Ngày hai mươi bốn tháng Năm, đã bốn ngày kể từ khi Hà Trung Nghĩa cậu thiếu niên ở khu tây Hoa Thị bị sát hại.
Lạc Văn Chu đeo bao tay, lật xem một quyển album cũ – đây là anh lấy từ chỗ tay tài xế xe dù.
Trần Chấn với chị gã là chị em sinh đôi, người địa phương, do ông bà nội nuôi nấng lớn lên. Sau đó hai ông bà lần lượt qua đời, người chị Trần Viện thi vào đại học, Trần Chấn thành tích không tốt, bèn bỏ học sớm đi làm kiếm tiền.
Cô gái trên ảnh cực kỳ thanh tú, ảnh nào cũng cười tít mắt, khoe hai cái răng nanh nhỏ không đối xứng lắm.
Đây là thứ duy nhất Trần Viện để lại, cô chết một cách thần bí, do nguyên nhân cái chết chẳng mấy đẹp mặt, cảnh sát lấy cớ hoài nghi cô tham gia buôn ma túy, nhiều lần lục soát đồ đạc cá nhân, chiếc máy tính hàng second hand và điện thoại di động đều không thể giữ lại.
Lạc Văn Chu lật một lần từ đầu đến cuối quyển album, dừng lại ở một tấm như ảnh kỷ niệm hoạt động đoàn thể hồi đại học, trên đó có một cô bé cực kỳ thân mật với Trần Viện, phía sau dùng bút chì viết ngày tháng và ghi chú: “Tham gia câu lạc bộ trà nghệ với Tiểu Thôi, cảm ơn vì có bạn.”
“Tiểu Thôi.” Lạc Văn Chu mở lịch sử cuộc gọi mình tra được – trước khi chết khoảng nửa tháng, Trần Viện từng gọi cho một người tên “Thôi Dĩnh”.
Lúc này, Lang Kiều gõ cửa văn phòng anh, dở chết dở sống vẫy tay: “Sếp ơi, ra xem não tàn này, vé vào cửa mười đồng, không tàn không lấy tiền.”
Tập thể đội hình sự Cục công an Yến Thành đã được thấy chỗ bất phàm của Trương thiếu gia, người này mười câu có đến chín câu là nói nhảm, bị tạm giữ ở Cục công an 48 tiếng đã hút cạn bộ óc vốn ít ỏi của hắn ta, bên trong hộp sọ rỗng tuếch chẳng biết còn lại gì, trình độ trí lực của những lời nói ra khiến người ta xúc động vô cùng.
“‘Phùng Niên Ca’? Chưa nghe bao giờ, tôi không quen ai họ Phùng cả. Người này là nam hay nữ? Hay anh nói đại khái trông thế nào đi, cũng có thể từng ngủ với tôi rồi mà không nhớ tên thôi.”
“Buổi tối ngày hai mươi trong khách sạn Thừa Quang có người tôi quen không? Tôi đều quen hết… Cái gì, có những ai? Ôi trời, các chú cảnh sát, các ông cảnh sát! Tối hôm đó tôi bị họ chuốc một cân rượu trắng, không biết bao nhiêu ly rượu vang, còn pha nửa Champagne, ba loại hợp lại, có thể nhớ mình là ai là giỏi lắm rồi, làm sao tôi nhớ nổi lúc ấy có những ai chứ!”
“Gần đây không mâu thuẫn với ai hết, tôi thân thiện lắm. Hả? Đánh người ta cũng tính luôn? À, thế thì khó nói đây… Đánh thì đánh, ai trả thù được tôi? Cũng không hỏi xem tôi là ai!”
“Nói bao nhiêu lần rồi, cái điện thoại đó thực sự không phải do tôi tặng, trừ người yêu ra tôi chưa từng tặng quà cho ai hết, vả lại cũng không thể tặng một cái điện thoại cùi bắp chứ, đúng không? Làm vậy là chế nhạo ai?”
Ngoại trừ ăn xài và ngủ, cuộc sống hằng ngày của Trương thiếu gia rất lộn xộn, việc lớn việc nhỏ đều như mây khói thoảng qua, chẳng giữ trong lòng, trạng thái tinh thần có thể nói là “thoát tục”.
Lạc Văn Chu đứng ngoài nghe một lúc, đưa ra lời bình khẳng định dành cho Trương Đông Lai: “Tên nhãi này, hồi nhỏ nhất định bị cha ném nhiều lắm.”
Đào Nhiên dùng sự kiên nhẫn của toàn thế giới, nghĩ mọi cách hỏi tới hỏi lui từ các góc độ, song chẳng tìm được thông tin gì hữu dụng từ trí nhớ thường xuyên format của Trương Đông Lai.
Thời gian nhoáng cái đã đến, luật sư do Trương Đình mời chặn trước cổng Cục công an thành phố, dùng lý lẽ ép đội hình sự thả người.
“Tôi bó tay thật rồi.” Đào Nhiên thở ra hai hơi dài, bất lực nhún vai nói với Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu nghĩ ngợi một thoáng, hơi hất cằm: “Không đủ chứng cứ, thả đi.”
“Đội trưởng Lạc!”
“Sếp!”
Lang Kiều túm Lạc Văn Chu lại: “Sếp, hôm qua mẹ Hà Trung Nghĩa gào khóc ở bên ngoài, đã bị kẻ hiếu sự quay được, hiện giờ rất nhiều người nghe gió tưởng mưa đều đang chờ xem kịch, anh cứ thế thả hắn ra, bên ngoài sẽ đồn thành thế nào?”
“Trương Đông Lai có thể thả ra,” Đào Nhiên thoáng suy nghĩ, đề nghị, “Dựa theo thời gian tử vong và hành tung của nạn nhân trước khi bị hại, hắn có chứng cứ ngoại phạm tương đối rõ ràng…”
“Không, những chuyện khác khoan đề cập tới, cứ nói là không đủ chứng cứ,” Lạc Văn Chu ngắt lời, “Chi tiết cuộc điều tra không được công bố ra ngoài, cứ thả người trước đi.”
Lang Kiều nghe anh chuyên quyền độc đoán không nhịn được nói: “Sếp, anh bị lây bệnh từ Trương Đông Lai à? Cách cửa sổ cũng lây được, phải liệt bại não vào loại bệnh truyền nhiễm cao thôi.”
Lạc Văn Chu cốc đầu cô: “Em lắm lời quá, coi chừng khóe miệng có nếp nhăn đó.”
Đào Nhiên lại trầm ngâm chốc lát, hơi suy tư nói: “Ông định…”
“Ừm, bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ ai cũng không được tiết lộ tiến độ điều tra và tình tiết liên quan, cứ nói với họ là ‘không đủ chứng cứ, không thể trả lời, chúng tôi đang điều tra lại các mối quan hệ từ nhỏ đến lớn của nạn nhân’,” Lạc Văn Chu gật đầu với Đào Nhiên, sau đó không mặn không nhạt nói, “Đây là kỷ luật, ai tiết lộ tôi xử lý, giải tán.”
Cậu thanh niên làm thuê chết một cách li kì, nghi phạm là cháu cục trưởng Cục công an thành phố, sắp sửa phóng thích vì “không đủ chứng cứ” – tin tức này còn om sòm hơn bọn Lang Kiều lo lắng, thủ tục phóng thích Trương Đông Lai còn chưa xong, trước cổng cục đã bị các loại truyền thông thực thể lẫn truyền thông mạng cắm điểm. Truyện Huyền Huyễn
Điện thoại của đội hình sự hệt như đường dây nóng, nối tiếp nhau đổ chuông, ngay cả cục phó Lục tạm thay cục trưởng Trương cũng bị kinh động, đặc biệt gọi Lạc Văn Chu đến hỏi.
Cục phó Lục cách cửa sổ thoáng nhìn đám người bị chặn ở ngoài phòng thường trực, vẻ mặt khá nặng nề hỏi Lạc Văn Chu: “Cháu xác định mình xử lý được?”
Lạc Văn Chu cười chẳng hề để ý: “Cháu làm việc chú còn không yên tâm ạ?”
Cục phó Lục lườm anh: “Muốn thả dây câu cá, cũng cẩn thận đừng để tuột – mấy ngày tới lãnh đạo thành phố nhất định sẽ gây áp lực, chú gánh giúp cháu vài hôm, cháu xem mà làm.”
“Cảm ơn chú,” Lạc Văn Chu suy nghĩ một chút, lại hơi hạ giọng, “Bên phía Vương Hồng Lượng chú cũng yên tâm, mấy năm nay chỉ là không ai tra lên đầu lão ta thôi, cháu không tin có ai có thể một tay che trời.”
Cục phó Lục mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: “Chỉ cần có thể chứng minh tình hình tố cáo là thật, bất kể rễ lão to cỡ nào, sau lưng có ai che chở, chỉ cần chú và Lão Trương còn, nhất định có thể xử lý được lão – cháu cũng phải cẩn thận, nghe chưa.”
Lúc Lạc Văn Chu xuống lầu, vừa vặn đụng mặt “đoàn bạn bè thân thích” của Trương Đông Lai.
Để giảm ảnh hưởng xã hội, nhà họ Trương không phái ai tới đón, chỉ cho Trương Đình ra mặt, muốn cố gắng không gây chú ý.
Ai ngờ sự việc không như mong muốn, con cái đều là nợ nần, đám hồ bằng cẩu hữu của Trương Đông Lai không biết từ đâu nghe nói việc này, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, kéo nhau tới Cục công an. Một loạt xế xịn đậu trước cổng cục, một đoàn trai thanh gái lịch lấp lánh lên sân khấu, chẳng biết họ đến biểu diễn hay đến cho mất mặt đây.
Luật sư xắn tay áo tiến đến kéo Trương Đông Lai, Triệu Hạo Xương thì đi theo Trương Đình không rời một tấc – đôi thanh niên nam nữ này đứng giữa đám bạn bè xấu mặt của Trương Đông Lai, có vẻ sạch sẽ thoát tục, thuần lương giản dị vô cùng.
Phí Độ dĩ nhiên cũng có mặt, nhưng lần này tay nhà giàu này lại như một người ngoài cuộc đơn thuần, cảm giác tồn tại rất thấp mà đi bên cạnh Trương Đình. Khi Lạc Văn Chu nhìn thấy hắn, hắn ăn vận như hạng cầm thú áo mũ chỉnh tề, đeo tai nghe, ôm một cái “PSP” rất cũ chăm chú chơi game.
Lạc Văn Chu vốn tính đóng gói lũ yêu ma quỷ quái này ném ra, song nhìn cái máy chơi game cũ rích đầy vết xước của Phí Độ, vẻ mặt anh đột nhiên dịu đi. Anh lại phá lệ không mở miệng gây sự, gần như hòa nhã yên lặng mà chậm rãi đi đến bên cạnh Phí Độ, đồng thời hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng – cho dù nhìn thấy tên nhóc này chơi game bạo lực đẫm máu hạn chế độ tuổi, anh cũng quyết định phải giữ nguyên cảm xúc ổn định.
Nào ngờ chuẩn bị cả buổi, Lạc Văn Chu thò đầu nhìn, thì thấy trên cái máy chơi game cũ chạy một đám “mắt đèn pha” khờ khạo – vị “tổng tài bá đạo” này lại đang hừng hực khí thế chơi trò “Patapon”.
Lạc Văn Chu: “…”
Ngay trong lúc Phí Độ qua quan trảm tướng, Trương Đông Lai om sòm rốt cuộc ra đây. Hắn vừa đi vừa cuốn gió theo, còn chưa ra khỏi Cục công an đã đắc ý lớn tiếng tuyên bố: “Hôm nay tới đây đều là anh em sống chết có nhau của tôi, sau này có chuyện gì cứ nói một tiếng, tôi nhất định vì anh em mà cắm dao vào sườn – cắm đầy, cắm thành một cái hộp đựng dao!”
Quân đoàn mắt to của Phí Độ vốn tiến lui thỏa đáng, bị tiếng quát đẫm máu này làm rối loạn tiết tấu, nhịp trống sai, tức khắc binh bại như núi lở.
Lạc Văn Chu nhịn đến khi hắn “game over” mới rì rì mở miệng: “Đó giờ tôi vẫn nghĩ hoài không hiểu một điểm, ấy là tại sao cậu phải nhập bọn với đám Trương Đông Lai.”
Phí Độ liếc nhìn anh, thong thả nhét máy chơi game vào túi: “Bởi vì tôi cảm thấy hắn sống đặc biệt triết học.”
Lạc Văn Chu không nhận ra câu này là nghĩa tốt hay nghĩa xấu.
Phí Độ vẫy tay chào Trương Đông Lai đang chạy tới, quay đầu cho Lạc Văn Chu một nụ cười giả dối, rồi đi tìm Đào Nhiên nói chuyện.
Đoàn thiếu gia này nghênh ngang rời khỏi Cục công an, dùng móng chân cũng có thể nghĩ ra cánh truyền thông cắm điểm bên ngoài cao trào cỡ nào.
Lang Kiều như đã nhìn thấy đề tài hot nhất tuần tới, không nhịn được dùng tay che mắt, nhỏ giọng nói với Đào Nhiên: “Em cũng không dám nhìn luôn.”
Đào Nhiên: “Đừng nhìn nữa, làm việc đi.”
Ngay khi đám thiếu gia mới đi tới cửa, một bóng người đột nhiên nhảy ra, bất ngờ lao vào giữa bọn Trương Đông Lai.
Người này bé loắt choắt, tóc khô vàng, chính là mẹ Hà Trung Nghĩa.
Mấy tên phá của dẫn đầu mù mờ nhìn người đàn bà ăn mặc buồn cười một lát, có kẻ nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy?”
Mẹ Hà Trung Nghĩa khô khốc đảo đôi mắt giăng đầy tia máu qua khuôn mặt mấy người kia, môi run run, họng phát ra âm thanh mơ hồ như mèo con: “Là ai hại chết con tôi?”
Bà phát âm không rõ, giọng địa phương lại rất nặng, hỏi đi hỏi lại ba bốn lần người ta mới hiểu bà đang nói gì.
Trương Đông Lai sắc mặt hơi sầm xuống, cảm thấy xui xẻo, nói: “Việc đó ai mà biết? Dù sao cũng không phải là tôi.”
Nói xong, hắn cúi đầu tránh ánh mắt người đàn bà ấy, dẫn đầu cất bước đi ra ngoài, sượt qua vai bà. Đoàn bạn bè thân thích theo sát bước chân hắn, tản ra hai bên như tránh ôn dịch, cố hết sức né người đàn bà ấy.
“Tinh thần bà này không được bình thường đúng không?”
“Nói nhỏ thôi, bà ta cũng rất đáng thương.”
“Tự dưng bị nhốt thì không đáng thương à?”
“Nói cho mà nghe, ông đây còn oan hơn Đậu Nga, ông đây căn bản không biết con trai bà ta…”
Người đàn bà ngơ ngác đứng tại chỗ, ngỡ ngàng nhìn người đi qua mình mà không hề xúc động: “Ai hại chết con tôi? Các người… các người không thể đi…”
Thấy đám người kia sắp biến mất khỏi mắt mình, bà ta quýnh quáng túm lung tung, không cẩn thận quấn trúng tóc một cô gái.
Cô gái lập tức thét lên như bị giẫm trúng đuôi, giật tóc lại che trước ngực, nhảy bật lên trốn sau lưng bạn, gã thanh niên bên cạnh theo bản năng giơ tay cản lại: “Bà làm gì đó, điên à!”
Người đàn bà đụng vào cánh tay rắn chắc của gã thanh niên, ngã ngồi xuống đất, vừa vặn xô vào người Phí Độ đi ra cuối cùng.
Phí Độ vốn đang chào tạm biệt Đào Nhiên, bị xô trúng giật cả mình, hoảng hốt lui nửa bước.
Không chờ hắn có phản ứng, người đàn bà ấy như bắt lấy phao cứu mạng, giơ đôi móng gà liều mạng túm ống quần giá không rẻ của hắn, nói lộn xộn: “Các người không thể đi, các người không thể đi! Các người phải trả lại công bằng cho tôi… Các người không thể đi…”
Mấy cảnh sát muốn đến kéo ra, tay thanh niên đẩy ngã bà ta cũng cau mày đi tới: “Phí gia…”
Phí Độ nằm không cũng trúng đạn, cau mày nhìn người đàn bà lao vào mình, lúng túng vỗ vai bà: “Dì có muốn đứng dậy trước không?”
Người đàn bà chợt ngẩng đầu lên, vừa vặn gặp ánh mắt Phí Độ, bà gào khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy dài, thực sự chẳng đẹp đẽ gì. Nỗi đau quặn tim đã biến bà thành một vũng bùn.
Phí Độ đột nhiên sững sờ, không biết xuyên qua ánh mắt bà nhìn thấy ai.
Hắn khom lưng, rất đỗi dịu dàng nắm đầu vai người đàn bà ấy, đỡ đứng dậy, sau đó khoát tay nói với bọn Trương Đông Lai: “Các ông đi trước đi.”