Mặc dù Tiêu Hòa hẹn Lance, nhưng cuối cùng là Lance chọn địa điểm, mà Tiêu Hòa thì đi theo hắn ta.
Tuy nói Tiêu Hòa đã sống ở Vương cung này vài tháng, nhưng suy cho cùng vẫn không quen thuộc bằng Lance.
Hơn nữa Tiêu Hoà gần như không ra khỏi tẩm cung.
Nếu Lance có thể sắp đặt mọi chuyện thì nhất định có bí quyết của hắn ta, hai người muốn nói mấy câu ngắn ngủi rất dễ dàng.
Tuy cả hai đều rời khỏi chỗ, nhưng bởi trước sau cách biệt rất xa nên không ai chú ý họ.
Song việc này không bao gồm Al.
Al đang trò chuyện cùng một trưởng lão tộc Tinh linh, lúc này có một Tinh linh trẻ tuổi đến, nhỏ giọng nói vài câu.
Sắc mặt Al không hề thay đổi, chỉ là trong nháy mắt đó, đôi con ngươi xanh thẳm như phủ thêm một tầng băng khiến người ta hoàn toàn nhìn không thấu.
“Lui xuống đi.”
Tinh linh trẻ tuổi khom người lui xuống, không lâu sau Al cũng đứng dậy rời đi.
Y phất phất tay, một quầng sáng màu bạc phủ lên người y, ẩn đi bóng dáng y trong đám người.
Y vẫn đi lại trong cung điện, nhưng không có ai biết được, không có người nhìn thấy.
Muốn tìm được Lance rất đơn giản, mái tóc vàng của hắn ta là y ban cho, mượn hào quang của nắng trời chói chang dâng tới sắc màu hoàng kim thuần khiết, hội tụ thành ánh sáng đẹp đẽ nhất Anael này.
Lance từng là đứa bé y thích nhất, hắn ta thông minh, thiện chiến, thiên phú cực cao cùng cá tính nhanh nhạy.
Y tán thưởng hắn ta, sủng ái hắn ta. Y dành cho hắn ta quyền lợi vô thượng cùng địa vị cao thượng.
Nhưng hiện tại… hắn ta muốn phản bội y.
A, là bọn họ mới đúng.
Đứa con y cưng chiều nhất, cùng người y chung tình nhất.
Al cười khẽ, trong mắt là một mảng xanh sẫm tựa biển cả đêm đông, sắc màu cực đậm, cực lạnh, nhưng cố tình lại mang theo tia dịu dàng vừa đụng chạm sẽ lập tức vỡ vụn.
Y đi theo sau Lance, từ xa nhìn thấy thiếu niên Tinh linh đứng trong góc nhỏ.
Trên mình tiểu Tinh linh là trường bào hoa mỹ y khoác lên vì hắn, giữa trán rũ xuống vòng châu ngọc đẹp nhất do y tàng trữ, nơi tai trái óng ánh mảnh đá lam tinh tế cũng là tự tay y đeo lên.
Có thời điểm, vì hắn quá mức mê người mà y đã hôn lên nơi tai kia đắm đuối.
Khi đó, trong lồng ngực của y, thiếu niên Tinh linh sẽ nhẹ nhàng run rẩy, ngoan ngoãn mê người, khiến tim người đập thình thịch.
Nhưng giờ khắc này, hết thảy đều bị vấy lên sắc màu đêm tối.
Y thích nhất tóc đen, nó lại trở thành sự tồn tại châm chọc nhất.
Tiêu Hòa chỉ nhìn thấy Lance.
“Tôi thấy hơi lo.” Trong tiếng nói của hắn chứa sự run rẩy rất nhỏ.
Đôi mắt Lance dịu dàng rơi xuống trán hắn: “Đừng sợ, y rất thích ngươi, ngay cả viên đá quý này cũng bằng lòng cho ngươi.”
Tiêu Hòa hơi ngưng trệ, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh vẻ mặt: “Nhưng y rất lợi hại, tôi thật sự có thể làm được ư?”
“Rất đơn giản.” Lance cực kỳ tự nhiên ôm hắn vào lòng, “Y sẽ tắm rửa thánh quang cho ngươi, đến thời điểm…” Hắn cong khoé miệng trào phúng, “Y nhất định sẽ tận hưởng nhấm nháp ngươi, mà ngươi chỉ cần thừa dịp lúc y mê muội đâm mảnh lông vũ này vào người y là được.”
Tiêu Hòa cứng người, cố nhịn xuống, cau mày nói: “Như vậy là y liền chết?”
“Phải, mảnh lông vũ này nhất định có thể giết y.” Lance cười khẽ, hắn ta trù bị mấy trăm năm mới có được một mảnh lông vũ này, bất kể thế nào cũng phải thành công.
Tiêu Hòa nhướng mi, thấp giọng nói: “Mảnh lông vũ… có làm tôi bị thương không?”
“Yên tâm” Tâm trạng Lance rất tốt “Nó không tổn thương được ngươi.”
Tiêu Hòa lại có chút bận tâm: “Lẽ nào lông vũ này chỉ làm tổn thương bệ hạ thôi?”
Lance khẽ cười nói: “Trên lông vũ này có cấm chú thiên cổ, chỉ có bị người yêu chân tâm đâm mới tạo thành tổn thương cực lớn.”
Nghe nói như thế, tâm Tiêu Hòa lộp bộp một tiếng, kế hoạch của hắn và Tần Túc là đâm mảnh lông vũ này vào người Lance, nhưng hắn làm sao bảo đảm Lance thật tâm yêu hắn? Nếu không yêu thì sao có hiệu quả?
Nhất thời Tiêu Hòa hoảng hốt, nhưng rất nhanh cứng rắn tỉnh táo lại, hắn run rẩy vươn tay chủ động ôm lấy Tinh linh tóc vàng: “Lance đại nhân, sau khi tôi báo thù, ngài… ngài sẽ… thu nhận tôi sao?”
Hiếm khi được thấy hắn ngoan ngoãn mềm yếu một lần, Lance đột nhiên ngây ngẩn cả ra, đáy lòng có cỗ nóng bỏng sôi trào nháy mắt lưu chuyển khắp người, cảm giác kia không cách nào diễn tả, khiến hắn ta chỉ muốn che chở người này trong ngực, chỉ muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất thế gian dâng cho hắn
Tiêu Hòa thấy hắn ta không lên tiếng, chỉ có thể lại mở miệng thăm dò: “Đại nhân… ngài yêu tôi sao?”
Trong lòng Lance đột nhiên nhảy dựng, đại não không thể khống chế thốt ra: “Ta yêu ngươi!”
Cơ thể Tiêu Hòa cứng lại, hắn nhắm mắt, tiếp tục hỏi: “Vì sao?”. harry potter fanfic
Lance ôm hắn vào ngực, âm thanh mềm mại như có thể nhỏ ra mật ngọt: “Không cách nào giải thích, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta liền chung tình với ngươi.”
Tiêu Hòa đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Tần Túc —— trong thế giới này ngài là người ngoại lai duy nhất, bọn họ sẽ không kìm lòng được mà có hứng thú với ngài.
Đúng đó, vậy nên Lance yêu hắn.
Đáy lòng Tiêu Hoà có một tia chua xót, nhưng không có chút do dự nào.
——
Al tận mắt chứng kiến sự việc, con ngươi triệt để không còn tia sáng.
Tự rước lấy nhục, giờ khắc này trong đầu y xẹt qua bốn chữ này.
Đã sớm biết chuyện, nhưng phải tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe được mới bằng lòng tin tưởng.
Y cười nhạo thế nhân ngu muội vô tri, nhưng quay đầu nhìn lại ngu muội nhất vô tri nhất là chính y.
Khoé miệng Al cong cong câu lên một nụ cười hoàn mỹ, chỉ là đáy mắt không có chút ý cười.
Rốt cuộc không cần chờ đợi nữa.
Cuối cùng cũng không cần khao khát nữa.
Thế gian này vốn không có mộng.
Y nâng tay lên, ánh gai bạc quanh quẩn tại đầu ngón tay ngay thời khắc bắn ra thì trước mắt phát sinh dị biến.
Hai người đang ôm nhau bỗng dưng toả ra một luồng ánh sáng vàng chói mắt, chói đến mức giống như chân trời ngày mai rơi rụng.
Như chỉ trong một cái chớp mắt, mảnh lông vũ màu trắng bạc kia đâm sâu vào lồng ngực Lance, mà Lance khó tin nhìn trừng trừng Tinh linh tóc đen trước mặt.
“Tại sao?” Máu tươi nương theo ánh sáng vàng tỏa ra bốn phía, thoáng cái nhuộm đỏ góc nhỏ hẹp này, mà khắp người tiểu Tinh linh đẹp đẽ kia càng nhuốm đầy máu tươi.
Mắt Tiêu Hòa nhìn hắn ta không chớp lấy một cái, không phát ra bất kỳ lời nào.
“Tại sao!” Lance cố chấp nhìn chằm chặp đối phương, cặp mắt bị máu tươi nhiễm đỏ, khuôn mặt anh tuấn trắng bệch như tờ giấy vẫn điên cuồng khiến người người sợ hãi.
Đột nhiên Tiêu Hòa lùi về sau vài bước, nhưng tốc độ của Lance cực nhanh, hắn ta kéo hắn lại, ngón tay tinh tế sắp sửa đâm vào.
Rốt cuộc Al cũng nhìn rõ chuyện đang phát sinh, ánh bạc trong tay y tức khắc bắn ra, nhắm vào cánh tay Lance.
Hết thảy đều phát sinh trong chớp mắt.
Ánh bạc thô bạo nháy mắt xé toạc cánh tay Tinh linh tóc vàng thành nhiều mảnh, nhưng Lance cách Tiêu Hòa quá gần, tốc độ quá nhanh, vì vậy… y vẫn nhìn thấy thứ mà y luôn muốn thấy.
Trái tim nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ hồng đang khẽ đập, đáng yêu như vậy, tàn nhẫn như vậy.
Tinh linh tóc vàng bên bờ tử vong điên cuồng cười to: “Ngươi yêu y, ngươi yêu y…”
Hắn ta tự tay xé rách lồng ngực, không chút do dự moi trái tim ra đưa đến trước mặt Tiêu Hòa, tiếng nói hắn ta vẫn thanh thuý như trước, nhưng trong con ngươi nhiễm đỏ đều là điên cuồng cùng cố chấp: “Ngươi xem, ta yêu ngươi nên ngươi có thể giết chết ta, nhưng ngươi…” Câu nói sau cùng, Lance chưa kịp thốt ra đã hoá thành mảnh hào quang vàng chói.
Tiêu Hòa nhìn hắn ta lần cuối, bắt gặp trong đôi mắt xuất chúng kia chảy ra máu tươi.
Nhưng rất nhanh hắn đã không thể suy nghĩ gì nữa, lồng ngực truyền đến đau nhói dữ dội cùng hít thở không thông, ý thức Tiêu Hòa bắt đầu mơ hồ.
Hắn cảm giác có người ôm lấy hắn, dường như hắn nhìn thấy Al.
Hắn không phân biệt được đây có phải là ảo giác không nữa.
Mãi đến khi nghe được giọng nói của y.
“Tiêu Hòa… Tiêu Hòa…”
Đó là giọng Al, cho đến giờ hắn chưa từng được nghe âm thanh y khàn khàn như vậy đầy tuyệt vọng cùng bất lực như vậy.
Tiêu Hòa mở mắt ra, không biết vì sao hắn còn có thể chống đỡ.
Hắn thấy được y.
Al đang cầm trái tim của hắn, mịt mờ luống cuống.
Không có tim mà Tiêu Hòa lại có cảm giác xót xa đau đớn vô cùng.
Hắn đến trị bệnh cho y, hắn không thể để y tuyệt vọng như thế.
Tiêu Hòa gắng gượng chống đỡ, nói câu sau cùng: “Al, tôi thích ngài, không… Tôi yêu ngài, Al, tôi yêu ngài, Al… Al…”
Sau cùng, hắn bị bóng tối vô biên bao trùm, triệt để mất ý thức.
-Hết chapter 21-