Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 138:




- Tốt, rất tốt.
Mặc lão gia đưa tay ra, hết sức thổn sức sờ vào hoa văn trên bộ đồ, vẫn là đôi mắt tinh tường ánh lên vẻ dịu dàng.
- Mấy năm rồi, bộ đồ tự tay thêu cuối cùng mà ông nhận được, là bà nội may cho ông… sau đó, không còn ai may đồ cho ông nữa.
Hôm nay là đại thọ tám mươi của ông, những lễ vật khác nhau chất đống trong nhà, tiếng người ồn ào, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười nhiệt tình lấy lòng….
Nhưng người đã từng ở bên ông từng đường kim đường chỉ giúp ông may đồ, không còn nữa.
Mặc Thiệu Đình ôm lấy vai Đường Lạc Lạc hơi cúi đầu, nhỏ giọng giải thích.
- Bà nội đã qua đời năm năm rồi.
Mặc lão gia và bà nội Mặc cảm tình luôn rất tốt, tôn trọng lẫn nhau dìu dắt nhau suốt đời, nhưng năm năm trước, bà nội Mặc qua đời rồi.
Cũng vì bà nội Mặc qua đời, Mặc lão gia tinh thần luôn khoẻ mạnh bị bệnh nặng, hoàn toàn buông bỏ vận hành và quản lý của nhà họ Mặc, nhà họ Mặc như rắn mất đầu, mới xuất hiện vấn đề về cách vận hành.
Mà Mặc Thiệu Đình, cũng là lúc đó tiếp quản nhà họ Mặc.
Sự quan tâm và tình cảm của Mặc lão gia đối với người vợ đã mất, từ những chi tiết nhỏ này có thể nhìn ra.
Hôm nay, lại lần nữa nhận được bộ đồ tự tay làm ra, Mặc lão gia gần như nước mắt lưng tròng, nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện trước kia, trong lúc yên lặng, viền mắt ông đỏ lên, ngẩng đầu lên cười, nhìn Đường Lạc Lạc.
- Cháu dâu, lễ vật của cháu, là lễ vật tốt nhất mà ông nội nhận được, lễ vật này rất tốt, rất tốt, Thiệu Đình có thể cưới được cháu, ông rất yên tâm.
Đường Lạc Lạc đứng thẳng lưng, có chút bất ngờ nhìn khuôn mặt chân thành và tràn đầy chúc phúc của Mặc lão gia, trong lòng chốc lát cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sống ở Đường gia, sự hiền từ và quan tâm từ trưởng bối, cô chưa từ trải nghiệm qua, vốn tưởng Mặc lão gia chắc là cao cao tại thương không ai sánh bằng, nhưng không ngờ lại là cụ già hoà nhã và lương thiện như vậy.
Lúc này, cô cảm thấy những chê cười và châm chọc vốn không hề có ý nghĩa gì, những ý kiến từng khiến cô khó coi, sẽ không ảnh hưởng đến cô nữa – vì Mặc lão gia nói, đây là lễ vật tốt nhất.
Tâm ý của cô, ông đã cảm nhận được rồi.
Đường Lạc Lạc cười đến đôi mắt cong cong, giọng nói trong trẻo nói.
- Ông nội thích, sau này mỗi năm ông qua sinh nhật, cháu đều may một bộ cho ông, để ông mỗi năm đều có áo mới mặc!
Mặc Thiệu Đình cưng chiều xoa đầu Đường Lạc Lạc, trong ánh mắt có sự yêu thương nồng nàn.
- Em đó…
Mặc lão gia cười đến mặt mày nở hoa, những giọng nói mới nãy còn chê bai Đường Lạc Lạc, thế mà thấy cảnh tượng ấm cúng lúc này, mọi người đều nhịn không được bị cảm động lay, trên mặt cũng hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
Suy cho cùng, lễ vật không phải tặng cho người khác coi, vẫn là phải đi vào lòng người – vàng bạc châu báu vẫn sẽ còn thứ tốt hơn, nhưng một trái tim chân thành sẽ không thường có.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Đường Lạc Lạc cũng thay đổi, từ khinh thường và giễu cợt lúc trước, dần dần trở nên dịu dàng, Đường Lạc Lạc đứng ở đó, không nói gì, nhưng giống như một chú đom đóm nhỏ, yên tĩnh phát ra ánh hào quang của cô, khiến người khác bất giác bị cô cảm hoá.
Đột nhiên cảm thấy, cậu chủ Mặc cưới người vợ này, cũng không quá tệ như thế…
Chí ít thật lòng thật dạ đối đãi ông Mặc, không lấy lòng mọi người, Mặc gia thứ đắt tiền gì không lấy ra được? Nhưng người ta đã lựa chọn được cách biểu đạt lòng hiếu thảo nhất, phần thông minh và khiêm tốn này, rất nhiều những tiểu thư khuê các khác đều không có đó.
Cả hiện trường bỗng nhiên trở nên ấm áp, rất yên tĩnh…
Mặc Lan trố mắt đứng nhìn, vốn tưởng Mặc lão gia sống chết sẽ vì lo cho mặt mũi của Mặc Thiệu Đình, nói vài câu xã giao, nhưng thật sự không ngờ tới cụ già đúng là thật lòng yêu thích lễ vật của Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc không những không vì lễ vật quê mùa như vậy bị chế giễu, trái lại còn giành đi oai phong của mình, thay đổi ấn tượng của mọi người đối với cô….
Đúng là… khiến chị ta vừa không cam vừa đố kị.
Chị ta chi nhiều tiền như thế mua lễ vật, phí hết tâm tư lựa chọn món đồ, lại không bằng bộ đồ rách rưới của Đường Lạc Lạc? Còn là lễ vật tốt nhất?
Mặc Lan cảm thấy thế giới này giống như điên rồi vậy, mỗi lần Đường Lạc Lạc đều có thể xoay chuyển tình thế, khiến chị ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách nào khác, nhìn bóng dáng ân ái của Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình, ánh mắt yêu thương của hai người nhìn chằm chằm vào nhau, và cả dáng vẻ yêu thích của Mặc Như Nguyệt bên cạnh, ngọn lửa trong mắt Mặc Lan càng bùng cháy dữ dội hơn.
Phán đoán của chị ta không sai, cứ tiếp tục như vậy, Đường Lạc Lạc có được sự thừa nhận của Mặc gia, sẽ cướp đi toàn bộ sự chú ý và ca ngợi của mình, sớm muộn gì sẽ hoàn toàn thay thế mình, không thể chờ được nữa!
Hôm nay Đường Lạc Lạc đã muốn ra oai, chị ta sẽ cho Đường Lạc lạc ra đủ hết!
Mặc Lan híp mắt lại, ra sắc mặt với Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân ở trong góc, hai người nhìn nhau, tiếp đó, ai cũng không chút ý đến, cửa ra vào đại sảnh, xuất hiện một bóng dáng gầy gò, sau đó, một giọng nói chói tai vang lên, xé toạc không khí vốn đang yên tĩnh ấm áp.
- Đường Lạc Lạc! Tên trộm nhà cô!
Đường Lạc Lạc đang cùng Mặc Thiệu Đình nhìn nhau, liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc, bất giác, người cô run lên, đầu óc bỗng dưng trống rỗng, giọng nói này, quá quen thuộc rồi…
Hai mươi mấy năm qua, thực sự là ám ảnh của cô.
Nghe theo giọng nói, Đường Lạc Lạc quay đầu qua, con ngươi lập tức co lại, đứng ở phía cửa, bỗng nhiên chính là Đường Phù dung đã mất tích gần nửa năm, bặt vô âm tính!. ngôn tình sủng
Mọi người đều lần lượt quay đầu qua đó, Mặc Thiệu Đình cảm thấy Đường Lạc Lạc có chút không ổn, xoay người nhìn, chỉ thấy phía cửa đi đến một cô gái xinh đẹp thân hình gầy gò sắc mặt trắng bệch, tóc dài ngang vai, trông như một thiếu nữ xuất thân bình thường điềm đạm đáng yêu, đang rơi nước mắt đi về phía Đường Lạc Lạc, vừa đi vừa oan ức khóc thành tiếng.
- Đường Lạc Lạc, tên lừa đảo nhà cô, cô căn bản không phải Đường Phù Dung, tôi mới là Đường Phù Dung!
Cô căn bản không phải Đường Phù Dung, tôi mới là Đường Phù Dung!
Những quan khách tại đó, chỉ biết vợ của Mặc Thiệu Đình là Đường Phù Dung, còn tưởng “Lạc Lạc” là biệt danh, thế mà lúc này, đột nhiên một cô gái xông ra, nói bà Mặc là giả, cô ta mới là Đường Phù Dung?
Mọi người lập tức đều trố mắt đứng nhìn, bất giác nhường một lối đi cho Đường Phù Dung, toàn hiện trường yên lặng như tờ, đều bị bước chuyển hướng đột ngột xảy ra như trong phim bị doạ đến sốc nặng.
Đường Lạc Lạc nhìn Đường Phù Dung từng bước từng bước đi về phía cô, mặc một chiếc váy dài màu trắng, thân hình so với nửa năm trước gầy đi không ít, vẻ mặt hận thù nhìn chằm chằm vào mình, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trái tim đều đập chậm đi nhiều nhịp.
Đường Phù Dung…
Lại quay về rồi?
Đường Phù Dung biết mất đã rất lâu rất lâu, quay về rồi.
Gả thay cho Đường Phù Dung, luôn là ám ảnh trong lòng Đường Lạc Lạc, vì vậy dù Mặc Thiệu Đình đối với mình tình cảm sâu nặng, ngoan ngoãn nghe lời, cô cũng có ngàn vạn lần không nỡ với Mặc Thiệu Đình, nhưng cuối cùng cũng không dám bỏ mặc tình cảm của mình, chỉ sợ có ngày sự thật sẽ trồi lên, sẽ đối mặt với kết quả mà mình không thể chấp nhận được.
Ngày này xuất hiện rất nhiều trong ác mộng của cô, thời khắc này, lại thật sự xuất hiện trước mắt rồi.
Đường Phù Dung quay về rồi.
Cô thay chị gái của mình gả cho anh rể, chuyện này, cuối cùng cũng không che giấu được nữa.
Trong chốc lát, Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy trong lòng mình đau nhói, thế mà trong lúc bi thương và kinh ngạc, lại có chút thoải mái.
Cuối cùng, đã đến lúc đối mặt với thời khắc này.
Mặc Thiệu Đình tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng bàng hoàng hốt hoảng của Đường Lạc Lạc, vẫn vô thức đứng chắn trước mặt Đường Lạc Lạc như cũ, đôi mắt nheo lại, ánh mắt đột nhiên nghiêm nghị, giọng nói trầm xuống hỏi.
- Cô là ai? Quý cô này, xin cô nói rõ ràng, đừng tuỳ tiện vấy bẩn danh dự của vợ tôi.
Nói thật lòng, đối với việc Đường Lạc Lạc là ai, tên là gì, Mặc Thiệu Đình hoàn toàn không để tâm, Đường gia vốn cũng không phải danh gia vọng tộc gì, lúc trước La Nhã sống chết muốn mình cưới Đường Lạc Lạc, anh chẳng qua chỉ vì muốn thanh tịnh không bị quấy rầy, mới miễn cưỡng đồng ý, sau đó lại bất giác yêu lấy Đường Lạc Lạc, tất cả những thứ này đều nằm ngoài dự đoán của anh.
Mặc Thiệu Đình chỉ cảm thấy cô gái điên đứng đối diện, mà Lạc Lạc lại nhát gan, có thể bị doạ sợ rồi.
Đường Phù Dung nước mắt lưng tròng, trực tiếp đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, bộ dạng nước mắt lã chã.
- Đường Lạc Lạc, em tự nói đi, hay là muốn chị nói ra? Em cướp đi tất cả của chị, giả mạo tên của chị, thay thế địa vị của chị, bây giờ chị quay về rồi, em còn muốn tiếp tục diễn kịch?
Mặc Lan thấy vậy vội đi lên, làm ra dáng vẻ người hoà giải.
- Vị tiểu thư này, cô nói rõ ràng, cô nói, cô mới là Đường Phù Dung? Có phải hiểu lầm rồi không, chị dâu họ của tôi mới là tên Đường Phù Dung.
Sắc mặt La Nhã đột ngột thay đổi, nhìn thần sắc cũng nghi hoặc giống như thế của Mặc lão gia, cũng đi lên nhăn mày chất vấn.
- Cô nói cô bị giả mạo, là ý gì?
- Chẳng qua là lời nói ngông cuồng thôi.
Mặc Thiệu Đình cau mày, chỉ muốn bảo vệ Đường Lạc Lạc không bị loại người này quấy rầy, đang muốn vẫy tay gọi bảo vệ đến đây kéo Đường Phù Dung ra, đột nhiên Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân một bên thăm dò xông đến, chắn trước mặt Đường Phù Dung.
- Cậu chủ Mặc, cậu chủ Mặc, đây mới là con gái của chúng tôi.
Đường Quý Lễ cắn răng, như đánh cược lên tiếng bênh vực.
- Nó mới là con gái lớn của chúng tôi Đường Phù Dung, Lạc Lạc là con gái út của chúng tôi… mới đầu, mới đầu La phu nhân muốn gả Phù Dung sang đó, nhưng Phù Dung lại mất tích vào đêm trước ngày hôn lễ, chúng tôi mới mang Lạc Lạc… gả qua đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.