Giơ tay lên, một kiếm chém về phía Tiêu Nhã Phi! Tiêu Đạo Sơn sợ choáng váng, hoảng hốt hét lên: “Lý Thánh Tử, đừng làm tổn thương con gái tôi!”
“Cậu muốn điều kiện gì tôi cũng đồng ý!!!”
Lý Huyền Cơ không quan tâm.
Thanh kiếm dài trong tay tiếp tục rơi xuống!
“A!”
Tiêu Nhã Phi sợ hãi nhắm mắt lại, vẫn bảo vệ trước mặt Tiêu Trấn Đông.
“Cô bé này xong rồi”.
“Đáng tiếc, đây chính là một trong những hoa khôi đứng thứ nhất trên bảng nữ thần Côn Luân Hư!”
Rất nhiều người than thở, quay đầu đi.
Tiêu Nhã Phi chết chắc!
Đột nhiên.
Xích!
Một đường kiếm khí phá không tấn công tới, giống như vượt qua thời gian và không gian!
Trong nháy mắt tới!
“Ai?!!!”
Lý Huyền Cơ kinh hãi quát lên.
Từ bỏ chem chết Tiêu Nhã Phi, giơ tay lên cản một kiếm!
Bùm!!!!
Võ đài chấn động kịch liệt!
Lý Huyền Cơ bị sức mạnh kiếm khí bùng nổ đánh bay ra ngoài, lùi về sau hơn trăm bước!
Thiếu chút nữa ngã khỏi võ đài!
Trên võ đài, từ vị trí kiếm khí rơi xuống đến trước mặt Lý Huyền Cơ xuất hiện một đường rãnh dài hơn trăm mét!
Chính là bị đường kiếm vừa nãy đứng ra!
Kiếm khí thật cường mạnh!
Kiếm pháp thật bá đạo!
Tốc độ thật khủng bố!
“Ừm?”
Mấy ông lão trong đám đông nghiêm mắt lại.
Các võ giả khác lập tức nhảy lên: “Là ai làm hả?”
“Đợi đã!”
Cơ thể của một số người run lên.
Không nhịn được quay đầu.
Nhìn về phía bên ngoài Long Đường!
“Đây… chẳng lẽ là?” . truyện tiên hiệp hay
“Hắn đến rồi!”
Mục Thừa và Tống Điệp Y kinh hãi lêu lên