“Ông lão này nhìn có vẻ tầm thường không có gì lạ, nhưng lại mang đến cho ta cảm giác không bình thường.” Lâm Lăng thầm nghĩ trong lòng, không khỏi nương theo thị giác của Tứ Bảo mà đánh giá lão giả mắt mù kia một hồi.
Đặc biệt là vừa rồi khi lão giả ngẩng đầu lên, Lâm Lăng cảm nhận được linh lực và sức mạnh tinh thần trong cơ thể mình xao động dị thường.
Cảm giác này cứ như bị một trường năng lượng vô hình rà quét qua thân thể.
Hơn nữa, chỉ dựa vào thái độ khom người hành lễ của Ngô Trì đạo sư với ông lão kia thì có thể nhìn ra, thân phận của lão tuyệt đối không đơn giản chỉ là một ông lão quét rác trong học viện Thiên Diễn.
“Ông lão kia không phải là Kiếm Thánh mắt mù đó chứ?” Cổ Vân Nhạc đứng bên cạnh nghi ngờ lên tiếng.
Lỗ tai Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, không khỏi nghiêng đầu, quay mặt về hướng Cổ Vân Nhạc, tò mò hỏi: “Kiếm Thánh mắt mù? Là nhân vật nào?”
Nhìn thấy Lâm Lăng có hứng thú như vậy, Cổ Vân Nhạc nhếch miệng cười nói: “Cuối cùng ngươi cũng chủ động đáp chuyện với ta, ta còn tưởng là ngươi rất cao ngạo khó gần chứ.”
Nghe vậy, Lâm Lăng thản nhiên cười, hoàn toàn không biết tiểu quỷ này vẫn luôn âm thầm để ý mình.
“Ta rất khó gần sao?” Lâm Lăng nhịn không được mà hỏi.
“Đúng vậy, lúc ngươi im lặng, làm người ta cảm thấy rất lạnh lùng cao ngạo, cao thâm khó gần.”
Cổ Vân Nhạc cười hì hì, sử dụng nói: “Lúc ở phòng học, đa tạ ngươi lên tiếng trợ giúp.”
“Việc rất nhỏ, huống chi ta cũng nhìn hai người kia không vừa mắt.” Lâm Lăng mỉm cười và nói.
Hắn cũng có ấn tượng không tồi đối với Cổ Vân Nhạc.
“Chẳng lẽ Kiếm Thánh mắt mù vừa rồi ngươi nói chính là ông lão quét rác kia?” Lâm Lăng lại hỏi lần nữa.
“Không rõ lắm, thật ra ta cũng chỉ suy đoán mà thôi.” Cổ Vân Nhạc lắc đầu rồi nói: “Bởi vì ông cố của ta từng nói, người mạnh nhất học viện Thiên Diễn không phải là viện trưởng, mà lại là một người mù, trước kia được người trong giới võ tu gọi là Kiếm Thánh mắt mù.”
Hả?
Lâm Lăng hơi kinh ngạc, nếu lời đồn là thật thì thực lực của ông lão này sẽ rất khủng bố.
Khó trách vừa rồi Ngô Trì đạo sư cũng khom mình hành lễ với lão.
Mà lúc này, Cổ Vân Nhạc đột nhiên thay biến sắc mặt, cứ như đã nhận ra có gì đó không thích hợp.
“Kỳ quái, ngươi nhìn thấy ông lão quét rác kia à?” Hắn ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, ngạc nhiên hỏi: “Không phải ngươi bị mù sao? Cho dù biết cách nghe tiếng đoán vị trí cũng không có khả năng nhìn thấy ông lão kia đúng không?”
Lâm Lăng hơi giật mình, vừa rồi tò mò lai lịch của Kiếm Thánh mắt mù nên cũng không chú ý tới lời nói của mình.
“Anh vũ của ta có thể nhìn thấy, nó nói cho ta biết đấy.” Lâm Lăng bình tĩnh mỉm cười và nói.
Cái gì?
Nghe thế, Cổ Vân Nhạc nghi ngờ nhìn về phía Tứ Bảo trên vai Lâm Lăng.
Hắn ta biết, loài chim anh vũ này có kỹ năng bắt chước ngôn ngữ nhân loại, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy con nào thần kỳ như Lâm Lăng nói.
Trong lòng mang đầy ngờ vực, Cổ Vân Nhạc cố ý khiêu khích Tứ Bảo: “Này, ngươi biết ta là ai không?”
“Thiếu niên tóc ngắn màu đen, Cổ Vân Nhạc.” Tứ Bảo lập tức lên tiếng, trực tiếp mở miệng phun tiếng người.
Nghe vậy, hai mắt Cổ Vân Nhạc lập tức tỏa sáng, cảm thấy mới lạ mà nhìn chằm chằm vào Tứ Bảo.
“Lăng huynh, con anh vũ này của ngươi thật thần kỳ, không khác gì linh thú cả.” Cổ Vân Nhạc tán thưởng.
Lâm Lăng cười nhạt không nói.
Nhắc đến linh thú thì vai chính thật sự chính là Tiểu Bạch.
Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đi học, Lâm Lăng cũng không dẫn nó đến. Nếu không bên cạnh hắn có tới hai con sủng vật thì thật sự quá nổi bật.
“Đúng rồi, Kiếm Thánh mắt mù ngươi nói rất lợi hại sao?” Lâm Lăng tò mò dò hỏi: “Nếu rất lợi hại thì vì sao lại bị mù?”
Cổ Vân Nhạc nhún vai và nói: “Trời sinh đã như thế rồi, giống như ngươi. Nhưng đôi mắt của ngươi nhìn tương đối đặc biệt, có một loại mỹ quan huyền diệu hình dạng lốc xoáy, còn đôi mắt ông lão kia chỉ có một màu vẩn đục.”
Nghe những lời này, Lâm Lăng lắc đầu cười nhạt.
Đều là người mù thì có mỹ quan gì đáng nói.
Nếu có thể nhìn thấy, hắn thà không cần đến cái thứ gọi là mỹ cảm huyền diệu này.
Hai người vừa tán gẫu, vừa đi theo các tân sinh lớp số 8 bước vào cánh cổng điện Võ Học.
Bên trong cánh cửa có một lối đi thật dài, bốn phía có thắp những ngọn đèn êm dịu, tầm nhìn lại có chút tối tăm.
Khi đi đến cuối và bước vào một cánh cửa đá, trước mắt mọi người lập tức rộng mở sáng ngời.
Trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, tầm mắt của anh vũ Tứ Bảo nhìn quét khắp nơi. Truyện BJYX
Chỉ thấy nơi này là một điện phủ vô cùng rộng mở, từng hàng kệ đá lan tràn vào sâu bên trong, cứ như vô tận.
Mà trên những kệ đá đó đều đặt đủ loại ngọc giản công pháp, trong mơ hồ còn quanh quẩn một ánh sáng linh khí nhàn nhạt.
“Nhiều như vậy!” Nhìn thấy ngọc giản công pháp nhiều đến mức đếm không xuể, Lâm Lăng âm thầm líu lưỡi.
Số lượng công pháp võ học khổng lồ này hoàn toàn thể hiện ra căn cơ gốc rễ khủng bố của học viện Thiên Diễn.
Trong tầm nhìn của hắn, trong điện có không ít viện sinh đang đứng lặng.
Nhìn trang phục thì đều là tân sinh năm nhất và những viện sinh năm hai.
Còn về viện sinh cao cấp năm ba và năm bốn thì không nhìn thấy một ai.
Lúc này, những tân sinh đó đều mang vẻ mặt phấn khởi đi lại bên cạnh kệ đá để chọn lựa công pháp thích hợp với bọn họ.
Trong những người đó, Lâm Lăng cũng nhìn thấy vài hình bóng quen thuộc, có Tần Vũ, Lôi Mông, và thê tử hắn là Triệu Ngọc Nhi.
Nhưng lúc này ba người đang tập trung chọn lựa võ học, cũng không phát hiện hắn đã đến.
“Ngọc giản công pháp trong điện Võ Học chỉ có thể quan sát tìm hiểu tại đây, không thể mang đi.” Ngô Trì nghiêm túc nhìn về phía mọi người, trầm giọng mà nói: “Nếu có người tự ý mang đi, kẻ phạm tội trục xuất học viện, các ngươi an phận một chút.”
Nghe vậy, mọi người đều trịnh trọng gật đầu.
Ở giới võ tu, cho dù là thế lực nào thì công pháp cũng là một loại truyền thừa, đều rất được coi trọng.
Nếu có thể tùy tiện lấy đi thì sẽ làm mất cả gốc rễ. Giống như một ít gia tộc cổ võ đều có tuyệt kỹ gia truyền của từng người, nếu truyền ra ngoài thì còn gọi là gia truyền gì nữa?
Nó sẽ trở thành những bản võ kỹ được bán tràn lan trong thị trường.
“Đều đi chọn lựa đi, về sau có thời gian thì cứ việc đến đây tham khảo lĩnh ngộ.” Nhìn vẻ mặt khó kìm nén nổi của mọi người, Ngô Trì phất tay cười nói.
Ngay lập tức, các tân sinh lớp số 8 giống như lũ chim nhỏ được thả ra khỏi lồng sắt, hoan hô nhảy nhót chạy như điên vào đó.
Lâm Lăng đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn thao túng thị giác của Tứ Bảo, không ngừng đảo qua những phân loại võ học trên kệ đá.
Kiếm thức, đao pháp, quyền pháp, chưởng pháp...
Các loại võ học rực rỡ muôn màu khiến Lâm Lăng xem đến rối loạn.
Tuy chiến sĩ võ tu là một tên gọi tắt, nhưng trong đó cũng bao hàm rất nhiều công pháp.
Nhìn thấy Lâm Lăng đứng bất động, Ngô Trì hiểm lầm là hắn không thể nhìn thấy nên lên tiếng nhắc nhở: “Lâm Lăng, nếu ngươi đã tập được Cửu Phù Kiếm Quyết, vậy thì võ học công kích tầm thường đã không còn quan trọng nữa.”
“Cho nên, ta kiến nghị ngươi đi chọn một bộ thân pháp võ học tăng cường tốc độ đi.”
“Ở ngay trước mặt ngươi, hàng thứ ba dưới cùng bên trái chính là phân loại thuộc về thân pháp võ học.”
Nghe vậy, Lâm Lăng gật đầu, cười khẽ và nói: “Vâng, đa tạ Ngô đạo sư.”
Sau đó Lâm Lăng cũng không hề trì hoãn mà lập tức đi về hướng kệ đá võ học dựa theo nhắc nhở của Ngô Trì.
Khi đến nơi, Lâm Lăng thả chậm bước chân, bắt đầu lựa chọn.
“Võ học cao đẳng Lôi hệ, Liệt Ảnh Cuồng Bộ...”
“Võ học trung đẳng hệ Hắc Ám, Ám Quang Tốc Ảnh...”
“Võ học cao đẳng Hỏa hệ, Hỏa Vân Mị Tung...”
Nhìn đủ loại thân pháp võ học, trong nhất thời Lâm Lăng cũng không biết lựa chọn như thế nào.
Dù sao thì võ học nơi này chỉ có viện sinh năm nhất và năm hai tiến đến chọn lựa, giới hạn trong công pháp ba cấp bậc là thấp, trung, cao.
Còn võ học Địa giai và Thiên giai cấp bậc càng cao thì hoàn toàn không có.
Hiển nhiên, những võ học lợi hại đó chỉ có viện sinh trung hoặc cao cấp của học viện Thiên Diễn mới có quyền tu tập, cũng không cất chứa trong điện này.
Nhưng võ học cấp càng thấp thì lại càng dễ dàng nắm giữ và lĩnh ngộ.
“Thôi, tùy tiện học trước một loại để ứng phó đi.”
Lâm Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, nếu cứ lựa chọn trong đống này thì chỉ sợ mấy ngày mấy đêm sau cũng không thể xem xong.
Đến cuối cùng, chẳng qua là lãng phí sức lực và thời gian mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Lăng đi đến kệ đá gần nhất bên cạnh, tùy tiện bắt lấy một khối ngọc giản công pháp.
Chỉ thấy trên đó có viết ba chữ ‘Du Long Bộ’.
Toàn bộ ngọc giản là một màu đỏ đậm, hiển nhiên là tương ứng với công pháp Hỏa hệ.
Trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, điều động một tia sức mạnh tinh thần thăm nhập vào ngọc giản.
Chỉ thoáng chốc, từng hàng chử đã hiện ra trong đầu.
[ Du Long Bộ ] là võ học cao đẳng, thân pháp Hỏa hệ, sau khi thi triển có thể gia tăng tốc độ lên mấy lần...
Mà trừ ghi chép văn tự ra thì bên trong còn có bóng người biểu hiện, cũng rất tiện lợi.
Khi suy nghĩ của Lâm Lăng khẽ dao động, trong đầu đột nhiên hiện ra một quang ảnh hình người đang nhanh chóng di chuyển.
Bộ pháp phóng khoáng kia nhanh chóng chuyển động, để lại những bóng dáng kết nối với nhau trên hư không, cứ như một hỏa long lượn lờ, rực rỡ đến lạ thường.
Mà sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, tốc độ của hỏa long cũng không ngừng tăng cao, cuối cùng diễn biến thành chín con hỏa long bay múa tứ tán, căn bản khó có thể phân biệt ra đâu là người thật.
Quan trọng nhất chính là, những khí tức Hỏa hệ do hư ảnh kia để lại còn mang thêm tính sát thương.
“Không tồi, cứ chọn cái này.”
Sau khi thoáng quan sát một chút, trong lòng Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, cảm thấy bộ thân pháp này rất nổi bật.
Ngay lập tức, nỗi lòng Lâm Lăng trầm tĩnh lại, yên lặng đứng ở đó bắt đầu tìm hiểu tu tập.
Chiêu thức của Du Long Bộ chủ yếu là nằm ở vận dụng linh khí và thay đổi bước chân.
Trong đó có tất cả chín thức, mỗi thức thân pháp đều tương ứng với số lượng hư ảnh hỏa long.
Ví dụ như thức thứ nhất, tốc độ tàn ảnh chỉ có thể hiện ra một hỏa long.
Thức thứ hai lại là hai hư ảnh hỏa long...
Mà càng sau đó thì tốc độ càng nhanh, số lượng cũng sẽ có sự gia tăng tương ứng.
Khi đạt tới thức thứ chín thì chín hư ảnh hỏa long sẽ múa may bốn phía, bóng dáng thay đổi bất thường.
“Thì ra là thế...”
Lâm Lăng âm thầm gật đầu, rất nhanh đã đắm chìm trong thân pháp võ học ảo diệu này.
Cùng lúc đó, linh lực trong thân thể hắn cũng chảy xuôi đến kỳ kinh bát mạch cả người dựa theo tâm quyết Du Long Bộ.
Nhưng nơi này là điện Võ Học, hoàn cảnh không thích hợp, cho nên Lâm Lăng cũng không có tính diễn tập tại đây.
Cứ như vậy, qua chừng một canh giờ sau, đa số tân sinh đã chọn lựa xong võ học, sau đó rời khỏi điện Võ Học.
Dù sao ở chỗ này cũng không thích hợp diễn luyện, bọn họ đành ghi nhớ nội dung trong đó rồi đi ra ngoài tìm một nơi trống trải để luyện tập.
Nếu cảm thấy không thích hợp thì lại trở về chọn lựa lần nữa là được.
“Mau nhìn kìa, Lăng ca cũng ở chỗ này.” Hai người Tần Vũ và Lôi Mông cũng phát hiện ra Lâm Lăng.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ trầm tĩnh tìm hiểu võ học của Lâm Lăng, bọn họ cũng không tiến lên quấy rầy mà cùng nhau rời đi.
Trước khi Triệu Ngọc Nhi đi, nàng cũng chú ý tới Lâm Lăng.
Nàng lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâm Lăng một hồi lâu, sau đó lặng lẽ rời đi.
Mà tất cả những chuyện này đều bị Tứ Bảo nhìn thấy hết.
Sắc trời đã dần dần trở tối.
Gần tới chạng vạng, điện Võ Học vốn nhốn nháo bóng người, nay đã không còn lại bao nhiêu.
Những người còn lại cũng không phải trầm mê trong võ học giống như Lâm Lăng, tiếp tục nán lại tại đây chỉ có các viện sinh vừa đến năm hai mà thôi.
Đúng lúc này, một giọng nói ngạo mạn đột nhiên vang lên bên cạnh Lâm Lăng: “Này, bộ Du Long Bộ này đã được ta chọn làm võ học để tu luyện, chờ ta học xong thì mới đến phiên ngươi.”
Suy nghĩ bị cắt ngang, Lâm Lăng xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy bên cạnh có một thanh niên mặc đồng phục năm hai đang đứng.
Diện mạo của người này thật bình thường, có một cái mũi ưng cực kỳ rõ rệt, để lộ ra cảm giác cao ngạo.
“Điện Võ Học thuộc về công chúng, ai đến trước thì lấy trước, theo lý thuyết thì phải là ngươi chờ ta xem xong.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói, hoàn toàn không có ý muốn nhường nhịn.
“Ôi dào, một tân sinh nho nhỏ mới tới mà cũng dám nói chuyện như vậy với ta.”
Khóe miệng thanh niên mũi ưng hơi nhếch lên, lập tức đánh giá Lâm Lăng, khi nhìn thấy cặp đồng tử xám trắng kia, trong mắt gã hiện lên một tia kinh ngạc, hình như đã nhận ra Lâm Lăng.
“Ngày hôm qua ta đã thấy ngươi ở tấm bia đá kiểm tra, thì ra ngươi là tên mù có được thiên phú tu luyện chung cực, tên là gì nhỉ?” Thanh niên mũi ưng mang vẻ mặt châm biếm mà nhìn Lâm Lăng, sau đó nói: “Tên mù, thiên phú chung cực cũng chỉ mang ý nghĩa là hấp thu linh khí thiên địa nhanh hơn mà thôi, ở tu vi thì ngươi vẫn không bằng được chiến sĩ cấp 4 là ta.”
“Cho nên, thức thời thì buông ngọc giản công pháp Du Long Bộ ra, ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ, hoặc là chọn võ học khác đi.”
Trên mặt Lâm Lăng không có cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh thì tới lấy.”
Nghe thấy lời này, gương mặt thanh niên mũi ưng hiện ra một tia tức giận, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, cười dữ tợn và nói: “Ta cũng muốn xem thử tên mù nhà ngươi có năng lực gì!”
Câu nói vừa dứt thì thanh niên mũi ưng đột nhiên bước ra một bước, trong lúc thân thể lao vút tới đã mang theo một chuỗi tàn ảnh bằng lửa màu đỏ rực, nhanh chóng lao thẳng đến chỗ Lâm Lăng.
Đồng thời, gã tung ra chưởng bên phải, muốn cướp đoạt ngọc giản công pháp trong tay Lâm Lăng.
Thân pháp của thanh niên mũi ưng này chính là Du Long Bộ.
Nhưng tốc độ ngưng tụ ra tàn ảnh ngọn lửa chỉ là thức thứ nhất vừa nhập môn mà thôi, không thể hình thành cả hư ảnh hỏa long.
Linh lực trong cơ thể Lâm Lăng lập tức được vận chuyển, dựa vào lĩnh ngộ lúc nãy, bước chân của hắn lập tức di chuyển, cũng thi triển ra Du Long Bộ.
Tuy là lần đầu tiên thi triển, động tác hơi mới lạ, nhưng cũng ra dáng ra hình. Tính về mặt tốc độ thì không chậm hơn thanh niên mũi ưng chút nào cả.
“Hả?!”
Một trảo thất bại, trong mắt thanh niên mũi ưng hiện lên một tia kinh dị.
Hiển nhiên gã cũng không nghĩ tới, Lâm Lăng mới quan sát công pháp Du Long Bộ không lâu mà đã hiểu được cách vận dụng.
Điều này thật không thể tưởng tượng.
Phải biết là, gã tu luyện bộ thân pháp này đã chừng hai tháng mà chỉ vừa lĩnh ngộ đến nhập môn.
Gã vốn tự nhận mình bất phàm, lúc này nhìn thấy Lâm Lăng thi triển ra được thì trong lòng không khỏi nảy sinh ghen ghét.
Chênh lệch này thật sự làm người ta cảm thấy quá tệ hại, quá khó chịu!