Gọt sắt như bùn.
Cho dù cô ấy không biết võ, cũng dễ dàng chém đứt dây xích trên người Hầu Tử.
Lúc này.
“A!”
“Cứu tôi với…”
Tiếng hét kinh sợ của nô lệ khác cùng với tiếng máu thịt bị xé rách vang lên.
Sắc mặt Hạ Nhược Tuyết tái nhợt.
Hầu Tử nhặt một cái gậy gỗ dưới đất: “Nhược Tuyết, cô yên tâm, trước khi tôi chết, sẽ không để cô bị thương đâu!”
“Xèo xèo xèo!”
Bỗng nhiên.
Một loại chất nhầy dính tanh hôi khó ngửi từ trên đỉnh đầu rớt xuống suýt rơi trúng hai người.
Ngẩng đầu nhìn!
“Suýt!”
Hít khí lạnh.
Là một con trăn khổng lồ màu trắng!
Toàn thân trắng tuyết, còn thô to hơn cáu bồn bước.
Đôi mắt của nó lạnh như băng, nhìn chằm chằm hai người Hạ Nhược Tuyết và Hầu Tử.
“Nhược Tuyết, chạy đi!”
Hầu Tử quát một tiếng, hai người quay người bỏ chạy ra ngoài vòng rừng rậm Âm Ảnh.
Đám người cung Xã Tắc chặn phía trước.
Roạt!
Chu Tần không hề khách sáo, điên cuồng chém ra một kiếm.
Một cái cây cao chọc trời đổ rạp theo, chặn đường tháo chạy của hai người!
Hơn nữa, sóng khí khủng bố hất hai người bay ra xa!
“Ha ha ha!”
Chu Tần điên cuồng cười dữ tợn: “Đồ đê tiện, cầu xin tôi đi!”
“Đồ đê tiện, cô cầu xin tôi đi!”
“Chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin tôi, nịnh nọt lấy lòng, tôi sẽ tha cho cô!”
Hạ Nhược Tuyết cắn răng, bò đứng lên không nói một lời.
Hầu Tử cũng cầm con dao găm, cũng chẳng có ý quay đầu nhìn Chu Tần một cái. . Ngôn Tình Hay
Thái độ của hai người khiến Chu Tần càng cuồng bạo!
Lửa giận ngút trời: “Vậy các người đi chết đi!”
Con trăn dữ tợn động đậy, cuộn thành vòng tròn.
Bao vây Hầu Tử và Hạ Nhược Tuyết ở giữa.
Há to cái miệng to như bồn máu định đến ăn thịt.
Đột nhiên.