Mấy trăm đệ tử Thanh Huyền Tông xung quanh cũng đều có vẻ mặt khiếp sợ!
Sát chủ và Lãnh Nguyệt đều là thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông.
Nhưng cuộc đối thoại của hai người lại tràn ngập mùi thuốc súng!
Chẳng lẽ có thù hận gì sao?
Một nam đệ tử thấp giọng mở miệng: “Mấy người đã nghe nói chưa, trước kia Lãnh trưởng lão và Sát trưởng lão từng có xích mích vì một người đàn ông đấy!”
“Hình như trước kia hai người đó còn là tình địch nữa!”
“Trời, tình địch ư?”
“Thú vị như vậy sao?”
“Nói nhanh lên, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Một vài đệ tử có lòng hóng hớt rất mạnh xích lại gần.
Mặc dù giọng nói của những người này rất nhỏ, nhưng có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, Diệp Bắc Minh đều nghe thấy được.
Lãnh Nguyệt trầm mặc một lát, cắn răng: “Sát chủ, chỉ cần tôi quỳ, bà sẽ nhận cậu ấy đúng không?”
Sát chủ cười lạnh một tiếng: “Ha ha, bà biết tính cách của tôi mà, nói một không hai!”
“Ngoài ra, bất kỳ kẻ nào cũng không thay đổi được suy nghĩ của tôi!” . Tiên Hiệp Hay
“Chỉ cần bà quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử”.
“Hơn nữa, tôi còn có thể dùng trái tim võ đạo để thề, có thể dùng hết sức để dạy dỗ cậu ta”.
“Nhưng mà cậu ta có thể học được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của cậu ta rồi”.
“Được!”
Lãnh Nguyệt nói rõ ràng lưu loát: “Tôi quỳ!”
Chỉ cần có thể để Diệp Bắc Minh học được đạo tàn sát, bảo bà ấy quỳ xuống thì sao chứ?
Bà ấy cong hai gối chuẩn bị quỳ xuống.
Đột nhiên.
Một đôi tay bắt lấy bả vai của Lãnh Nguyệt, không để bà ấy quỳ xuống mà trực tiếp ngăn bà ấy lại.
Lãnh Nguyệt quát lớn một tiếng: “Minh nhi, cháu làm gì thế?”
Diệp Bắc Minh lại lắc lắc đầu: “Dì Nguyệt, nếu vì để cháu có thể học tập đạo tàn sát chó má gì đó với Sát chủ này”.
“Bởi vậy mà bắt dì phải quỳ xuống, cháu thà không học còn hơn!”
“Chúng ta đi thôi!”
“Cái gì?”
Lãnh Nguyệt sửng sốt.
Ầm!
Cùng lúc đó, cửa đá phát ra một tiếng nổ, ầm ầm mở ra: “Tên kia, cậu nói cái gì?”
Ầm!
Một sát ý khủng bố bộc phát ra từ trong cửa đá.
Trong phút chốc, nhiệt độ toàn bộ Sát phong đã giảm xuống dưới điểm đóng băng.