ, cả nam cũng có. Em cũng biết mấy năm gần đây cho phép kết hôn đồng tính rồi đó, khả năng tiếp nhận của mọi người đối với chuyện này cũng cao. Khách sạn kia cũng không phải khách sạn nhỏ, trên năm sao nên một ngày tiếp đón biết bao lượt khách. Ai ngờ được sẽ có scandal sex tập thể như này chứ. Nếu để bị liên can tới mấy vấn đề khiêu dâm, cờ bạc, thuốc phiện thì chắc chắn sẽ lớn chuyện, có ekip nhà ai lại không nôn nóng. Điều kiện của em tốt vậy, có thể chọn thoải mái.”
Hứa Kinh Trập suy nghĩ rồi bảo: “Tìm đàn ông đi. Nghệ sĩ nữ sợ sau khi tách ra lại ảnh hưởng chuyện gia đình của người ta, đàn ông vẫn ổn hơn.”
Trương Mạn bất đắc dĩ: “Giờ phút nào rồi mà em còn lịch lãm đến vậy.”
Hứa Kinh Trập lái xe ra đường nhỏ, nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẫn có paparazzi bám theo. Anh nhịn không nổi mắng: “Bực chết mất!”
Trương Mạn dỗ anh: “Đừng bực mà, để chị chọn giúp em.”
Hứa Kinh Trập dập máy. Lại có tin nhắn mới qua Wechat. Từ lúc vụ việc xảy ra cho tới giờ còn chưa đầy 24 tiếng mà tin nhắn tới còn tưng bừng hơn cả tin nhắn chúc mừng năm mới. Rất nhiều người vội thể hiện lòng trung thành, nói tin anh, hỏi anh có gặp chuyện gì không, có cần giúp đỡ gì không. Về phần những người dò hỏi thực hư, là thật lòng hay là giả dối, trong lòng Hứa Kinh Trập đều rõ cả.
Anh trả lời vài tin nhắn, khi kéo xuống dưới thì thấy tin nhắn của Bác sĩ Trần: “Giấc ngủ của cậu mấy nay thế nào? Phản ứng buổi sáng ra sao?”
Hứa Kinh Trập nhìn đăm đăm tin nhắn này hồi lâu, bỗng cảm thấy kiệt sức, bèn ném điện thoại qua bên, không muốn động vào nữa.
Năng lực làm việc của Trương Mạn không cần phải nghi ngờ. Cô đã bảo sẽ tìm giúp Hứa Kinh Trập thì nhất định có thể tìm được người mà Hứa Kinh Trập hài lòng. Chỉ không ngờ cô còn chưa kịp tìm trong phạm vi khoanh vùng của mình thì đã có người khác dâng tới cửa trước rồi.
Lương Ngư hôm ấy cũng tới khách sạn đó, hơn nữa ảnh của hắn hình như vì ekip không thống nhất được giá cả nên bị lộ ra ngoài.
Trương Mạn lúc biết tin này còn như thể gặp ảo giác thấy bánh nướng từ trên trời rơi xuống. Cô có chút hoảng hốt hỏi người bên cạnh: “Hôm đấy là ngày hoàng đạo chi vậy? Toàn cấp bậc Ảnh đế, Thị đế vội tới thuê phòng……. Đi vái thần hả?”
Người trong ngành đều biết điện ảnh và truyền hình thuộc hai phía. Xét về địa vị trong giới giải trí, những diễn viên màn bạc hàng đầu chiếm thế áp đảo, không quá phụ thuộc vào quan hệ marketing và độ nổi tiếng mà thực sự dựa vào kỹ năng diễn xuất để kiếm cơm.
Lương Ngư là người đứng trên đỉnh cao nhất bên phía đó, cho tới lúc này vẫn chưa từng rớt đài.
Hắn vào nghề không phải sớm nhưng được đạo diễn nổi tiếng hỗ trợ, bản thân cũng biết chọn kịch bản, tác phẩm đầu tay đã giành được Tam Kim trong nước. Trương Mạn từng xem phim của hắn, nếu nhận xét từ góc độ người trong ngành thì đúng là dạng trời ép phải ăn bát cơm này, ăn tới nôn luôn ấy.
(Tam Kim: ba giải thưởng về điện ảnh lớn nhất của Trung Quốc, gồm Kim Tượng, Kim Kê, Kim Mã)
Cô chưa từng nói lời này trước mặt Hứa Kinh Trập, cũng không phải vì ông chủ nhà mình nhỏ nhen mà vì Trương Mạn biết, Hứa Kinh Trập vẫn luôn tìm cách để lên được màn ảnh rộng.
Anh mấy năm nay có thể coi như hô mưa gọi gió trong mảng phim truyền hình, chỉ thiếu một cơ hội. Lương Ngư thì lại đã trực tiếp nhảy trước ba bước, giành được không ít giải Nam chính xuất sắc ở các lễ trao giải quốc tế.
Hơn nữa hắn không chỉ quay phim để tranh giải mà còn gánh được doanh thu phòng vé phim thương mại, nghe có tức không cơ chứ.
Hứa Kinh Trập chưa từng than thở với Trương Mạn chuyện trong ngành quay loại phim nào, cơ hội được phân chia ra sao hay là ai diễn không ổn không hợp. Anh là dạng người mù tịt, chỉ chăm chỉ làm việc như trâu cày, không rảnh rỗi để đàm tiếu sau lưng người khác.
Nhưng áp lực Lương Ngư phải chịu từ vụ scandal sex tập thể này còn nhiều hơn cả phía Hứa Kinh Trập. Sáu tháng cuối năm sau hắn có một bộ phim đi tranh giải Oscar, mới ký hợp đồng bảo mật, chỉ còn thiếu công bố rồi vào đoàn phim, chờ tới lúc đó sẽ càng nâng cao vị thế trong showbiz quốc tế của hắn. Cuối năm nay còn cả phim Tết, hợp tác cùng đạo diễn thương mại nổi tiếng. Vừa cõng trên lưng thỏa thuận VAM vừa đầu tư tiền của, bao gồm cả hợp đồng đại diện cho thương hiệu thời trang lam huyết vào năm sau, mấy cái này cộng lại, chỉ cần thất bại một cái là hắn cáng không nổi rồi.
(Thỏa thuận VAM: tiếng Trung là “对赌”, là một loại một loại thỏa thuận nhằm đảm bảo lợi ích giữa bên đầu tư và bên tài trợ. Ví dụ: Để thực hiện bộ phim X, bên sản xuất A và bên tài trợ B đã ký thỏa thuận VAM trong đó quy định mốc doanh thu cần đạt được là 500 triệu. Trong trường hợp doanh thu thấp hơn mốc quy định thì bên sản xuất A có trách nhiệm bồi thường phần tiền thua lỗ cho bên tài trợ bên; chỉ khi doanh thu vượt mốc quy định thì bên A mới được chia lợi nhuận
Khái niệm lam huyết, hồng huyết nhắm thể hiện vị thế của thương hiệu thời trang cũng như sức ảnh hưởng của thương hiệu ấy tới người đại diện. Trong đó lam huyết là cấp bậc cao nhất rồi tới hồng huyết và tiểu lam huyết.)
Vì thế lúc quản lý của đối phương chủ động tìm tới, Trương Mạn lại cực kỳ bình thản. Nghệ sĩ hai bên đều chưa lộ mặt, để cấp dưới giương đao múa kiếm trước đã.
Dương Kiệt Thụy cùng Lương Ngư cũng là cộng tác lâu năm. Địa vị trong giới của anh ta và Trương Mạn khá ngang hàng, tranh giành tài nguyên lẫn nhau. Đều là những người sành sỏi, lên ngựa có thể bình thiên hạ, xuống ngựa có thể làm vui lòng ông chủ.
Dương Kiệt Thụy có thái độ rất tốt, mở đầu đã nhắc tới việc hợp tác đôi bên đều có lợi, cùng nhau vượt qua khó khăn này.
Trương Mạn cười tươi như hoa: “Nếu thầy Lương Ngư chịu phối hợp thì đương nhiên bên tôi hoan nghênh rồi.”
Dương Kiệt Thụy: “Còn không phải vì thầy Hứa có danh tiếng tốt sao, cùng hợp tác cũng yên tâm hơn.”
Hai người khách sáo cười giả lả với nhau một lúc rồi mới vào chuyện chính.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Trương Mạn dù thế nào cũng muốn hỏi rõ chút chuyện: “Thầy Lương chỉ tình cờ tới đó thôi đúng không? Thật sự không tham gia?”
Dương Kiệt Thụy tỏ vẻ bị sỉ nhục, lời nói chắc nịch: “Chắc chắn không tham gia. Thầy Lương nhà bọn tôi không phải người như vậy mà!”
Trương Mạn cũng không phải người dễ gạt, cô đã tìm hiểu tương đối về Lương Ngư. Người này có địa vị cao trong giới, tính tình nóng nảy nhưng không phải kiểu kiêu ngạo hống hách mà chỉ là quen thói không chịu sự quản lý, tùy hứng làm loạn, mặc sức khoa trương. Diễn viên mà, dù ít dù nhiều thì cũng có xào nấu chút tin giả. Ngay cả người nhìn qua có vẻ hoàn hảo như Hứa Kinh Trập cũng từng có đợt Trương Mạn marketing hình tượng “nhếch nhác cẩu thả” cho anh, đương nhiên có kèm chút sự thật trong đó.
Nhưng Lương Ngư dường như tách biệt hẳn với những chuyện như vậy. Hắn đã come-out từ sớm, không hề có chút nào gọi là xây dựng hình tượng, vì sự nghiệp phát triển quá nhanh, không ai đuổi kịp nên chút chê bai về đời sống cá nhân chỉ như gãi ngứa. Đội ngũ quản lý của hắn cũng không có cảm giác ngày ngày khiếp sợ như đang hầu hạ tổ tông. Lương Ngư sẽ không gây họa lớn. Hắn có vài tin đồn tình ái trong giới, hơn nữa đều liên quan tới người cùng nghề, có thể chỉ mặt điểm tên rõ ràng. Không biết do chi đủ tiền hay thật sự có quan hệ tình cảm không tệ, mấy người kia tuyệt nhiên không bóc phốt hay làm ầm ĩ. Hắn rất hào phóng khi trao cơ hội phát triển cho bạn bè, cũng không che đậy khi đối mặt với giới truyền thông. Phía truyền thông rất ưng ý điểm này ở hắn.
Trương Mạn nhớ có đợt tạp chí thời trang nổi tiếng chụp bìa năm với hắn, rất nhiều thương hiệu lớn tranh nhau cung cấp trang phục Haute Couture mới nhất. Chuyên gia chỉ đạo thiết kế hình tượng hôm ấy còn nhận xét khuôn mặt của Lương Ngư là do Nữ Oa dùng tới ba xưởng gia công mới có thể đắp nặn thành.
(Trang phục Haute Couture là trang phục may đo cao cấp, chỉ sản xuất riêng biệt cho tầng lớp thượng lưu hoặc những ngôi sao danh tiếng. Mỗi mẫu Haute Couture thường chỉ có một sản phẩm, yêu cầu về chất liệu, kiểu cách trang phục, kĩ thuật và tay nghề của thợ may được đòi hỏi cực kì gắt gao)
Càng hơn thế nữa là không ai cảm thấy nói quá, đều coi đấy như lẽ đương nhiên vậy.
Dương Kiệt Thụy tin Trương Mạn sẽ không từ chối bọn họ. Nhìn kiểu gì thì đây cũng là “liên minh kẻ mạnh”, “môn đăng hộ đối”, nếu thực sự tính toán thì Hứa Kinh Trập còn là bên được lợi nhiều hơn. Dù sao tài nguyên màn ảnh rộng của Lương Ngư cũng là thứ đối phương đang thiếu.
Trương Mạn không dám quyết định trực tiếp, cô còn phải hỏi ý kiến Hứa Kinh Trập: “Thầy Hứa nhà bọn tôi khá đơn thuần, chuyện tình cảm thật cũng hơi khó nói.”
Dương Kiệt Thụy không chút hoang mang, cười một tiếng rồi bảo: “Chị Trương à, chị đừng vòng vo Tam Quốc nữa. Đều là đàn ông ngoài ba mươi cả, nói đơn thuần ai tin nổi chứ? Chị tin sao? Dù sao tôi cũng không tin.”
Trương Mạn: “…….”

Tác giả:
Ảnh đế là công.
Đọc quá nhiều truyện bị ép “hợp tác” nên viết một bộ hai nam chính cực kỳ chuyên nghiệp, chủ động làm việc, thi nhau phát cơm chó, hàng official đè chết fanfic, không đi theo lối thường, ngoài đường với ngọt chẳng có gì khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.