- Cơn gió nào mang ngươi tới đây vậy Trần Dã Lâm?
Trần tướng quân nghe xong mà giật cả mình, quay lại nhìn hắn thì thấy khuôn mặt hoàng thượng không mấy vui vẻ là bao. Hắn ta gãi đầu cười hì hì cho qua chuyện, dù sao thì cũng đâu ai cấm không cho lại gần hoàng hậu đâu mà phải sợ?
- Hoàng thượng, ngài thật biết cách dọa nạt người khác. Ngài tới cũng đâu cần nhẹ hẫng như không như thế đâu ạ.
- Hừm...ngươi tới đây làm gì vậy?
- Thần chỉ tới chúc mừng nương nương rồi tiện ngồi chơi xơi nước chứ cũng không có việc gì to tát.
- Hôm qua cũng đã nâng ly chúc mừng trong bữa tiệc, nay lại lấy cớ ấy để mà tới đây. Trẫm đang tự hỏi có phải Trần tướng quân nhàn rỗi tới mức phải đi tìm người trò chuyện để giết thời gian hay không. Nếu ngươi nhàn hạ tới thế thì lát trẫm sẽ sắp xếp thêm chút việc cho ngươi, trẫm chỉ sợ nhà ngươi lại không biết nên làm gì cho phải lẽ mà lại làm những việc không đâu vào đâu. Yên tâm, trẫm rất hiểu tâm ý của Trần tướng quân mà.
- Hả?
Trần tướng quân sau khi nghe hoàng thượng nói một hồi không ngừng nghỉ cũng có chút chột dạ. Hiếm khi thấy hắn lại nói nhiều tới thế nên cũng thấy lạ lạ trong lòng. Không những thế cái ngữ điệu khó nghe ấy chắc chỉ có hoàng thượng mới dám thốt ra từng lời chau chuốt tới vậy. Ngài ấy vừa nói vừa cười khẩy, trông cái tướng đó ai mà chẳng thừa hiểu rằng hoàng thượng đang nói đểu, nói xoáy Trần tướng quân.
Lý Nghiêm kéo cái ghế ra rồi ngồi ngay cạnh hoàng hậu, chưa kịp thấy phản ứng khó coi của nàng như nào mà hắn lại tiếp tục tay chống cằm, mắt liếc lên nhìn Trần Dã Lâm trông rất mờ ám, vén lên nụ cười nửa miệng đểu cáng rồi nói tiếp:
- À phải rồi, thiết nghĩ Dã Lâm ngươi cũng sắp gần ba mươi cái xuân xanh, đầu cũng đã lất phất vài lọn tóc trắng. Tuy khá biểu dương rằng ngươi chỉ mải lo việc nước việc quân mà quên mình, nhưng trẫm nghĩ cũng tới lúc tìm một người vừa ý với Trần tướng quân, đảm đương việc ấm giường mỗi khi ngươi cảm thấy có hứng. Trên hết, cũng đâu thể cứ một mình sống trong biệt lâu như thế mãi. Chí ít cũng phải có một vài đứa nối dõi, bằng không sau này Vân Nam quốc ta lại mất đi một vài kiện tướng xuất chúng cũng không nên. Trẫm tin Trần Dã Lâm ngươi chắc chắn sẽ tìm được ý chung nhân, sớm sinh quý tử, cùng người cha như ngươi dẹp yên quân giặc, cùng trẫm xây dựng một đất nước thái bình, yên ấm. Ngươi thấy sao, hửm?
Nàng nghe xong một lượt những lời mỹ miều thốt ra từ miệng hoàng thượng cũng thấy choáng váng đầu óc. Nàng vờ như bị điếc rồi nhàn nhã nhấp một ngụm trà đào tươi mát, mắt nhắm nghiền hưởng thụ gió thổi hiu hiu giữa chiều thu quang đãng. Nàng vờ như không thèm để ý tới mùi sát khí của hoàng thượng đang hừng hực ngay trước mắt mà vẫn cứ vô tư với lấy cái bánh quy nhai giòn tan trong miệng. Mặc cho hai người tha hồ đấu khẩu với nhau, mọi thứ hoàn toàn không hề liên quan tới một hoàng hậu đang mang thai như nàng.
Lý Nghiêm vẫn mỉm mỉm cười, nụ cười nhè nhẹ mà hàm chứa nhiều ẩn ý. Ánh mắt nhìn Trần tướng quân như thể cảnh cáo rằng ngươi hãy mau mau rời khỏi đây trước khi cơn thịnh nộ của trẫm phát hỏa. Hình như cái máu ghen của hoàng thượng lại bật công tắc một cách bất thình lình khiến cho những người xung quanh chưa kịp thích ứng. Trần tướng quân cũng có phần lúng túng đôi chút nhưng cũng không phải dạng vừa mà quy hàng ngay từ cái nhìn đầu tiên với hoàng thượng. Hắn ta liếc đểu lại Lý Nghiêm rồi cười rất thân thiện:
- Cảm ơn người đã quan tâm. Nhưng tiếc thay, thần vẫn chưa tìm được ai ưng ý. Với lại, vì việc nước việc quân thần còn chưa lo xong, huống hồ lại đi lo tới việc lập phu thê.
- Haiz... Trẫm nói ngươi nghe, có phải do ngươi suốt ngày chỉ biết vung đao múa kiếm nên không có nữ nhân nào dám lại gần đúng không? Ôi, cái số phận đào hoa như trẫm, giá nếu trẫm có thể chia sẻ cho ngươi một chút thì tốt biết mấy...
- Thần cũng chỉ dự định tìm duy nhất, chỉ duy nhất một phu nhân. Chứ thần nào có sức trâu chơi nhiều thê thiếp như ngài... Nên thần cũng không trông mong gì nhiều từ số phận đào hoa từ ngài đâu ạ, ngài không cần phải tiếc thương mà bổ xẻ cho thần đâu...
Nói đến đây khiến cho hoàng hậu cười thầm trong lòng, đầu vô thức gật gù vài cái. Trần Dã Lâm vừa cười vừa nói xoáy lại hoàng thượng, hắn nghe xong cũng điên hết cả tiết nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường nhất có thể. Lý Nghiêm vẫn nở nụ cười " tươi rói " và hết sức " thân thiện ". Rồi hắn đáp trả lại ngay không cần suy nghĩ: . Truyện Hệ Thống
- Haha, ngươi thật biết cách ăn nói. Chỉ tiếc là trẫm nghe nó có hơi chói tai...
- Vâng... Cảm ơn vì ngài đã quá khen!
- Biến ngay!
Tay hắn đập bàn cái rầm nhưng khuôn mặt vẫn chưa hề thay đổi thái độ. Từng chữ " biến ngay " của hoàng thượng như gằn sâu vào trong tiềm thức của Trần Dã Lâm. Có vẻ như ngoài mặt thì hoàng thượng có vẻ rất không có gì kia, nhưng bên trong thì tức giận thật rồi. Vậy nên tốt nhất hắn ta phải chơi bài chuồn ngay tức khắc, bằng không là ăn nguyên vài tháng cắt giảm bổng lộc, có khi lại bị đẩy ra biên cương cũng nên. Một người ế như hắn ta mà không có nhiều bổng lộc thì nao lấy đâu ra người nguyện ý gả, mặc dù hắn cũng không mấy tha thiết tới việc lập thê. Bao công lao hiển hách của hắn ta cũng có thể vì một lời nói của hoàng thượng mà đổ sông đổ bể luôn đấy.
...
Sau khi Trần tướng quân đi khuất, hoàng thượng quay sang nhìn nàng âu yếm, thái độ quay phắt một phát không báo trước. Hắn cười hiền nói với nàng ngọt như rót mật:
- Tên Trần tướng quân này thật không biết ý tứ, hắn lại dám làm phiền tới giờ nghỉ ngơi của nàng. Nàng thấy sao? Trẫm đuổi hắn đi cho khất mắt nàng rồi đấy!
Nàng từ từ mở mắt, sau khi ngồi nghe hai người diễn tường trước mặt mình cuối cùng nàng cũng mở đôi mắt kiều diễm ấy ra nhìn hắn. Hắn cười như vớ được của quý mà toe toét như đứa trẻ, hai tay cầm tay nàng mà vuốt vuốt nhè nhẹ.
- Sao rồi, tiểu quỷ trong bụng không hư với nàng chứ?
- Tiểu quỷ?
- Ừm ừm...
- Hài nhi còn chưa phát triển đủ thành hình, lý nào ngài lại biết đó là nam nhi?
- Không. Trẫm tin chắc nó là nữ tử.
Vẻ mặt tự tin thượng thừa vốn có của Lý Nghiêm nay trưng bày ra hết trước mắt An Kiều. Hắn nói chắc như đinh đóng cột, sau đó với tay lấy trái quýt, thản nhiên bóc vỏ ra rồi đưa cho nàng.