Độ Xứng Đôi 99%

Chương 55: Điều tra chân tướng




Tống Ngạn lên xe rồi mới biết được nguyên do.
Sắc mặt của Tạ Thần Vũ vẫn rất bình tĩnh, thanh âm cũng không có vấn đề, thế nhưng anh vẫn cứ ôm cậu vào lòng không chịu buông ra, tim đập có hơi nhanh.
Tống Ngạn học theo dáng vẻ anh an ủi cậu trước đó, nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu anh: “Sẽ không sao đâu, chỉ mới mấy ngày.”
Tạ Thần Vũ “Ừ” một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Tống Ngạn bèn kiếm việc cho anh làm: “Anh cảm thấy sẽ là ai?”
Tạ Thần Vũ nói: “Người nào được lợi thì chính là người đó.”
Tống Ngạn bắt đầu nghĩ từ chuyện dễ trước, dò hỏi hoàn cảnh nhà mẹ đẻ vợ trước của Tạ gia chủ.
Bởi vì dựa theo lẽ thường, khi ấy Tạ gia chủ có một tình yêu đích thực khác, lại còn sinh một Alpha, người phải chịu sự uy hiếp lớn nhất chính là hai người con trai của vợ trước. Nhà mẹ đẻ của vợ trước muốn giết chết mẹ con Tạ Thần Vũ cũng hết sức bình thường.
Tạ Thần Vũ nói: “Gia đình làm công ăn lương bình thường.”
Năm đó khi anh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, những gì có thể điều tra nhà họ Địch đều đã tra xét hết rồi, không phát hiện bất cứ manh mối nào, đến nay vẫn là ẩn số.
Hai năm trước, thời điểm chuẩn bị về nhà, anh đã cố ý xem hết tư liệu liên quan đến nhà họ Tạ, trong đó cũng có nhà mẹ đẻ của vợ trước. Anh nói: “Cha là một giảng viên đại học, mẹ thì là người làm vườn cho một công ty, người con thứ hai thì đang học tiến sĩ.”
Tống Ngạn nói: “Vậy người vợ hiện tại thì sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Bà ấy là bạn học hồi cao trung của cha, quan hệ vẫn xem như là ổn.”
Tống Ngạn hỏi: “Bọn họ kết hôn khi nào?”
Tạ Thần Vũ nói: “Sau khi anh đến nhà họ Địch được hơn hai năm, bọn họ đã ở bên nhau.”
Anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người ở trong lồng ngực, áp chế cơn hoảng hốt trong lòng, tiếp tục ôm chặt lấy cậu, nói: “Lúc ấy cha có hỏi ý anh, anh trả lời là không ý kiến.”
Tống Ngạn trầm mặc.
Nếu không phải thù riêng, nghĩ tới nghĩ lui thì chuyện này cũng chỉ có vài khả năng.
Cậu dẫn dắt Tạ Thần Vũ nói chuyện: “Anh muốn điều tra thế nào?”
Tạ Thần Vũ nói: “Điều tra từ viên đá quý trước.”
Thế nhưng sự kiện rơi xuống hồ năm đó được xử lý vô cùng sạch sẽ, có lẽ chuyện đá quý này cũng không thể điều tra ra được điều gì hữu dụng.
Anh nói: “Không được thì đành phải câu cá.”
Tống Ngạn nói: “Em có thể phục hồi chúng trở về như cũ.”
Tạ Thần Vũ lập tức nói: “Đổi cái mới.”
Cho dù đã lấy vật phóng xạ ra, anh cũng không muốn để Tống Ngạn chạm vào những viên đá Kim Diễm kia.
Đương nhiên vào thời điểm này, Tống Ngạn sẽ không làm trái lời anh. Cậu ngoan ngoãn gật đầu, được anh đưa vào bệnh viện.
Trước đó, Tạ Thần Vũ đã gọi điện và bên phía bệnh viện đã chuẩn bị xong xuôi.
Hai người làm một vòng kiểm tra, kết quả cho ra hết thảy bình thường.
Tạ Thần Vũ vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, tiếp tục cẩn thận hỏi thăm các bác sĩ và các chuyên gia lĩnh vực liên quan về hậu quả sau này, biết được cậu sẽ không sao, lúc này mới an tâm. Anh kéo Tống Ngạn ôm vào lòng, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Thời điểm hai người về đến nhà thì đã đến giờ cơm chiều.
Địch Tuần liếc nhìn hai người họ: “Đi đâu vậy? Vừa rồi bảo người đi gọi hai đứa mà chẳng thấy đâu.”
Tạ Thần Vũ nói: “Tùy tiện đi dạo ạ.”
Địch Tuần không hề nghi ngờ, bắt đầu tao nhã dùng cơm. Ăn cơm xong, thấy cháu trai truyền cho mình một ánh mắt, anh liền cất bước rời đi theo hai người họ. Thấy xung quanh dần dần không có bóng người, anh liền yên tĩnh chờ cháu trai mở miệng.
Tạ Thần Vũ nói: “Cháu nhớ rõ số liên lạc của mẹ cháu năm đó không bị hủy bỏ đúng không?”
Địch Tuần nói: “Đúng vậy, vẫn chưa bị hủy.”
Số liên lạc kia có rất nhiều kỷ niệm quá khứ, nhà bọn họ lại không phải dạng không trả nổi phí sử dụng, nên vẫn luôn giữ lại.
Tạ Thần Vũ liền biết chắc chắn lịch sử trong đó cũng chưa bị xóa, bèn hỏi: “Vẫn đang ở trong tay ông ngoại ạ?”
Địch Tuần “Ừ” một tiếng, đột nhiên ý thức được dường như đêm nay hai đứa nhỏ này cứ nói chuyện thiếu thiếu gì đó, nhận ra có điều gì đó không thích hợp.
Nếu chỉ là đơn giản muốn hỏi thăm hoặc là muốn cho Tống Ngạn xem, cháu trai sẽ tìm thẳng đến cha của anh, mà không phải cố ý lén lút tới tìm anh như vậy.
Địch Tuần nheo mắt: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Tạ Thần Vũ sẽ không gạt cậu nhỏ, nói hết mọi chuyện cho cậu nhỏ nghe.
Địch Tuần ngừng chân, nháy mắt trên người liền nổi lên một tầng sát ý, hỏi: “Ngạn Ngạn có sao không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Mới từ bệnh viện trở về, không sao.”
Địch Tuần gật đầu, cắn răng mỉm cười: “Thật biết tính kế.”
Ai có thể nghĩ đến bên trong một món trang sức đá quý lại cất giấu một thứ đồ ác độc như vậy? Nếu năm đó anh không bất chợt mang di vật của chị gái về, có lẽ hung thủ đã phi tang chúng từ lâu rồi.
Huống chi vật phóng xạ đều sẽ có chu kỳ biến đổi. Nếu không phải Tống Ngạn có kinh nghiệm phong phú vừa lúc phát hiện có điều gì đó không thích hợp, qua thêm mấy năm nữa, hàm lượng phóng xạ bên trong ít đi, cho dù là Tống Ngạn thì cũng sẽ không phát hiện ra được điều gì.
Nếu đến lúc đó bởi vì có liên quan đến đá Kim Diễm mà Tạ Thần Vũ lại giao chúng cho Tống Ngạn, nếu chúng vẫn chưa biến đổi thành loại vật chất khác, hậu quả kéo đến chẳng dám tưởng tượng!
Địch Tuần hỏi: “Có tính toán gì không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Về nhà.”
Địch Tuần nói: “Ta sẽ đi điều tra lịch sử ghi lại trong máy truyền tin.”
Tạ Thần Vũ đáp lời, trao đổi chi tiết với Địch Tuần xong, liền nắm tay Tống Ngạn đi về biệt thự.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tạ Thần Vũ liền dẫn Tống Ngạn đi đến thị trường đá quý lớn nhất ở đây.
Kết quả Tống Ngạn chọn một vòng vẫn không tìm được khối đá nào thích hợp. Mẹ của Tạ Thần Vũ là công chúa nhỏ của nhà họ Địch, viên đá quý Kim Diễm có thể khiến bà ấy yêu thích không buông tay thường xuyên đeo ở trên người, đương nhiên chất lượng sẽ rất cao cấp. Trên thị trường cũng có đá quý đạt được chất lượng này, nhưng người ta đã làm thành trang sức, không dễ để tạo hình lại.
Cậu nói: “Em nghĩ khối đá kia của em đạt chuẩn.”
Tạ Thần Vũ khẽ nhíu mày.
Anh biết Tống Ngạn đang nhắc đến khối đá được đào lên khi cậu lấy tên gọi là “Kim Diễm” kia, nhưng phải dùng khối đá quý đó để câu tên súc sinh này, anh cảm thấy không đáng giá.
Tống Ngạn nhìn anh: “Anh cũng đã nói đây là duyên phận.”
Tạ Thần Vũ nói: “Duyên phận ở đây là em phát hiện ra chân tướng.”
Anh liên hệ với cậu nhỏ và thuật lại tình huống, biết được nhà đấu giá có, liền bảo bên đó mang sang đây.
Tống Ngạn không kiên trì nữa, chờ mấy khối đá kia chuyển đến. Sau khi kiểm tra một vòng, cuối cùng thì cậu cũng tìm được một khối đá khiến cậu hài lòng. Dựa theo vật mẫu, cậu vẽ một bản thiết kế, tự tay làm lại một bộ trang sức dường như giống hệt với bộ trang sức trước đó.
Lúc này, Địch Tuần đã có kết quả điều tra rồi. Lịch sử trò chuyện và mua sắm đều không có manh mối liên quan, khả năng lớn nhất là được người khác đưa tặng.
Tạ Thần Vũ cũng không thất vọng.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh liền từ biệt nhà ngoại, cùng Tống Ngạn quay về nhà họ Tạ.
Tạ gia chủ thấy hai người họ trở về có chút ngoài ý muốn: “Không phải nói muốn ăn tết ở bên kia sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Trong lúc ăn tết, mấy người bạn của Ngạn Ngạn muốn đến tinh cầu Đế Đô chơi, nên chúng con cũng quay về luôn.”
Tạ gia chủ không hề hoài nghi, bảo bọn họ đi về nghỉ ngơi trước, vui mừng bảo phòng bếp làm thêm vài món ăn.
Đôi chồng chồng nhỏ ngủ một buổi trưa, chạng vạng liền nắm tay nhau đi ăn cơm.
Trong lúc chờ cơm dâng lên, Tạ gia chủ thấy Tống Ngạn lấy một chiếc hộp ra, bên trong là một đôi hoa tai và dây chuyền làm từ đá Kim Diễm.
Ngay sau đó, ông lại thấy Tống Ngạn lấy một chiếc kính giám định trang sức ra, cẩn thận quan sát mặt dây chuyền. Tạ gia chủ cười hỏi: “Đang xem gì vậy?”
Giọng điệu của Tạ Thần Vũ có hơi bất đắc dĩ: “Ngạn Ngạn cảm thấy trang sức này có vấn đề, đã xem chúng suốt cả ngày rồi.”
Tạ gia chủ liền tò mò cầm một chiếc hoa tai lên xem, đột nhiên ngẩn ra: “Ta nhớ mẹ của con cũng có một bộ trang sức y như vậy, có phải là bộ đấy không?”
Tạ Thần Vũ gật đầu.
Tạ gia chủ lập tức bừng tỉnh: “Phải không? Ta còn nhớ trước đây mẹ của con rất thích, thường xuyên mang chúng trên người.”
Tạ Thần Vũ liền hứng thú tò mò: “Có phải vì đây là quà mà cha đã tặng không?”
Vẻ mặt của Tạ gia chủ có chút hoài niệm: “Không phải, quà ta tặng cho mẹ con ta đều nhớ rất rõ. Hình như là vào một dịp sinh nhật, có người đã tặng bộ trang sức đấy cho mẹ con.”
Nói rồi ông liền nhìn về phía người bạn đời hiện tại, “Em có ấn tượng gì với món quà này không?”
Người vợ hiện tại của Tạ gia chủ họ Tang, Tạ Thần Vũ và hai anh trai cùng cha khác mẹ đều gọi bà ấy là dì Tang.
Bà là một Omega rất hiền hòa, không quá nhu nhược hay quá mạnh mẽ, đôi khi cũng sẽ có chút trí thức. Mỗi khi cười rộ lên, gương mặt của bà đều giãn ra, rất dễ dàng tạo ấn tượng tốt với người khác.
Bà tiếp nhận chiếc khuyên tai nghiêm túc quan sát, đoạn lại lắc đầu: “Không ấn tượng.”
Bà lại nhìn về phía Tống Ngạn vẫn đang tập trung quan sát: “Ngạn Ngạn cảm thấy có vấn đề gì à?”
Nhân cách của Tống Ngạn ở nhà họ Tạ vẫn như cũ có chút hướng nội, nghe vậy liền ngượng ngùng ngẩng đầu: “Con cũng không biết nói sao nữa ạ, có một loại trực giác nào đó.”
Dì Tang chần chờ: “Ta thấy hình như đây là hàng thật?”
Tống Ngạn ngoan ngoãn trả lời: “Dạ là hàng thật, còn là loại đá quý Kim Diễm tốt nhất.”
Dì Tang liền buồn cười mà đặt chiếc khuyên tai trở về chỗ cũ: “Thế thì có thể có vấn đề gì?”
Tống Ngạn nói: “Con cũng không biết nữa ạ. Có thể nguyên nhân là vì con đã tiếp xúc với những thứ này từ nhỏ, nên vẫn luôn cảm giác có điều gì đó không đúng. Qua mấy ngày nữa, con sẽ mang nó ra tiệm để kiểm tra thử.”
Dì Tang gật đầu, mắt thấy đầu bếp đã mang món ăn lên, bèn cười nói: “Được rồi, nên ăn cơm thôi.”
Mọi người liền sôi nổi đi đến phòng ăn, Tạ Thần Vũ cùng Tống Ngạn đi ở sau cùng.
Hai người thu dọn mọi thứ trên bàn. Tống Ngạn ngẩng đầu đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của anh, liền biết anh đã có đáp án.
Suy nghĩ của hai người họ rất đơn giản.
Nhiều năm trôi qua, nếu bỗng nhiên hung thủ thấy được công cụ gây án của chính mình, chắc chắn khi đó sẽ có chút phản ứng.
Năm đó, hai người anh trai của Tạ Thần Vũ vẫn chưa trưởng thành. Nếu là nhà mẹ đẻ của người vợ trước ra tay, tám phần là hai người họ không biết gì hết. Vậy nên loạt hành động đêm nay chủ yếu là hướng về phía dì Tang.
Nếu bà ấy có phản ứng, bà ấy chính là hung thủ hoặc là người biết rõ sự tình.
Nếu không phản ứng, vậy tạm thời loại trừ hiềm nghi, tiếp tục điều tra nhà mẹ đẻ của người vợ trước.
Nếu ngay cả bên này cũng không có vấn đề gì, hai người họ sẽ suy xét đến các khả năng khác.
Đường đường là một ông chủ lính đánh thuê, nên ánh mắt quan sát của Tạ Thần Vũ rất tốt.
Tống Ngạn vừa mở hộp ra, lực chú ý của anh lập tức liền tập trung lên người dì Tang, rõ ràng có thể thấy được vẻ mặt của bà có chút thay đổi. Vậy nên sau đó hai người cứ điều tra từ chỗ dì Tang là được, nhìn xem chuyện năm đó được làm cẩn thận trôi chảy đến mức nào.
Việc này đối với hai lính đánh thuê mà nói quá dễ dàng.
Tối đến, Tạ Thần Vũ lẻn vào căn biệt thự chính. Đầu tiên là mở một cái chai nhỏ có chứa khí gây hôn mê hướng vào trong phòng ngủ. Đợi tầm một phút, anh mở cửa đi vào bên trong, cài một chương trình theo dõi vào máy truyền tin của dì Tang.
Hai ngày sau, anh lấy cớ thân thể Tống Ngạn không tốt nên muốn cho Tống Ngạn nghỉ ngơi nhiều một chút, để cậu ở trong nhà.
Ngày thứ ba, cuối cùng Tống Ngạn cũng cầm chiếc hộp ra cửa, ngồi xe đi đến cửa hàng trang sức nhà mình.
Vừa mới bước xuống xe, cậu liền đụng phải một tên cướp.
Dường như đối phương đang chờ đợi cậu, hắn giật lấy chiếc túi trong tay, ngồi lên xe bay nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Cậu bị giật đi đến mức lảo đảo, qua vài giây sau mới ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì, liền nhanh chóng đi báo cảnh sát.
Cướp giật ở tinh cầu Đế Đô và còn là cướp trang sức đá quý trị giá hàng ngàn vạn, nên cảnh sát vô cùng coi trọng, bắt đầu truy bắt toàn cầu.
Người nhà họ Tạ nhận được tin tức liền vội vàng chạy đến cục cảnh sát, phát hiện Tạ Thần Vũ đã đến trước rồi, đang nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Tống Ngạn.
Dì Tang liền lại gần quan tâm: “Ngạn Ngạn không sao chứ? Có bị thương không con?”
Đôi mắt Tống Ngạn đỏ hoe nhìn bà, lí nhí nói một câu “Con không sao”, sau đó lại vùi đầu vào cổ Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ đau lòng đầy mặt, nói: “Nhất định phải bắt được người!”
Tạ gia chủ cũng tức giận cực kỳ, sắc mặt có chút nặng nề: “Con yên tâm, ta sẽ bảo người tra xét việc này.”
Thế nhưng năm ngày liên tiếp trôi qua, vụ án vẫn không có chút tiến triển.
Tạ Thần Vũ không đi đâu cả, mỗi ngày anh đều ở nhà cùng với Tống Ngạn. Cuối cùng cũng dỗ cậu xong, anh liền dẫn cậu ra ngoài tản bộ, đồng thời còn muốn vẽ tranh cho cậu.
Chiếc “Hành lang tình yêu” trước đây vẫn chưa được dỡ bỏ, mà là dựng thêm một chiếc mái che mưa khác. Tống Ngạn ngồi ở trên ghế, thấy được ánh mắt anh nhìn về phía cậu rất chuyên tâm, bèn hỏi: “Vẽ thật sao?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Diễn trò nhưng vẫn không ảnh hưởng đến anh yêu em.”
Tống Ngạn đánh giá vẻ mặt của anh, không nói gì.
Mấy ngày nay, trên cơ bản hai người đã hình dung ra được chuyện gì đã xảy ra khi đó. Tên cướp đã bị bọn họ khống chế và cũng thấy được dì Tang đã chuyển số khoản còn lại cho hắn, hoàn tất cuộc giao dịch.
Kế tiếp bọn họ chỉ cần canh vào lúc dì Tang thả lỏng vui mừng mà đâm một đao là được.
Gần đây cảm xúc của Tạ Thần Vũ rất ổn định và đã quay về trạng thái khi xưa. Nhưng Tống Ngạn biết một ngày vẫn chưa giải quyết được chuyện này, chắc chắn anh sẽ không vượt qua được, trước mắt cậu chỉ có thể ở bên cạnh anh.
Thoáng chốc đã trôi qua ba ngày, năm mới sắp đến.
Truyền thống của nhà họ Tạ là vào ngày hôm nay phải cùng nhau ngồi xuống ăn cơm. Địch Tuần lấy lý do “đến tinh cầu Đế Đô tham gia hoạt động nên không kịp trở về”, để chuẩn bị ăn tết ở nhà họ Tạ. Đương nhiên nhà họ Tạ sẽ không từ chối, nhiệt tình giữ một vị trí cho anh.
Nơi đây đều là con cháu dòng chính, vô cùng náo nhiệt. Tạ Thần Vũ đợi mọi người ăn uống thỏa thích rồi, liền đặt ly xuống, đứng dậy nói: “Nhân dịp hôm nay đều có mặt mọi người ở đây, con có một chuyện muốn nói.”
Mọi người ngẩn ra, tiếp theo đều đồng loạt nhìn về phía Tống Ngạn, muốn biết liệu có phải cậu đã mang thai rồi hay không.
Tống Ngạn chợt nhớ đến lần công bố di chúc vào ngày sinh nhật của cậu năm đó, phản ứng đầu tiên của mọi người cũng y hệt như vầy, lập tức cạn lời.
Tống Ngạn bình tĩnh chống lại ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, bình tĩnh nâng ly nước trái cây lên uống một ngụm, cảm thấy có hơi nóng, không khỏi lại uống thêm hai ngụm nữa.
Tạ gia chủ chưa từng nghe nói đến kỳ động dục của Tống Ngạn, nhưng loại chuyện như này đương nhiên đôi chồng chồng nhỏ sẽ không nói cho ông biết.
Ông có chút chờ mong: “Chuyện gì?”
Tạ Thần Vũ nhẹ nhàng ném xuống một quả bom: “Là chuyện con và mẹ con bị giết hại vào năm đó.”
Mọi người hơi chút giật mình, tiếp theo liền ồ lên.
Vẻ mặt của dì Tang lập tức cứng đờ.
Tạ gia chủ nghẹn ngào nói: “Con nói cái gì?”
Tạ Thần Vũ nói: “Con nói năm đó mẹ của con bị hại, hơn nữa con còn nắm giữ chứng cứ.”
Nhà ăn nhanh chóng an tĩnh, mọi người đều nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Tạ Thần Vũ nhìn về phía hai người anh trai cùng cha khác mẹ.
Tầm mắt của mọi người đều không hẹn mà lướt theo anh, hai người anh trai lập tức thay đổi sắc mặt: “Cậu đừng có nói là hai anh hại đấy nhé?”
Tạ Thần Vũ nói một cách không nhanh không chậm: “Em chỉ muốn nói là cái chết của mẹ hai anh vào năm đó, rất có thể cũng không đơn giản như vậy.”
Hai người không kịp phòng bị, vẻ mặt liền trống rỗng: “…… Cái gì?”
Tống Ngạn ngồi ở cách đó không xa, vươn tay sờ lên trán, phát hiện cậu không cảm nhận sai, cơ thể của cậu đang nóng dần lên.
Mấy ngày nay cậu có hơi chán ăn, nhưng lại không muốn vào thời điểm này lại khiến Tạ Thần Vũ lo lắng cho cậu, nên vẫn không biểu hiện ra bên ngoài. Hiện tại cậu có một loại dự cảm không lành.
Cậu đã từng tham gia khóa học sinh lý, biết được trong đó sẽ có một khoảng thời gian gọi là kỳ phản ứng, đủ để Tạ Thần Vũ giải quyết xong chuyện hôm nay. Thế nhưng cậu lại lo lắng giữa chừng sẽ có người khác xen vào, khiến Tạ Thần Vũ phải dừng lại đối phó với người đó. Ngôn Tình Ngược
Cậu do dự vài giây, cảm thấy không thể gạt, bèn ngẩng đầu lên gọi: “Chồng ơi……”
Tạ Thần Vũ đối diện với khóe mắt hơi ửng đỏ của cậu, cho rằng cậu muốn bổ sung chuyện gì đó, liền cúi người ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng, dịu dàng an ủi: “Không sợ, anh sẽ nói xong ngay.”
Tống Ngạn ôm lấy cổ anh, lại gần nói nhỏ bên tai: “Hình như em sắp đến kỳ động dục rồi.”
Bàn tay đang vỗ nhẹ của Tạ Thần Vũ chợt ngừng lại, lập tức đi theo vết xe đổ của hai người anh trước đó, vẻ mặt trống rỗng.
=============
Phá án lẹ lẹ anh ơi, bé đến kỳ động d*c rồi =)))))
Dạo này tui đang đọc bộ “Sau khi làm vô thường bán thời gian thì tui hot” vừa hài vừa cuốn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.