Đế Vương Vạn Giới

Chương 40: Phản âm




Ngủ cho tới tận sáng ngày hôm sau, hai người mới khó khăn tỉnh lại. Nhìn Phiên Hồng sinh long hoạt hổ như vậy thì Hắc Nguyệt không khỏi hờn dỗi:
- Hừ, chỉ biết khi dễ mệt chết người ta!
Hắn chỉ ha hả cười lên một tiếng rồi xốc nàng lên vai, hai người trần như nhộng đi ra ngoài.
Trong nhẫn trữ vật của hai người không thiếu quần áo, vì thế liền tùy tiện tìm một bộ mặc vào. Bỗng chốc tấm lệnh bài bên thân hai người sáng lên, phát ra chấn động nhè nhẹ.
- Ồ, nhanh vậy đã phải làm nhiệm vụ rồi sao?
Hắc Nguyệt nhìn tấm lệnh bài vàng kim có khắc một chữ “nữ” trên đó, ánh mắt ngạc nhiên. Phiên Hồng cũng cầm lệnh bài tương tự trên tay, chỉ có khác là khắc chữ “tử” mà thôi.
- Dao Vụ Thôn sao? Hừm, xa xôi à nha…
Hắn nhìn địa điểm được nêu, ánh mắ chứa vẻ suy tư. Dao Vụ Thôn là một nơi nằm gần ranh giới giữa Hồng Liên Môn và Hắc Dực Giáo lãnh thổ, cách nơi này cũng phải mấy ngàn vạn dặm.
- Đi thôi!
Hắc Nguyệt nói, nhưng trong lòng Phiên Hồng bỗng toát lên một cái dự cảm rất là không lành. Chẳng hiểu sao, trống ngực hắn khi đọc cái lệnh bài này thì đập liên hồi, một nỗi bất an khó hiểu dâng lên.
Thấy hắn suy tư như vậy, Hắc Nguyệt không kìm nổi tò mò mà hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- À, không có gì, chờ ta từ biệt mẫu thân nhé, ngắn thôi. Nàng đến Ma Thú viện chờ trước nhé.
Phiên Hồng lập tức xua tan đi tâm trạng không ổn định, cười hẹ một tiếng rồi cưỡi kiếm bay đi mất. Hắc Nguyệt cũng như một bóng ma mà biến mất.
Một canh giờ sau, Phiên Hồng đã đứng trước Ma Thú viện. Lúc này đây có Xích Ưng, một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ và một mỹ phụ đứng cạnh Xích Ưng đang tò mò nhìn Phiên Hồng.
- Giáo chủ, Thất trưởng lão, và…
Nhìn thấy ba người, Phiên Hồng lập tức cung kính kêu lên, nhưng khi nhìn thấy mỹ phụ thì hắn không biết là ai, vì thế giọng nói có chút ấp úng.
- Phong Nhã Hinh, cứ gọi ta là nhạc mẫu đại nhân đi. . Tiên Hiệp Hay
Nở một nụ cười hiền hòa, Phong Nhã Hinh nói một câu làm tất cả người trong trường câm nín. Bọn họ không ngờ được rằng tân Thánh Tử lại chính là nữ tế à nha, thực sự là một tin động trời mà.
Chính Phiên Hồng cũng ngạc nhiên với sự phóng khoáng của vị “nhạc mẫu” này, thật không ngờ là một người thẳng tính như vậy.
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, nhạc mẫu!
- Ừ!
Phong Nhã Hinh gật đầu một cái rồi chỉ vào Hắc Nguyệt đang ngồi trên một đầu Hắc Diễm Xích Đồng Điểu đang ngồi nhìn nãy giờ, ý bảo đi ngay.
Hắn chỉ đành cáo từ một tiếng rồi nhảy lên lưng thú, biến mất như một tia chớp giữa ban ngày.
Vì khoảng cách rất xa nên thời gian đến đó cũng không ngắn. Vậy nên hai tháng sau, hai người mới dừng lại ở một cái chân núi, ngắm nhìn một thôn trang nhỏ trên kia.
- Cuối cùng cũng đến…
Phiên Hồng nhảy xuống rồi thở dài một hơi, Hắc Nguyệt cũng tương tự thở phào. Hai tháng ngồi lì trên lưng thú, quả thực tay chân có phần cứng nhắc.
Từ trên cao bỗng có một thanh niên tướng mạo bình thường đi xuống. Chỉ thấy người này ăn vận đơn giản, một khuôn mặt hiền hòa chất phác chạy lại nói:
- Hai vị chính là người của Hắc Dực Giáo sao?
- Ừ!
Phiên Hồng khẽ ừ một tiếng rồi hỏi:
- Người quản lí của các ngươi đâu?
Nghe đến đó, ánh mắt thanh niên có phần đau lòng nói:
- Chu đại nhân vì chiến đấu với người của Hồng Liên Môn đến giờ vẫn chưa về, hẳn đang ở Hắc Bạch Sâm Lâm…
Trong mắt Phiên Hồng lóe lên một tia sáng kì dị, cười cười nói:
- Vậy sao, dẫn ta lên trên kia được chứ?
- Vâng!
Thanh niên gật đầu, dẫn Hắc Nguyệt và Phiên Hồng lên núi. Trên đường đi thấy Phiên Hồng suy tư chuyện gì đó, Hắc Nguyệt hỏi:
- Này, chàng bị gì vậy?
- Không sao. Chỉ là suy nghĩ về chuyện sư phụ nàng ấy mà.
Trên đường đi Hắc Nguyệt kể lại sư phụ nàng chính là Phong Nhã Hinh, vì vậy Phiên Hồng liền đổi xưng hô là sư phụ trước mặt nàng, hắn còn chưa có cái đảm lượng dám kêu là nhạc mẫu a.
Dĩ nhiên là Hắc Nguyệt biết chuyện gì nhưng không nói nhiều, theo thanh niên đi thẳng vào thôn trang. Chỉ thấy nơi này nhiều lắm cũng chỉ có mười mấy căn nhà gỗ, dân cư cũng khá ít ỏi, chưa đến một trăm người.
Thanh niên đưa hai người đến trước một ngôi nhà gỗ to, tiện nghi đầy đủ thì ngây ngô cười nói:
- Hai vị có thể tạm thời ở đây được chứ?
- Ừ, không sao!
Phiên Hồng gật đầu, liền dẫn Hắc Nguyệt bước vào. Nhưng ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Phiên Hồng liền cấp tốc lấy một viên thuốc ném vào miệng Hắc Nguyệt.
- Chàng làm gì thế?
- Cẩn thận, nơi này có thuốc mê!
Quả nhiên Hắc Nguyệt lúc mới vào cảm giác lâng lâng, thế nhưng sau khi uống thuốc thì cái cảm giác ấy biến mất, ánh mắt nàng liền kinh hãi và tức giận.
- Xem ra chúng ta bị trúng kế rồi.
Phiên Hồng cười nhẹ rồi thì thầm vào tai Hắc Nguyệt cái gì đó. Nàng nghe xong thì gật đầu, nằm gục xuống sàn nhà, tạo ra âm thanh bộp bộp.
Ở bên ngoài căn nhà, lúc này thanh niên khuôn mặt chất phác kia đang nở một nụ cười lạnh lẽo, bên cạnh hắn là một thanh niên khác ngũ quan góc cạnh, một bộ võ phục đỏ tươi thêu hình hoa sen, chính là đặc thù của Hồng Liên Môn.
- Xem ra bọn chúng trúng phải mê hồn tán rồi. Ha ha, không ngờ lại dễ dàng trúng chiêu như vậy, Hắc Dực Giáo cũng chỉ thế này mà thôi.
Thanh niên chất phác cười lạnh, ánh mắt nịnh nọt nhìn về phía thanh niên mặc bộ võ phục đỏ tươi kia.
- Trần sư huynh, ngươi xem ta làm tốt như vậy, theo ước định thì có lẽ nên cho ta chút chỗ tốt chứ?
Vị Trần sư huynh kia chỉ hừ nhẹ một tiếng, ném một cái nhẫn trữ vật cho hắn, phất tay đuổi đi. Thanh niên kia nhận được đồ thì vui vẻ ra mặt mà chạy đi mất.
Bàn tay nắm lấy thanh kiếm bên hông, Trần sư huynh nhẹ nhàng bước vào, nhưng khi vừa mới đi vào, một cảm giác lạnh buốt đang kề sau gáy hắn và một thứ gì đó nhọn nhọn đang chạm nhẹ cổ của hắn ta.
- Ha ha, người của Hồng Liên Môn cũng chỉ là một lũ não tàn thế này mà thôi. Xem người của ai vừa nói chúng ta kìa, ta chuyển hết lại cho ngươi đó nha!
Phiên Hồng cười cợt một tiếng, đánh vào gáy hắn khiến tên này còn chưa kịp mở miệng đã ngất đi. Nhìn thấy tên này nằm dưới đất, hai người Phiên Hồng liền ném vào một cái bao rồi nhảy đi, chỉ một chốc sau đã rời xa thôn trang này trăm dặm.
- Đi Hắc Bạch Sâm Lâm!
Phiên Hồng âm u nói, liền cưỡi kiếm một mạch tới khu rừng có lá đen gần đó. Khi hai người vừa dừng ở phụ cận khu rừng thì thanh niên kia cũng tỉnh lại, kinh hãi giãy ra nhưng không thể, bởi vì hắn đã bị trói bằng Khốn Tiên Tác tứ phẩm, trừ khi là Vương cấp, còn không đừng mơ chạy trốn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.