Diệt Thế Kỷ

Chương 67:




Lạch cạch, lạch cạch, có tiếng bước chân truyền đến, mặc dù trận chiến giữa các dị năng giả và biến dị giả đang diễn ra kịch liệt, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, không phải vì tiếng bước chân rất nặng hay rất lớn, mà bởi vì giống như đôi chân kia đang trực tiếp giẫm lên trái tim của mỗi người, khiến bọn họ không khỏi ngừng tay, chú ý lắng nghe xem người kia đến từ hướng nào.
Tần Trạm vẫn bàng quan quan sát trận chiến cũng biết đối thủ của mình đã đến, lạnh lùng nhìn chằm chằm về hướng đó. Cứ nghĩ chỉ cần giết được y là có thể nhìn thấy Luật, Tần Trạm liền không thể khống chế sát ý của mình.
Giống như đáp lại sát khí của Tần Trạm, người kia cũng phát ra sát khí của bản thân, cảm giác lạnh lẽo, khủng bố bao phủ toàn bộ không gian, ngay cả những người theo dõi cuộc chiến qua tivi cũng có thể thấy hai cỗ sát khí giống như hóa thành thực thể, giao phong chém giết lẫn nhau trong không trung.
So đấu sát khí không phải so bằng thực lực, mà là ý chí của đôi bên. Cả hai đều là người có ý chí mãnh liệt, không ai nhường ai.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bóng của người kia đã xuất hiện trong tầm mắt, sau đó, khuôn mặt y dần dần lộ ra dưới ánh mặt trời, cũng thông qua đội ngũ quay phim đi theo mà khắc vào tầm mắt của từng người, kể cả đội ngũ tham gia cuộc chiến lẫn những người ở xa theo dõi cuộc chiến này qua màn hình.
Mái tóc màu xám rũ xuống tạo cảm giác nặng nề, đồng tử đỏ tươi khiến người khác phát lạnh, thân thể cường tráng, ngũ quan có thể gọi là anh tuấn, đường nét khuôn mặt sắc bén lãnh khốc giống như đá cẩm thạch, ánh mắt không chút thiện ý đảo qua tất cả những người có mặt ở đây, đồng thời, thông qua camera quay chụp, dường như cũng quét qua những người đang theo dõi từ xa. Nhân loại đồng loạt cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, chỉ thấy trong ánh mắt kia là sự miệt thị, lạnh lùng, y nhìn bọn họ không khác gì đang nhìn người chết.
Cuối cùng, y chăm chú nhìn thẳng vào Tần Trạm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Alek.” Tần Trạm gọi ra tên của y.
“Tất cả các ngươi lui ra.” Nam tử tóc xám lên tiếng, đương nhiên không phải nói với các dị năng giả, mà là với biến dị giả. Nghe thấy mệnh lệnh của Chúa tể, các biến dị giả thành thật lùi ra xa, rời khỏivòng chiến.
“Luật đâu?” Tần Trạm tiến đến gần Alek, sát khí tăng dần theo từng bước chân.
Alek nhếch miệng, nụ cười chế nhạo nở trên môi, ánh mắt nhìn Tần Trạm lại hàm chứa sát ý, “Ta nói rồi, giết ta, mới có thể gặp hắn.”
“Vậy thì, ngươi đi chết đi.” Tần Trạm lúc này đã không còn khiến người khác cảm thấy ôn hòa thân sĩ nữa, thậm chí còn là người ra tay trước.
Tần Trạm vừa dứt lời, kỵ sĩ kiếm do lực lượng hạt giống hóa thành đã xuất hiện ngay trước người Alek, kiếm phong hung hãn tấn công phần cổ của y, một kích này tuyệt đối không hề lưu tình, giống như nhất định phải giết y bằng được.
Chỉ tiếc là, Tần Trạm không thể thành công, bởi vì Alek đã đưa tay lên, dùng tay trần của mình giữ lấy kiếm của Tần Trạm.
Thấy thế, đồng tử của Tần Trạm co lại, hắn biết Alek rất mạnh, nhưng không ngờ lại có thể mạnh đến mức này.
Nhận mà không trả thật sự là phi lễ, huống chi, Alek đối với Tần Trạm, có thể nói là oán hận chất chứa đã lâu, đến mức hận không thể lập tức giết chết đối phương, cho nên y dùng tay còn lại làm kiếm, hung hăng đâm về phía Tần Trạm.
Cánh tay đâm tới tạo ra tiếng gió rít, khiến Tần Trạm lập tức nhận ra mình bị công kích, kỵ sĩ kiếm lập tức biến mất khiến hắn thoát khỏi khống chế của Alek, bất quá, vẫn là đã chậm.
Rõ ràng cánh tay nhìn không có gì khác với nhân loại, nhưng lực lượng của nó lại sắc bén không thua gì một thanh kiếm, không chỉ cắt mất vài sợi tóc của Tần Trạm, mà còn tạo ra một vết thương dài trên khuôn mặt, máu nhỏ giọt thành một đường trên mặt đất theo cước bộ lùi về sau của hắn.
Một hiệp kết thúc, Tần Trạm, đệ nhất cao thủ dị năng giả, tấn công bất thành, thậm chí còn bị thương, bất đắc dĩ đành phải lùi về phía sau.
Alek khinh thường liếc Tần Trạm, thực lực cũng chỉ có như vậy, Tần Trạm không xứng đáng đứng bên người của Tế Tư.
“Các ngươi cùng lên đi.” Không phải Alek cuồng vọng, mà là vì đây là điều kiện của Balberith, muốn giết Tần Trạm, có thể, vậy phải đồng loạt chiến đấu với tất cả các dị năng giả, hơn nữa, biến dị giả không thể nhúng tay. Nếu là chiến đấu một đối một, Alek thật sự có thể dễ dàng giết chết Tần Trạm, chỉ là, Balberith sao có thể để Alek thắng lợi đơn giản như vậy, cho nên mới đặt điều kiện này để tăng thêm độ khó.
Vì cơ hội tự tay giết chết Tần Trạm này, dù có khó khăn đến đâu, Alek đương nhiên đều đáp ứng, cho nên, lúc này, Alek mới mở miệng khiêu chiến tất cả các dị năng giả một lượt.
Lời khiêu chiến này, đối với các dị năng giả, không thể nghi ngờ, là một loại khinh thường. Bọn họ tự đại đã quen, đương nhiên cảm thấy không phục và tức giận, bất quá cũng đều hiểu được, Alek rất mạnh.
“Vì nhân loại sau này.” Không biết là ai nói, chỉ biết là câu này đã khiến ý chí chiến đấu của các dị năng giả ở đây đồng loạt sôi trào.
Có những người thiếu bình tĩnh một chút, lúc này đã ra tay công kích Alek.
Đối với việc bị vây công, Alek không chút hoang mang, ra tay đánh trả. Chưa được bao lâu, đã có một, hai, ba dị năng giả mất mạng.
“Toàn bộ dừng tay.” Người ra lệnh chính là Tần Trạm.
Lực chấn nhiếp của Tần Trạm là không thể nghi ngờ, danh hiệu đệ nhất cao thủ dị năng giả không phải chỉ để cho có mà thôi. Trong đoạn thời gian này, tiềm thức của toàn bộ đội ngũ đều có bản năng nghe mệnh lệnh của Tần Trạm.
Dị năng giả đều dừng tay, Alek cũng không có ý định nhân dịp này mà công kích.
Tần Trạm đưa tay lau vết thương trên mặt khiến vệt máu tươi mở rộng, làm cho khuôn mặt ôn nhã anh tuấn của hắn tăng thêm vài phần tàn khốc, hắc ám.
“Tần Trạm, chúng ta phải thắng.” Văn Nhân Lẫm nói với Tần Trạm, cũng là nhắc nhở, bây giờ không phải là lúc duy trì tinh thần kỵ sĩ để đánh một chọi một.
“Ta biết.” Tần Trạm đương nhiên biết. Hắn không phải loại người cổ hủ, đã từng đứng trên chiến trường, sống sót, thì sao có thể còn cổ hủ được, nơi đó đã sớm dạy cho Tần Trạm cái gọi là tàn nhẫn, là vì thắng lợi có thể không từ thủ đoạn. “Chỉ là, công kích tán loạn như vậy, không có tác dụng đối với Alek đâu, tất cả nghe theo sắp xếp của ta.” Vì Luật, vì nhân loại sau này, thắng lợi là điều bắt buộc, cho nên hắn sẽ không vì bản thân mình mà buông tha cho cơ hội chiến thắng.
“Thật không tồi nha.” Balberith tán thưởng nói, Tần Trạm người này, nên đoạn tắc đoạn, không ướt át bẩn thỉu, hiểu rõ bản thân mình muốn cái gì, vì thế biết mình muốn làm gì, phải làm như thế nào. Có lẽ sau khi có quyết định giống như Tần Trạm, người bình thường sẽ cảm thấy chướng ngại tâm lý, cảm thấy chính mình không có tinh thần thượng võ hay ti tiện, nhưng Tần Trạm sẽ không, bởi vì y biết như thế nào là có lợi nhất, làm gì mới là tốt nhất. Đối với y mà nói, thủ đoạn chỉ là cách để đạt được mục đích mà thôi, cho nên y sẽ không cảm thấy áy náy hay tự ti.
“Đê tiện mới đúng,” được rồi, Luật chính là không ưa Tần Trạm, cho nên hắn trực tiếp phán thành “đê tiện”, “Ỷ đông hiếp ít.”
“Alek rất mạnh.” Không phải Balberith nói giúp cho Tần Trạm, mà đó là sự thật. Nếu nói Tần Trạm là ỷ đông hiếp ít, vậy Alek cũng có khác gì ỷ mạnh hiếp yếu đâu.
Luật coi như không nghe thấy, cũng không đi tìm hiểu hàm nghĩa trong câu nói của Balberith.
Tần Trạm chỉnh đốn lại đội ngũ các dị năng giả xong, bắt đầu phát huy khả năng lãnh đạo xuất sắc của mình, công kích của các dị năng giả không còn tán loạn như lúc đầu nữa.
Người của Long Tổ thì khỏi phải nói, nhiều năm cùng Tần Trạm đánh Đông dẹp Bắc như vậy, phối hợp ăn ý là chuyện đương nhiên, mà Tần Trạm hiểu biết bọn họ cũng là lẽ thường tình, nhưng đây không phải là lý do để Tần Trạm có thể sắp xếp vị trí thích hợp cho toàn bộ dị năng giả của Trung Quốc, khiến lực lượng của bọn họ phát huy đến mức tốt nhất. Tần Trạm có thể làm được như vậy, thật sự khiến người khác phải kinh ngạc.
“Hắn nhớ rõ tất cả dị năng của mỗi dị năng giả sao?” Balberith cũng cảm thấy ngạc nhiên. Dị năng giả nhiều như vậy, ngươi có lẽ nhớ được đặc thù của dị năng, nhưng quá nhiều sẽ khiến ngươi dễ dàng nhầm lẫn giữa dị năng và người sở hữu, chỉ là Tần Trạm thì không. Nhìn y phân phối và chỉ huy liền biết, y nhớ rõ ràng từng người có dị năng thế nào .
“Không có chút bản sự ấy, Tần Trạm cũng không có được địa vị như hôm nay.” Luật thản nhiên nói. Lúc vẫn còn ngồi trong cùng văn phòng với Tần Trạm, hắn sao có thể không thấy nỗ lực mà Tần Trạm đã bỏ ra để quản lý các dị năng giả. Mỗi khi nhìn Tần Trạm làm việc, hắn đều nhìn thấy xấp dày tư liệu về các dị năng giả nằm trên bàn, không khỏi phải khen Tần Trạm làm việc rất nghiêm túc.
“Ngươi kỳ thật rất thưởng thức hắn nha.” Balberith sờ sờ cằm, có khi bản thân hắn cũng rất hiếu kỳ Luật cảm thấy thế nào về Tần Trạm, nói chán ghét, lại tán thưởng, không hiểu a, cũng giống như Tần Trạm vì yêu mà sinh hận, hắn thật sự không hiểu, cảm tình của nhân loại thật quá phức tạp.
“Ta chán ghét hắn.” Luật thành thật nói, chán ghét, nhưng không thể nào phủ nhận, Tần Trạm có điểm đáng giá cho người khác tán thưởng.
“Ai nha, Tần Trạm phát hiện ra nhược điểm của Alek rồi.” Lúc này đến phiên Alek gặp bất lợi a, không ngờ Tần Trạm lại có thể phát hiện ra nhanh như vậy.
Alek thật sự rất mạnh, thực lực của y cao hơn các dị năng giả rất nhiều, nhưng dưới sự chỉ huy của Tần Trạm, năng lực của các dị năng giả đều có thể phát huy ở mức cao nhất, phối hợp chặt chẽ với nhau khiến cho đánh giá thực lực tổng thể tăng lên, bất quá, Alek đủ mạnh nên vẫn có thể ứng đối được. Chỉ là, Tần Trạm đã phát hiện nhược điểm của y.
Alek thiếu kinh nghiệm thực chiến nghiêm trọng, lần này có thể nói là cuộc chiến đầu tiên của y, bởi vì điều kiện để kéo dài sinh mệnh là không thể sử dụng lực lượng. Mười mấy năm qua, Alek chưa từng tham gia trận chiến nào, cho nên phương thức chiến đấu của y có rất nhiều sơ hở, công kích tuy mạnh, nhưng đồng thời cũng là lãng phí lực lượng.
Tần Trạm thì khác, sau khi phát hiện nhược điểm này, phong cách chỉ huy của hắn liền thay đổi, trở nên xuất kỳ bất ý (bất ngờ, khiến đối thủ không kịp trở tay). Alek tất nhiên cường đại, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại gần như không có, hơn nữa, chênh lệch thực lực giữa y và các dị năng giả lại không xa quá mức, khiến y bị vây vào thế hạ phong. Cho đến bây giờ, tuy dị năng giả thương vong không ít, thế nhưng chỉ cần còn sống, uống dược vật đổi được từ hạt giống là lại có thể tham gia cuộc chiến, cho nên, tình huống của Alek là càng kéo dài càng bất lợi.
Trước mắt, Alek vẫn chưa bị thương, nhưng đã bắt đầu cảm thấy áp lực.
Đột nhiên, không biết là ai phạm sai lầm, một đòn công kích tương đối mạnh lại không trúng Alek, mà hướng về khối kiến trúc sau lưng y.
Tần Trạm lập tức phân tâm. Chỉ cần trúng phải, tòa kiến trúc ấy chắc chắn sẽ sập, mà Tần Trạm đoán, Luật có khả năng ở trong đó. Tuy không thể xác định, nhưng chỉ cần có khả năng Luật vẫn còn ở trong, Tần Trạm không thể để nó sập, cho nên quá trình chỉ huy chiến đấu của hắn cũng gần như đều tránh việc đánh trúng khối kiến trúc phía sau, hoặc có trúng cũng đều có uy lực không lớn, hơn nữa, có Alek đứng ngay phía trước, tòa kiến trúc này cũng là nơi duy nhất còn hoàn hảo trong khu vực này.
Tuyệt đối không thể để nó sập, Tần Trạm muốn ngăn cản, nhưng không ngờ có người còn nhanh hơn hắn.
END 67.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.