Đến cả Diệp Bắc Minh cũng bị buộc lùi lại ba bước.
Mỗi một bước đều để lại dấu chân rất sâu.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cẩn thận đấy, đó là cảnh giới Hợp Nhất trung kỳ!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày nhìn lại hướng kiếm khí bay tới.
Ngay sau đó.
Một bóng người xuất hiện, thất vọng nhìn thoáng qua lão tổ nhà họ Dịch nói: “Kiếm Nhân, anh bảo em chăm chỉ bế quan rồi mà, tổ chức đại thọ một ngàn năm trăm tuổi gì?”
“Một khi em đã tôi luyện xong lục phủ ngũ tạng của mình thì sẽ đạt tới cảnh giới Hợp Nhất!”
“Khi ấy, em có thể giết cậu ta lúc nào chả được!”
Dịch Kiếm Nhân vô cùng xấu hổ: “Đại ca, anh giúp em giết thằng nhãi này với, em cam đoan sau này sẽ chăm chỉ bế quan!”
Mọi người vô cùng khiếp sợ nhìn ông lão tóc trắng vừa xuất hiện bất thình lình kia.
“Đó là một lão tổ khác!”
“May quá, vị lão tổ ấy vẫn còn sống!”
“Sát thần chết chắc rồi!”
Người nhà họ Diệp nhìn vào Diệp Bắc Minh, trong ánh mắt bọn họ đều là sự oán hận và căm phẫn.
Trong góc tốc, mấy ông lão kia sững sờ: “Dịch Kiếm Lễ ư? Quả nhiên là lão già đó không chết?”
“Cảnh giới Hợp Nhất, lão già kia đã đột phá rồi!”
Mấy ông lão kia đều nhìn ông ta.
“Nuốt nó đi!”
Dịch Kiếm Lễ thuận tay bắn ra một viên đan dược vào lòng bàn tay Dịch Kiếm Nhân.
Dịch Kiếm Nhân nuốt ngay vào bụng, vết thương của ông ta đã tốt hơn nhiên.
Hơn nữa còn có thể đứng lên.
Ngay sau đó.
Chậc!
Ánh mắt Dịch Kiếm Lễ đầy đăm chiêu nói: “Cậu còn trẻ thế mà trên người lại có khí giết chóc đậm như vậy ư?”
Rồi ông ta gật đầu khen ngợi: “Khá lắm!”
“Hôm nay, lão phu sẽ dùng máu của cậu hiến tế cho kiếm Thất Tinh Trường Hồng của tôi!”
Xoẹt…!
Một vòng cầu vồng bay ra từ trong nhẫn trữ vật của Dịch Kiếm Lễ.
Ông ta mở bàn tay ra cầm lấy kiếm Thất Tinh Trường Hồng kia.
Lực lượng khủng khiếp ngưng tụ lại.
Bảy viên tinh hạch màu cam của ma thú cấp tám xếp thành hình dạng bảy ngôi sao của chòm sao Bắc Đẩu.
Một thanh kiếm lại có đến bảy viên tinh hạch của ma thú.
“Ranh con, lão phu chỉ cần một kiếm thôi đủ giết cậu rồi!”
Giọng nói lạnh nhạt của Dịch Kiếm Lễ vang lên.
Ông ta vô cùng tự tin.
Dựa vào cảnh giới của ông ta, nếu tung ra kiếm thứ hai thì đúng là sự sỉ nhục.
Diệp Bắc Minh truyền âm nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Long Đế, trong cả hai ai ra tay đây?” . ngôn tình tổng tài
Nếu bản thân mình có thể giết được thì mình ra tay xử.
Còn nếu mình không giết được thì để bọn họ lên xử.
Dù sao thì anh rất lười lãng phí thời gian!
Long Đế phấn khích nói: “Diệp Bắc Minh, để tôi lên đi!”
“Chỉ cần tôi nuốt chửng được khí huyết của lão già chết tiệt đó thì năng lực sẽ khôi phục một chút”.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vọng tới: “Chuyện này cũng có liên quan tới tôi nên giao cho tôi đi!”