Déjà Vu

Chương 2:




Edit: Sà.
Beta: Khía.
__________. Ngôn Tình Ngược
Quan hệ của hai người được thành lập như thế, bởi vì Prak vẫn chỉ là một giảng viên nên nhiệm vụ ở trường học rõ ràng khá nặng nhọc. Faber cũng không ngại, thậm chí vào lúc Prak đang vô cùng bận rộn, y còn đồng ý đến tham gia giờ học “không liên quan đến đau khổ”, “cực kỳ ngu ngốc” vì hắn, dĩ nhiên đây đều là những lời nguyên văn của giáo sư Faber.
Khi nhóm sinh viên chưa tốt nghiệp trên bục giảng nhìn thấy Faber trước giờ luôn ru rú xó bếp, cả phòng học đều nhốn nháo.
Hai tay Faber nắm chặt đập xuống, cả phòng học rơi vào một mảnh tĩnh mịch. Faber vô cùng hưởng thụ bầu không khí như vậy, chậm rãi mở miệng: “Rất tốt, xin chào các vị tiên sinh và tiểu thư. Thấy rằng giáo viên giảng dạy của các bạn – ngài Prak đang bận bịu nghiêm túc nghiên cứu một vấn đề học thuật mà ở một trình độ nào đó khác xa so với quá trình giảng dạy cho các bạn, lớp này do tôi nhận thay.”
“Vấn đề tôi muốn nói đến hôm nay chính là, văn minh của nhân loại rốt cuộc được sinh ra như thế nào. Đầu tiên mọi người phải nhớ kỹ, văn minh (civilisation) là một khái niệm vô cùng rộng lớn nhưng cũng rất rắc rối, không thể nói nếu một chủng tộc biết viết chữ, chủng tộc này có nền văn minh, nhưng không thể nghi ngờ, khi nền văn minh được sinh ra thì nó đã đi đôi với chữ viết và ngôn ngữ…”
Hết giờ học, Faber giải đáp các vấn đề ly kỳ cổ quái của bọn học sinh một cách qua loa lấy lệ, sau đó cầm lấy sách vở nhanh chóng đi đến nơi ở của Prak. Trước đây y chưa từng đi qua đây, không hề quen thuộc với khu vực này. Thần số mệnh thật công bằng, cho y có suy luận thiên phú cùng với tiếng nói cao hơn người thường, nhưng lại hoàn toàn cướp đi khả năng nhận biết phương hướng trên người y – một giờ sau, Faber vẫn đứng trên đường phố của vùng giải phóng cũ quê mùa, bàng hoàng nhìn xung quanh.
Cuộc suy thoái lớn còn chưa qua, ở cửa tiệm tạp hóa vẫn xếp một hàng người dài, đám trẻ gầy gò xanh xao, người già bước chân tập tễnh, mà tốp phụ nữ gọn gàng xinh đẹp mang những chiếc mũ dạ thậm chí vẫn chưa mua được một cái bánh nhìn như bột.
“Bọn Mỹ đáng chết.” Faber lẩm bẩm mắng một câu, đi về phía một ông lão đang xếp hàng: “Chào ngài, xin hỏi ngài biết chỗ này ở đâu không?”
Ông lão kia liếc nhìn, dùng thứ tiếng Pháp không được lưu loát lắm chỉ đường: “Chỗ đó quẹo trái là được.”
Faber cảm ơn ông ấy, nghe thấy ông đang dùng tiếng Đức nói chuyện với người bên cạnh, chắc là người Do Thái, trong lòng Faber âm thầm suy nghĩ.
Lúc cửa được mở ra, rõ ràng Prak có chút kinh ngạc, ngay sau đó cười lớn đón Faber vào nhà. Faber cau mày quan sát, nơi ở này còn nhỏ hẹp tối tăm hơn tưởng tượng của y, đại khái là bởi vì xu thế kinh tế suy sụp, Prak cũng không hề đốt đèn, thậm chí ngay cả một ngọn đèn dầu hay một cây nến cũng không đốt, nguồn sáng duy nhất chính là một cánh cửa sổ chật hẹp.
Faber nhìn chăm chú vào tấm ván gỗ làm thành chiếc bàn vuông đơn sơ bên cửa sổ, bên trên là một chồng giấy nháp hỗn loạn như một ngọn núi nhỏ, chân mày y cũng nhíu thành hình ‘núi’ (山).
“Đây chính là nơi nghiên cứu của cậu?”
Prak gãi đầu: “Dựa theo thông lệ thì giáo sư mới tới của học viện phải được cung cấp nhà trọ, nhưng ngài biết đó, hoàn cảnh bây giờ như vậy, học viện không cắt giảm người đã tốt lắm rồi, sao tôi còn không biết xấu hổ đi đòi hỏi với giáo vụ trường?”
“Thật là một quý ông cao cả.” Faber châm chọc nói: “Bây giờ thu dọn đồ đạc rồi đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Prak mờ mịt nhìn y.
Faber đưa tay chỉnh sửa lại cổ áo đang mở rộng của hắn: “Tôi đi tìm chủ nhà của cậu, bắt đầu từ bây giờ cho đến khi cậu tìm được nơi ở cố định, cậu ở lại nhà tôi đi.”
Prak níu y lại: “Như vậy không tốt lắm đâu, ngài đã giúp tôi vơi bớt bận rộn đi rất nhiều rồi, sao tôi có thể đến ở nhà ngài được, hừm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của ngài, quá phiền phức.”
Faber hất tay hắn ra: “Thứ nhất, mặc dù tôi lớn hơn cậu năm tuổi, chức hàm cũng cao hơn cậu hai bậc, nhưng tôi không ngại việc cậu bớt dùng kính ngữ để xưng hô, tôi cho phép cậu dùng từ ‘Anh’ để gọi tôi.” Y mở cửa, bắt đầu đi xuống dưới lầu: “Thứ hai, chuyện này không còn gì để thương lượng, cho cậu mười lăm phút để thu dọn hành lý, tôi đợi cậu dưới lầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.