Buổi sáng hôm nay Hàn Ấn thức dậy trễ hơn bình thường một chút, trên đường lại gặp kẹt xe, vội vàng chạy tới đội, vẫn trễ hơn mười phút. Tuy nói muộn giờ không sao cả, nhưng nhìn lại không hay lắm, cho nên Hàn Ấn đi trong hành lang nhiều ít có chút khó xử.
Còn chưa đi được mấy bước, đối diện nhìn thấy Phương Vũ, Từ Thiên Thành và một vài cảnh viên tổ trọng án vùn vụt lao ra ngoài, hơn nữa sắc mặt hai người nghiêm trọng, chỉ dùng ánh mắt chào hỏi Hàn Ấn. Tiếp theo Hạng Hạo Nhiên cũng vội vã đi qua bên cạnh, khi tới cửa y đột nhiên xoay người, ngoắc ngón tay với Hàn Ấn, nói: "Cậu cũng đi theo đi."
Hàn Ấn có chút không rõ ra sao, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.
Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát liên tiếp vang lên, vài chiếc xe cảnh sát gào rú lái ra khỏi đại viện đội hình cảnh.
Ngồi trong xe của Hạng Hạo Nhiên, Hàn Ấn cảm thấy rất không thoải mái. Thấy mặt Hạng Hạo Nhiên âm trầm, anh cũng không dám hỏi đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Song anh biết tính tình của người như Hạng Hạo Nhiên, muốn nói cho bạn biết thì không cần hỏi y cũng nói, làm ngược lại sẽ bị mắng té tát.
Giao thông trong thời gian làm việc vẫn chưa qua giờ cao điểm, trên đường vẫn hơi chen chúc, cho dù xe cảnh sát đang kéo còi cũng không khỏi phải đi một chút lại dừng. Xe chạy tới gần phố thì ngừng lại, bởi vì hai chiếc xe phía trước xảy ra va chạm hoàn toàn phá hỏng đường, xe cảnh sát cũng không qua được.
Hạng Hạo Nhiên dùng máy bộ đàm thông báo phòng cảnh sát giao thông, bảo họ lập tức tăng nhân thủ, sau đó lại thừa dịp khe hở nói với Hàn Ấn: "Phán đoán của cậu đã đúng, hung thủ lại tiếp tục gây án. Phân cục vừa mới điện báo, ở bệnh viện trung tâm phát hiện một vụ án mạng, bố trí hiện trường rất giống hoa viên Cảnh Trình."
"Ừm." Hàn Ấn nhẹ giọng ừ một câu, nghe không ra tâm trạng. Đây là một thông tin làm người ta mâu thuẫn, phân tích của mình trong thực chiến đã được xác minh hẳn nên vui mừng, nhưng đồng thời có nghĩa lại có một sinh mệnh sống bị tước đoạt.
Rất nhanh, cảnh sát giao thông mở một con đường riêng cho xe cảnh sát, ô tô lại lần nữa di chuyển. 15 phút sau, vài chiếc xe cảnh sát đậu ở cửa bệnh viện trung tâm.
Đối với bệnh viện trung tâm, Hàn Ấn đã rất nhiều năm chưa đến đây, trong ấn tượng là tòa nhà trắng bẩn thỉu, nhưng trước mắt lại biến thành kiến trúc khổng lồ do hai tòa cao ốc tạo thành, tường ngoài trang trí chói mắt, thời thượng khí phái, nhìn thoáng qua không giống bệnh viện, ngược lại như một khách sạn năm sao.
Đi vào đại sảnh bệnh viện, bên trong toàn đầu người chuyển động, nhao nhao ồn ào, trước tất cả cửa sổ đều xếp đội ngũ thật dài. Cảnh sát đến không gây ra bất kỳ rối loạn nào, có lẽ mọi người đều đang quan tâm bệnh tình của mình và phí chữa trị đắt đỏ sắp phải trả.
Bệnh viện trung tâm do hai tòa nhà đông, tây tạo thành, tòa nhà phía đông là khu vực hành chính và các khoa khám chữa bệnh, tòa nhà phía tây là khu nằm viện. Hiện trường phát hiện án nằm ở phòng trực chung của khu vực hành chính tầng năm.
"Người chết tên Vương Ích Đức, là phó viện trưởng của bệnh viện. Tối qua ông ta trực tổng quát, buổi sáng không tham gia hội nghị thường kỳ như mọi ngày. Trong viện tưởng rằng ông ta ngủ quên, liền phát người tới gọi, kết quả phát hiện ông ta đã chết, liền lập tức báo án. Vợ của ông ta cũng là bác sĩ của bệnh viện này." Đồng chí phân cục giới thiệu sơ lược tình hình, liền chuyển giao hiện trường cho Hạng Hạo Nhiên, "Hạng đội, nơi này giao lại cho các anh, chúng tôi rút lui trước."
Sau khi tiến vào hiện trường phát hiện án, tất cả mọi người tự giác làm việc của mình, Hàn Ấn vẫn đứng cạnh cửa như bị đinh đóng xuống không hề nhúc nhích. Sắc mặt anh trở nên trắng bệch, trên trán ứa ra một lớp mồ hôi hột, môi ra sức mím chặt, như đang cố nén gì đó.
Lẽ ra nghiên cứu tâm lý tội phạm thì vụ án thảm thiết nào mà chưa từng thấy qua -- mổ bụng, lột da, bằm thây vân vân, muốn biến thái bao nhiêu có biến thái bấy nhiêu. Nhưng đây đều là những lý luận suông, đều là thông qua một ít hình ảnh, tư liệu vân vân. Giờ phút này đặt mình vào một hiện trường phát hiện án chân thật, cách nạn nhân chỉ trong gang tấc, thậm chí trong không khí vẫn quanh quẩn mùi máu tanh, loại cảm giác sợ hãi bản năng này nhanh chóng tràn ngập toàn thân.
Người chết trước mắt là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ông ta quỳ gối trước ghế gỗ gần cửa phòng, người trần như nhộng, bị một sợi dây trói gô. Mặc dù cúi thấp đầu, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy đôi mắt của ông ta đã biến thành hai lỗ máu đỏ au, máu chảy ra trong lỗ lưu lại trên mặt hai đường ấn màu tím.
Hai con mắt của người chết đã bị móc xuống!
Hàn Ấn cảm thấy trong dạ dày nhộn nhạo, một luồng chất lỏng chua chua vọt tới cổ họng. Anh không dám di chuyển, anh biết mình chỉ cần hơi nhúc nhích sẽ phun ra toàn bộ mọi thứ trong dạ dày. Anh chỉ có thể dùng hết sức cố nén, nhưng cơ thể đã bắt đầu không nghe sai bảo, sự nhẫn nại của anh đã tới cực hạn, cũng may trước mắt đột nhiên xuất hiện một chai nước khoáng.
Nước là Lâm Hoan đưa tới, cô ta ngẫu nhiên ngẩng đầu thì thấy dáng vẻ túng quẫn của Hàn Ấn, vội vàng lấy trong túi trang bị ra một chai nước khoáng đưa tới.
Hàn Ấn bất chấp dè dặt, nhận nước cơ hồ một hơi uống đến đáy, mới xem như áp trụ được dục vọng nôn mửa.
Rốt cuộc khổ sở khảo sát qua hiện trường, Hàn Ấn cả người đều sắp kiệt quệ. Có lẽ đã quen với biểu hiện của người mới tại hiện trường, Hạng Hạo Nhiên không có phản ứng gì đặc biệt, sắc mặt âm u như mọi ngày, song cũng làm trong lòng Hàn Ấn bớt chút khó xử.
Hạng Hạo Nhiên dặn dò Từ Thiên Thành ở lại kiểm tra tình hình bệnh viện và người thân, mình thì vội vàng quay về cục báo cáo với lãnh đạo, để trong cục tăng cường nhân thủ.
"Mang theo cậu ta đi luôn." Hạng Hạo Nhiên đi được vài bước, quay đầu lại chỉ vào Hàn Ấn nói với Từ Thiên Thành.
Một câu nói hời hợt của Hạng Hạo Nhiên, chứng tỏ Hàn Ấn có thể chính thức tham dự công tác điều tra vụ án. Trong lòng Hàn Ấn đầy kích động, lão Từ và Phương Vũ đương nhiên cũng thấy mừng cho anh.
Lão Từ nói Hàn Ấn mặt thân thiện, bảo anh phụ trách hỏi người thân, Phương Vũ phụ trách tiếp xúc với bảo an của bệnh viện, lão Từ thì đi tìm lãnh đạo bệnh viện nói chuyện. Sau đó ba người cùng tạm biệt, cùng nhau tiến hành lấy thông tin của nhân viên điều dưỡng trực đêm qua và bệnh nhân từng tiếp xúc với người bị hại.
Bệnh viện xảy ra chuyện lớn như vậy, phòng bảo an đương nhiên khó thoát trách nhiệm. Khi Phương Vũ đến, lãnh đạo phòng bảo an sắc mặt rất khó coi, đêm qua mấy bảo an trực vẫn chưa tan ca, đang ủ rũ ngồi trên ghế, xem ra vừa bị lãnh đạo quở trách.
Mấy bảo an thật ra rất phối hợp với các câu hỏi, song bảo an vẫn là bảo an, mặc dù cùng "công an" chỉ kém một chữ, nhưng năng lực và ý thức cảnh giác kém quá xa. Bệnh viện mỗi ngày nhiều người lui tới như vậy, muốn họ giữa biển người mênh mông phân biệt ra kẻ tình nghi thật sự quá khó khăn. Mấy bảo an vắt hết óc cũng không nhớ được đêm qua có gì đặc biệt, không còn cách nào, Phương Vũ chỉ có thể ký thác hy vọng vào máy theo dõi. Nhưng phòng trực ban của bệnh viện trung tâm xây dựng tại khu vực hành chính, không hề có thiết bị theo dõi. Phương Vũ lại xem sơ qua video của khu vực có thiết bị theo dõi, không phát hiện bóng dáng hung thủ, chỉ có thể bảo phòng bảo an cầm tới phim gốc mang về đội cẩn thận xem xét lại.
Dưới yêu cầu của Từ Thiên Thành, bệnh viện trung tâm triệu tập nhân viên điều dưỡng trực tối qua về bệnh viện phối hợp điều tra. Theo nhân viên điều dưỡng trực ban nói, Vương Ích Đức khoảng khoảng 9 giờ tối qua đã đến các phòng dò xét một vòng, cùng mấy bác sĩ trực tùy ý trò chuyện một lát, lại tuần sát các phòng lấy lệ, rồi nói phải về phòng trực nghỉ ngơi, sau đó thì không thấy ông ấy nữa. Tối qua họ cũng không để ý xem có ai dáng vẻ khả nghi lui tới trong bệnh viện, đối với các bệnh nhân nằm viện kết quả trả lời cũng giống nhau, không thể tìm được đầu mối có giá trị.
Tiếp xúc cùng người nhà nạn nhân cũng không tốt hơn, bạn phải bận tâm cảm thụ của thân nhân, ít nhất phải là ra vẻ bi thống, câu hỏi còn phải uyển chuyển không thể cứng nhắc, đồng thời bạn còn phải quan sát các loại phản ứng đối với vấn đề -- Ai dám chắc thân nhân không phải hung thủ? Hàn Ấn lần đầu tiên làm loại chuyện này, cảm thấy có chút nhức đầu. Cũng may vợ của Vương Ích Đức là Tiêu Vân Phượng đang công tác ở bệnh viện trung tâm, bà ta đã biết tin chồng bị hại đầu tiên, hiện giờ tâm tình đã bình phục. Vả lại bản thân bà ta là bác sĩ, đã từng nhìn thấy cảnh sinh sinh tử tử, cho nên biểu hiện với câu hỏi tỉnh táo hơn so với tưởng tượng của Hàn Ấn.
"Chồng bà viện trưởng Vương gần đây có hành động gì khác thường không?" Hàn Ấn hỏi.
"Không có." Tiêu Vân Phượng lắc đầu, "Giống như mọi ngày, đều rất bình thường."
"Ông ấy gần đây có kết thù với ai không?"
"Cũng không có!" Tiêu Vân Phượng dùng khăn giấy lau khóe mắt, nói, "Lão Vương nhà chúng tôi cả đời thanh bạch, thận trọng, người quen ông ấy ai cũng khen ông ấy tốt. Ông ấy cho dù ở nhà hay ở đơn vị luôn rất ôn hòa, đừng nói kết thù kết oán, nổi giận với người khác cũng chưa từng. Chỉ có bác sĩ Tiểu Triệu kia... Cũng chỉ có một lần đó..." Tiêu Vân Phượng vội vàng giải thích.
Hàn Ấn cắt ngang bà ta: "Bác sĩ Triệu thế nào?"
"Đứa nhỏ này vừa tham gia công tác không lâu, năng lực nghiệp vụ chưa ổn, còn không khiêm nhường, tham vọng cao, cả ngày nghi đông ngại tây. Lão Vương nhà chúng tôi thật sự nhìn không được, đi nói nó hai câu, thằng nhóc này ấm ức tranh luận, hai người liền cãi nhau một lát, cũng không có gì."
"Bác sĩ Triệu này ở khoa nào?"
"Nó đã từ chức rồi, hình như cũng lâu lắm rồi."
"Bà biết bác sĩ Triệu bây giờ làm việc ở đâu không?"
"Không biết, người như thế đến chỗ nào làm cũng không được." Tiêu Vân Phương tỏ vẻ khinh thường nói.
"Bà và chồng mình có từng quen một người tên Vu Mai không?"
"Tôi không biết, cũng chưa nghe ông ấy nhắc tới cái tên này bao giờ." Tiêu Vân Phương thoáng suy tư, trả lời, "Nhưng mà chồng tôi là lãnh đạo, ở bên ngoài xã giao rất nhiều, ông ấy có quen người này hay không tôi cũng không rõ lắm. Đúng rồi, Vu Mai là ai? Nam hay Nữ? Là nữ đúng không? Cô ta trẻ không? Đẹp không? Có quan hệ gì với lão Vương nhà chúng tôi?"
Tay bác sĩ mới làm việc dám chống đối Phó viện trưởng, không lâu sau lại từ chức, phương diện này có ẩn tình gì không? Hàn Ấn cảm thấy cần phải tìm bác sĩ Triệu nói chuyện.
Bác sĩ Triệu tên là Triệu Tân Dân, Hàn Ấn ở bệnh viện hỏi một vài đồng nghiệp cũ của hắn, không ai biết tin tức hiện giờ của hắn, hơn nữa rất nhiều người nói về hắn đề tỏ vẻ khịt mũi khó chịu, xem ra người này quả thật có chút vấn đề.
Hàn Ấn không có cách nào khác, đành phải đến phòng nhân sự bệnh viện nghe ngóng, kết quả tìm được ở đó một số điện thoại bàn Triệu Tân Dân từng lưu lại. Anh thử bấm gọi, là mẹ của Triệu nghe máy. Mẹ hắn nói cho Hàn Ấn biết, Triệu Tân Dân hiện giờ đang làm việc ở một bệnh viện tư nhân, hơn nữa còn cho anh địa chỉ tường tận của bệnh viện và số di động của hắn. Sau đó Hàn Ấn cùng Từ Thiên Thành gặp mặt, Từ Thiên Thành bảo anh đi cùng Phương Vũ, mình thì ở lại bệnh viện tìm thêm đầu mối.
Bệnh viện Triệu Tân Dân làm việc rất dễ tìm, anh dựa theo thời gian đã hẹn trong điện thoại chờ ở phòng làm việc. Thằng nhóc này mặt mũi rất tuấn tú, tóc chải ba bảy cẩn thận tỉ mỉ, sơ mi trắng, mặc đồng phục, áo blu trắng, thoạt nhìn đầy sức sống.
Phương Vũ đưa thẻ cảnh sát, nói: "Chúng tôi muốn tìm anh tìm hiểu một vài chuyện liên quan đến Vương Ích Đức."
"Vương Ích Đức?" Triệu Tân Dân tỏ vẻ bất ngờ, "Tìm hiểu gì ở ông ta?"
"Là thế này." Hàn Ấn giải thích, "Tối qua Vương Ích Đức đã bị giết, chúng tôi từ bệnh viện biết được anh từng có tranh chấp với ông ta, chúng tôi muốn biết nguyên nhân."
"Cái gì? Ông ta bị giết rồi? Các anh sẽ không nghi ngờ là tôi giết đó chứ?"
"Trước khi còn chưa phá được vụ án, ai cũng là kẻ tình nghi, chúng tôi chỉ hỏi theo quy định, anh đừng áp lực quá, chỉ cần nói ra tình hình thực tế là được."
"Ừm, không có gì, đều là việc nhỏ." Triệu Tân Dân dừng một chút, vẻ mặt trở nên khá do dự.
"Việc nhỏ anh cũng cứ nói rõ ràng."
"Thật không có gì, đều là chút va chạm nhỏ trong phòng làm việc, chỉ trách tôi khi đó quá trẻ tuổi không hiểu chuyện." Triệu Tân Dân hàm hàm hồ hồ nói, hình như còn có nỗi niềm khó nói.
Hàn Ấn nhìn ra thằng nhóc này có ý nói dối cho qua, suy nghĩ một chút, khích tướng nói: "Nói thế, trách nhiệm xung đột chủ ý là do anh? Khó trách đồng nghiệp cũ của anh đánh giá anh không cao, nhắc tới anh đều tỏ vẻ chán ghét."
"Nói bậy nói bạ! Họ rắn chuột một ổ, cùng một giuộc, đương nhiên phải nói giúp Vương Ích Đức!" Triệu Tân Dân quả nhiên bị chọc giận, tỏ vẻ tức giận nói, tiếp theo lại lập tức cảm thấy mình nói hớ, liền bĩu môi, không lên tiếng nữa.
Lúc này Phương Vũ cũng nhìn ra Triệu Tân Dân có điều giấu giếm, liền nghiêm túc nói: "Bác sĩ Triệu, phiền anh nói rõ ràng chân tướng sự việc. Nếu không muốn nói ở đây, có thể theo chúng tôi về cục thảo luận."
Triệu Tân Dân cân nhắc một chút, nói: "Được rồi. Nhưng tôi phải thanh minh, lời tôi nói chỉ giới hạn trong phòng này, nếu các anh cho rằng hữu dụng thì cứ đi kiểm tra, tôi không đề cập tới bất kỳ lời khai gì, ra khỏi phòng này tôi cũng sẽ không thừa nhận lời tôi đã nói."
Sau khi Phương Vũ và Hàn Ấn nhìn nhau, gật đầu.
Triệu Tân Dân thoáng trầm tư chốc lát, nói: "Cho tới nay, tôi đều tràn ngập kính ý với nghề bác sĩ này, sau khi tốt nghiệp đại học tôi luôn ôm ấp niềm tin tham gia công tác cứu người." Triệu Tân Dân nói tới đây ngại ngùng cười, "Hiện giờ ngẫm lại thấy ngây thơ quá. Khi vừa đến bệnh viện trung tâm tôi chỉ là một bác sĩ thực tập, không có quyền kê đơn, do một bác sĩ cũ chịu trách nhiệm. Thông qua một thời gian ngắn quan sát, tôi phát hiện bác sĩ đó khi khám bệnh thường xuyên phóng đại, còn kê thuốc bậy bạ, một chút bệnh vặt cũng có thể kê ra thuốc mấy trăm đồng, nghiêm trọng hơn là cho người ta nhập viện kiểm tra. Mới đầu tôi tưởng trình độ nghiệp vụ của hắn không ổn, nhưng dần phát hiện bệnh viện trung tâm có rất nhiều bác sĩ đều khám bệnh như thế. Tôi rất buồn bực, nghĩ thầm bệnh viện rõ ràng có quy định hạn chế mức thuốc mỗi tháng bác sĩ dùng, vượt quá mức đó sẽ ấn theo số tiền thưởng tương ứng mà khấu trừ, tại sao họ còn làm vậy chứ? Về sau tôi từ một vài y tá biết được, họ làm vậy kỳ thật là để lấy nhiều tiền hoa hồng thuốc hơn. Tiền thưởng của bệnh viện một tháng được bao nhiêu? Mỗi tháng thuốc họ được khấu trừ đến mấy ngàn thậm chí hơn vạn đấy!"
"A, hóa ra là vậy! Hèn gì ngày đó tôi bị cảm, bác sĩ kê cho tôi nhiều thứ thuốc lung tung như vậy, ngay cả thuốc trợ gan cũng có!" Phương Vũ nhớ tới tháng trước mình cảm đi lấy thuốc đã bị thịt một dao, trong lòng tức giận bất bình. . Ngôn Tình Hay
"Ha ha, đây đều là những điển hình tương đối, trong thời sự cũng từng đưa tin, anh không thấy sao? Cái này trong giới chúng tôi gọi là tổ hợp dùng thuốc." Thấy dáng vẻ Phương Vũ tức giận rất buồn cười, Triệu Tân Dân không nhịn được cười hai tiếng, sau khi cười xong sợ Phương Vũ trách, liền giải thích nguyên nhân trong đó, "Cảm cúm vốn chỉ cần kê vài viên thuốc kháng sinh là được, nhưng các bác sĩ sẽ đồng thời kê cho bệnh nhân thuốc kháng sinh và thuốc nâng cao khả năng miễn dịch. Nhưng vì thuốc kháng sinh có hại cho gan, cho nên nhất định sẽ kê thêm chút thuốc trợ gan."
Triệu Tân Dân nói tới đấy, Hàn Ấn cũng không nghe ra có liên quan gì đến vụ án, nhưng tình hình nội bộ bệnh viện trung tâm quả thật khiến người ta khiếp sợ, liền nhịn không được hỏi chen vào: "Chuyện bác sĩ lấy tiền hoa hồng anh có chứng cứ không?"
"Tôi đã nói tôi không cung cấp chứng cứ, lại nói tôi cũng không lấy đâu ra chứng cứ cung cấp, khi ấy tôi chỉ là bác sĩ thực tập, không có quyền kê đơn, đại diện y dược cũng sẽ không tìm tới tôi. Song lời y tá nói đáng tin. Bác sĩ dùng thuốc vượt giới hạn, bệnh viện trung tâm khấu trừ tiền thưởng cả phòng, bác sĩ có thể không để ý số tiền này, nhưng các y tá quan tâm, vì họ lấy là tiền thưởng chia đều. Đương nhiên, đối với các làm của các bác sĩ, các y tá phần lớn chỉ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể lén lút nghị luận."
"Việc này có liên quan tới Vương Ích Đức không?" Hàn Ấn lại hỏi.
"Đương nhiên là có liên quan! Thuốc đưa vào bệnh viện, phải trải qua thảo luận của ban chấp hành công tác thuốc bệnh viện, hơn nữa do viện trưởng chủ quản ký tên đồng ý. Vương Ích Đức chính là phó viện trưởng điều trị chủ quản bệnh viện trung tâm, có thể nói hắn là nhân vật mấu chốt đưa thuốc vào bệnh viện, cũng là nhân vật chủ lực của phía dược thương. Nói cho cùng, thuốc bán nhiều, tiền hoa hồng bác sĩ cầm chỉ là một phần nhỏ, phần lớn đều bị các lãnh đạo như hắn cầm hết. Cho nên, đối với hành vi của các bác sĩ cấp dưới, Vương Ích Đức nhìn vào mắt, không những không ngăn cản ngược lại còn dung túng. Chính tai tôi từng nghe Vương Ích Đức tán gẫu với các bác sĩ đã nửa đùa nửa thật nói 'Có bệnh kê nhiều thuốc, không bệnh thì kê thuốc bổ' thế đấy." Triệu Tân Dân bưng ly uống một hớp nước, tiếp tục nói, "Trừ lần đó ra, tôi còn phát hiện bệnh viện có rất nhiều thuốc đều là từ một vài xưởng nhỏ xuất ra, dù sao nguyên nhân chỉ vì chút tiền hoa hồng thuốc này cao."
"Hắn làm vậy mà chưa từng xảy ra chuyện?" Hàn Ấn hỏi.
Triệu Tân Dân lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Xảy ra chuyện thì thế nào? Tôi nhớ đại khái là tháng chín năm ngoái, trong viện muốn mua hai máy tim phổi nhân tạo. Vương Ích Đức đưa lãnh đạo viện đi vài nước khảo sát, kết quả trở về mua hai máy nội địa, hơn nữa giá cả không hề rẻ tí nào. Mấu chốt là một máy trong đó sau khi mua về thì thường xuyên trục trặc, lúc đầu chỉ là chút vấn đề nhỏ, xưởng đến bảo trì một chút cũng dùng tạm được, về sau trong một lần phẫu thuật ngoại khoa tim, máy tim phổi đột nhiên xảy ra trục trặc không thể làm việc bình thường, dẫn đến máu không cách nào tuần hoàn đến đại não bệnh nhân, tổn hại nghiêm trọng đến tổ chức đại não, khiến bệnh nhân tử vong hai ngày sau đó.
Vì trong những người nhà bệnh nhân có người có kinh nghiệm chữa trị, đưa ra nghi vấn với lý do thoái thác của bệnh viện, hơn nữa mời luật sư thưa kiện bệnh viện. Lúc ấy sự việc ầm ĩ rất lớn, truyền thông cũng tiến hành đưa tin. Tôi tưởng rằng lần này Vương Ích Đức chắc chắn sẽ bị liên can, chưa tới vài ngày sự việc liền được giải quyết. Hóa ra bệnh viện và người nhà bệnh nhân ngầm giải hòa, bồi thường một số tiền lớn. Truyền thông có lẽ cũng đã nhận được chỗ tốt, không tiếp tục đưa tin nữa. Sự việc giải quyết xong, Vương Ích Đức chỉ tạm thời đình chỉ công tác vài ngày tượng trưng, không lâu sau đã phục hồi nguyên chức."
"Nguyên nhân hai người xảy ra tranh chấp rốt cuộc là gì? Có liên quan đến chuyện anh vừa nói không?" Phương Vũ tưởng rằng Triệu Tân Dân lại đang nói sang chuyện khác, nhịn không được hỏi han.
"Có liên quan mà! Anh đừng vội, nghe tôi nói tiếp." Triệu Tân Dân vẫn không nhanh không chậm nói, "Sau khi nghe ngóng ở bệnh viện một thời gian ngắn, tôi liền viết vài tài liệu tố giác hiện tượng bất thường này. Tôi biết Vương Ích Đức có chỗ dựa như thế nhất định đều đã đút lót cho các lãnh đạo trong viện rồi, liền gửi trực tiếp tài liệu tới cục vệ sinh, là tên thực. Liên tục gửi vài bức thư tố giác xong, tôi một mực chờ tin tức, tưởng rằng cục vệ sinh ít nhất sẽ phái người đến bệnh viện điều tra chút. Nhưng không ngờ qua một thời gian, ý kiến cục vệ sinh đưa ra lại là để cho viện tự điều tra. Tự điều tra có thể tra ra cái rắm gì!" Triệu Tân Dân nhịn không được chửi tục, "Lại qua một thời gian ngắn, thư tố giác chẳng biết sao bị truyền tới tay Vương Ích Đức, ngay sau đó toàn bộ viện đều biết chuyện tôi viết thư tố giác."
"Ôi, sau đó cuộc sống tôi rất khổ sở!" Triệu Tân Dân cười khổ một tiếng, "Tôi có thể cảm giác được các đồng nghiệp xung quanh nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập chán ghét và chế nhạo, họ bắt đầu xa lánh tôi, chèn ép tôi, còn thường hãm hại tôi. Vương Ích Đức thì càng không cần phải nói, hắn làm khó dễ tôi đủ điều, bắt được một ít bệnh vặt sẽ đại hội tiểu hội phê bình. Tôi quả thực thành tài liệu phản diện trong viện. Tới cuối kỳ thực tập, viện nói biểu hiện công tác của tôi không tích cực, không thể cho tôi chuyển sang chính thức, chỉ có thể ký hợp đồng tạm thời. Tôi biết đây đều là mấy chuyện xấu Vương Ích Đức ngầm làm. Dưới hoàn cảnh như vậy cũng không tiện làm nữa, cho nên khi Vương Ích Đức lần nữa tìm tôi gây phiền phức, tôi mặc kệ chỉ vào mũi hắn mắng to, sau đó thì từ chức."
Sau khi Triệu Tân Dân nói xong, Hàn Ấn gật đầu, tỏ vẻ vô cùng đồng tình với cảnh ngộ của hắn, nhưng có một vấn đề anh vẫn phải hỏi: "Tối qua anh ở đâu?"
"Tối qua?" Triệu Tân dân dường như đang cố gắng nhớ lại, gõ đầu, nói, "Trong khoảng thời gian này công việc rất bận, sau giờ làm việc tôi về nhà. Ăn xong cơm tối, xem TV một lát, chưa tới chín giờ đã lên giường ngủ."
"Có ai có thể chứng minh không? Ví dụ như cha mẹ hoặc người yêu."
"Tôi không có bạn gái, cũng không sống cùng cha mẹ, cho nên không biết nên chứng thật như thế nào. Lại nói, ai có thể ngờ ở nhà mình ngủ mà cũng cần nhân chứng?"
"Vậy trước tối thứ năm tuần trước anh ở đâu?" Hàn Ấn muốn nghe xem hành tung của Triệu Tân Dân thế nào vào đêm Vu Mai bị giết.
"Thứ năm tuần trước làm sao?" Triệu Tân Dân hơi khó hiểu.
"Việc này anh không cần quan tâm, chỉ cần anh nói ra hành tung của anh đêm đó."
"Thứ năm tuần trước giống tối qua, sau giờ làm việc thì về nhà, ăn cơm, xem TV, ngủ. Tôi nói rồi, khoảng thời gian này công việc rất nhiều, mệt muốn chết! Cho nên thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi cũng trở nên cực kỳ quy luật, đại khái đã hơn nửa tháng nay, mỗi ngày đều như vậy." Triệu Tân Dân lần này trả lời rất sảng khoái.
Hàn Ấn và Phương Vũ nhìn nhau, từ trên ghế đứng dậy: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, sau này có chuyện chúng tôi sẽ đến phiền anh nữa."
"Bất cứ lúc nào cũng được, tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra với các anh."
Triệu Tân Dân tiễn hai người ra cửa, khi đi tới cửa Phương Vũ quay đầu lại, vẻ mặt thành khẩn nói: "Bác sĩ Triệu, bây giờ bác sĩ tốt giống anh không còn nhiều nữa, anh nhất định phải bảo trọng hơn!"
"Không... Không... Không có gì... Không có gì..." Triệu Tân Dân đưa tay sờ trán, tránh né ánh mắt của Phương Vũ, nụ cười trên mặt rất lúng túng.
Hàn Ấn nhìn dáng vẻ hai người nắm tay, há miệng muốn nói gì, nhưng ngân ngẩn một chút lại không nói gì, quay đầu đi.
Có lẽ Phương Vũ thật đúng là vô cùng ngây thơ, mở to hai mắt mà nhìn đi, Triệu Tân Dân trước mắt, chính là người đầy lòng tin kia sao? Tại sao không kiên trì? Tại sao phải thay đổi nguyên tắc làm người của mình? Tại sao phải đổi thành người giống Vương Ích Đức?
Trở về đội, họ báo cáo tình hình của Triệu Tân Dân, Hạng Hạo Nhiên hỏi cảm giác của Hàn Ấn với Triệu Tân Dân thế nào.
Hàn Ấn trả lời: "Triệu Tân Dân ngay từ đầu khi nghe tin Vương Ích Đức bị giết có vẻ rất kinh ngạc, song chỉ trong thoáng chốc, sau đó lập tức hỏi chúng tôi có phải đang nghi ngờ hắn không. Loại phản ứng này là phản ứng của người bình thường. Người trong lòng có quỷ sẽ làm lớn mức độ kinh ngạc của mình, họ có thể sẽ che giấu mà nói một vài lời khách sáo, hơn nữa sẽ không lập tức chủ động đặt câu hỏi với chúng tôi. Phản ứng của Triệu Tân Dân có thể nói rõ ràng, hắn căn bản không để ý đến sống chết của Vương Ích Đức, mà quan tâm xem chúng tôi có nghi ngờ hắn không. Từ điểm này, hắn hẳn không phải hung thủ. Nhưng sau đó khi trả lời chứng cứ vắng mặt, không biết tại sao hắn lại nói dối, có thể là chưa chuẩn bị với vấn đề này, cho nên tạm thời bịa một lý do thoái thác."
"Vậy rốt cuộc có điều tra hắn không?" Lão Từ hỏi.
"Tra!" Hạng Hạo Nhiên đáp, "Mặc kệ như thế nào, hắn vẫn có động cơ gây án. Anh nghĩ đi -- Công việc Triệu Tân Dân kiếm nhiều tiền như vậy, kết quả đến kỳ hạn thực tập liền bị làm cho công tác không nổi nữa, hắn có thể cam tâm sao? Hơn nữa chứng cứ vắng mặt của hắn cũng không đáng tin cậy. Còn nữa, trong vụ án Vu Mai bị giết, Lâm Hoan không phải nói thủ pháp cắt lưỡi của hung thủ rất chuyên nghiệp sao? Thế thì phù hợp với đặc thù nghề nghiệp của Triệu Tân Dân rồi."
"Nội tình đen tối mà Triệu Tân Dân kể về bệnh viện và Vương Ích Đức, chúng ta có điều tra không?"
"Tra!" Hàn Ấn híp mắt, siết nắm tay nói, "Ý kiến của em là tra. Nhìn những chứng cứ hiện nay, Vu Mai có thể chắc chắn là một 'Luật sư lưu manh', nếu nội tình đen tối của Vương Ích Đức là thật, có lẽ chúng ta có thể phát hiện mô hình mục tiêu hung thủ tìm kiếm."
"Còn có một loại khả năng, hắn nói với chúng ta nhiều nội tình đen tối như vậy, chẳng qua là để dời mục tiêu, phân tán lực chú ý của chúng ta!" Lão Từ nói thêm vào.
Hạng Hạo Nhiên cân nhắc chốc lát, nói: "Vậy điều tra đi, nhưng chú ý phải âm thầm, dù sao trọng điểm của chúng ta là án mạng, không phải điều tra cơ cấu hủ bại."