Lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, như bầu trời tháng tư, thay đổi thất thường.
Vốn ta sẽ không quan tâm nàng đang nghĩ gì, nàng muốn làm gì.
Nàng đứng giữa một đống giấy vụn, dáng người nhỏ nhắn nhìn qua rất cô đơn. Nàng làm ta nghĩ tới bản thân mình trước kia, mới trước đây thôi ta cũng không khác nàng là mấy, từ nhỏ đã gầy đến không có người thích, tất cả mọi người không ai chịu chơi với ta. Một mình ta chơi diều, hoặc là sẽ cột một sợi dây thừng giữa hai gốc cây để chơi nhảy dây, mấy đứa trẻ khác thì tụ họp cùng nhau chơi đùa phá phách, còn mấy tiểu nữ nhân lại cùng nhau cắn hạt dưa hay là làm túi hương, mặc kệ làm hay chơi cái gì cũng không có phần của ta.
Ta đồng cảm với nàng, không phải vì nàng gầy mà do trong lòng ta có chỗ ưu tư khi thấy nàng như vậy.
Ta chỉ là nhân vật nhỏ bé, trong sách sử cũng không hề ghi lại một ngày nào công lao của ta, ta không mong gì đi cứu rỗi bá tánh, bảo vệ thế giới, chuyện ta làm được là vươn cánh tay ấm áp của mình ra quan tâm nữ nhân gầy yếu nhỏ tuổi hơn trước mặt ta. Mặc kệ nàng là thái hậu buông rèm chấp chính, nắm trong tay cả thiên hạ.
Cho dù nàng là gì thì sau thân phận ấy nàng vẫn là một nữ nhân.
Ta đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống nhìn đống giấy vụn mà nàng phá hủy nảy giờ.
Chân của nàng đạp lên một cái đuôi diều, thủy chung không chịu buông ra, ta ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười, dưới góc độ này, cho dù kẻ nào cười thì cũng có vẻ mặt rất ngốc ngếch, cho nên dù ta không giả vờ thì ta vẫn hệt như là một tên ngốc tử.
Nàng lùi lại phía sau, ta cầm con diều lên phủi bụi bám đầy trên đó, ta lấy sợi dây trong tay nàng nối lại con diều.
Ta cột chặt cái đuôi diều, sau đó đưa cho nàng.
Nàng lắc đầu, ý muốn nói cho ta biết con diều này không thể bay lên cao được.
Ta nói nàng không thử thì làm sao biết diều không thể bay lên cao được, nếu nó mà không chịu bay cao thì nó chính là con diều ngu ngốc.
Ta giúp nàng tìm một khoảng sân thích hợp, để nàng cầm thân diều còn ta thì cầm sợi dây diều sau đó đứng cách xa nàng mấy thước, chờ có gió tới thì ta hô to một tiếng "Buông tay" Nói xong ta liền cắm đầu chạy về phía trước, kết quả là con diều bị nàng cầm chặt quá, nên ta chỉ chạy một chút liền dừng lại.
Ta quay đầu lại thì thấy nàng còn đứng đó cầm con diều như đứa ngốc không chịu buông tay, ta nói "Ngươi có muốn thả diều hay không, ta gọi ngươi buông tay sao ngươi không buông, có nghe không vậy"
Nàng thật ngốc đứng đó rồi gật nhẹ đầu.
Ta chạy tới phía trước một chút, sau đó quay đầu lại nhắc nhở nàng "Khi nào ta gọi ngươi buông tay thì ngươi phải buông ra biết không"
Nàng không trả lời ta, ta tạm thời thử một lần nữa.
Ta chạy ra xa, nàng thả tay, con diều lắc lư bay lên cao, bay qua khỏi bức tường, bay xa hơn nữa, càng ngày càng cao.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên khi thấy con diều kia, tất nhiên là nàng không tin ta có thể làm cho diều bay cao như vậy.
Ta giữ sợi dây nhìn nàng nói "Bây giờ tin ta chưa?"
Diều bay càng cao, bay qua khỏi cây cổ thụ bên kia.
Diều bay đến giữa ánh nắng, thái hậu lấy tay che mí mắt lại, muốn nhìn rõ hướng con diều đang bay.
Ta điều khiển con diều, kéo nhanh sợi dây, khi thì kéo lại khi thì buông ra.
Ta nhìn sang chỗ nàng, ngạc nhiên khi thấy nàng đang mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, khóe miệng cong cong giơ lên, e thẹn nhưng cũng rất xinh đẹp, nàng làm ta liên tưởng đến một nhành hoa dại nở nơi ven đường.
Đó không phải nụ cười khuynh quốc khuynh thành gì, nhưng mà lại làm ta ngây dại choáng váng, nhất thời mất hồn quên cả sợi dây diều trong tay mình.
Sợi dây tới điểm cuối cùng từ trong tay ta vụt bay lên, diều thuận theo gió bay vào không trung, cuối xuống nhìn chúng ta nói tái kiến.
Diều bay lên thật cao, biến thành một chấm nhỏ sau đó biến mất trong đám mây trắng.
Diều bay đi rồi, trong lòng thật mất mác. Thái hậu buồn bả nhìn lên trời xanh.
"Bay mất rồi" Ta nói.
Thật sự là bay mất rồi, nhưng nàng vẫn còn nhìn lên.
Ta cũng ngẩng đầu nhìn theo nàng.
Một đám mây bay ngang, hình dạng giống như bánh bao của Yêu Mẹ làm.
Ta lấy một cái bánh bao đưa cho nàng ăn, nàng nhìn ta bằng bộ dạng nghi ngờ ta là kẻ bị người trong cung ngược đãi.
Ta ở Lý gia không được cưng chiều nhưng không phải cũng không có cơm ăn.
Những người khác thấy ta gầy như cây tre liền nghĩ bộ dạng ta và thức ăn trong Lý phủ có liên quan, có lẽ họ nghĩ mỗi ngày phụ thân ta chỉ cho ta ăn một chén cơm.
Trên thực tế không phải như vậy.
Tuy rằng phụ thân không thích ta nhưng cũng chưa đến mức ngược đãi ta, huống chi kinh tế triểu đình sung túc, cuộc sống dân chúng cũng yên ổn, gạo không thiếu, không keo kiệt đến nỗi không thể nuôi ta.
Nhưng mà đồ ăn ngon thì không tới phiên ta. Trên cơ bản thì món ngon vật lạ gì cũng ở chỗ phụ mẫu và muội đệ của ta, nếu có món nào bị ngự trù làm hỏng hoặc ăn không ngon thì mới đến phiên ta ăn.
Đừng nghĩ ta tuổi thân, thật ra ta còn rất may mắn, bởi vì thứ bọn họ thích ăn không phải thịt kho tàu mà là thịt Đông Pha, món đó ta thật sự không ăn được, đường rồi dấm chua các loại, gia vị lộn xộn, ta cố tình là kẻ không thích ăn thịt, miễn cho mình khỏi phải ăn những món khó ăn. Truyện Dị Năng
Ta đi tới bức tường, vòng quanh thật lâu rồi mới thấy được cửa chính, hoàn toàn không có phương hướng. Ta không biết vừa rồi mình vô tình xông vào đây là chỗ nào. Trước mặt chính là tẩm cung của thái hậu, khó trách ở đây lại được tường bao bọc như vậy, nếu ta không vô tình nhìn thấy sẽ nghĩ không bao giờ có một chỗ như thế.
Ta quay về cung của mình, đường đường chính chính đi vào cửa, lại bị tiểu Thúy chặn lại, tiểu Thúy nhất quyết muốn ta phải trèo cửa sổ vào, nàng nói nếu bị người khác phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm.
Ta đi vào bằng cửa sỗ, sau đó vào phòng thay y phục.
Lúc ta thay y phục thì nghe tiểu Thúy nói nàng đã đào được cái hầm rất lớn, có thể chôn được mấy người cùng một lúc, nhưng quay lại thì không thấy thái giám đâu. Nàng nghi ngờ âm mưu của ta bị phi tần khác phát hiện, không may sẽ đến tố cáo ta trước mặt hoàng thượng. Chiếu theo khuôn phép, hoàng thượng tin lời phi tần kia rồi ban cho ta một ly rượu độc muốn ta tự sát.
Ta không kịp nói gì hết thì nàng đã đem nội dung của mấy quyển tiểu thuyết mà nàng đọc tưởng tưởng ra thành một vở kịch đặc sắc, mặt mũi ngày càng khó coi, đi tới đi lui trong phòng.
"Chúng ta sẽ bị rơi đầu..." Nàng nói, sau đó bất thình lình ôm chặt lấy ta "Hoàng hậu nương nương, nếu chết thì ta và người cùng chết!"
Lúc này hoàng thượng đã quay về, thái giám ôm hoàng thượng mặc long bào đi vào cửa thấy hai người bọn ta đang ôm chặt nhau, nét mặt bất đồng.
Tiểu Thúy đang khóc thảm thương còn ta thì mặt không biểu cảm gì, quần áo lộn xộn làm người khác liên tưởng nhiều thứ.
Có kẻ nói, chẳng hạn như: Đây là bước đầu tiên của việc dâm loạn hậu cung của hoàng hậu!
Đương nhiên, bản thân ta bảo vệ quan điểm hoàn toàn khác.
Ngay lập tức tiểu Thúy thối lui, dùng tay áo che mặt khóc, khóc thật bi thương, giống như sẽ không còn thấy ngày mai nữa.
Ta không nói tiếng nào mặc y phục chỉnh tề lại miễn cho người khác phải dòm ngó.
Thái giám đặt tiểu hoàng đế xuống, hắn mang theo vẻ mặt phức tạp rời khỏi tẩm cung.
Ta cũng sai tiểu Thúy lui ra, khỏi cho nàng khóc lên khóc xuống làm lòng ta rối loạn.
Tiểu hoàng đế nắm vạt áo long bào đi tới trước mặt ta, sau đó ta nghe hắn nói một câu "Gian phu dâm phụ"
Ta nghi ngờ là mình nghe lầm hay xuất hiện ảo giác, ta muốn tiểu hoàng đế nói lại lần nữa, nhưng chỉ nhìn thầy hắn đang cầm keo que liếm liếm.
"Chắc là ta nghe lầm" Ta gật gật đầu.
Đến khi ăn cơm tối, vì ta đã ăn quá nhiều bánh bao cho nên không muốn ăn cơm, nhưng mà người bên cạnh lại nhìn ta như hổ rình mồi, giống như nếu ta không ăn cơm thì sẽ vồ chết ta. Ta chỉ biết mỉm cười lùa cơm vào miệng.
So với lúc trưa, tâm trạng ta bây giờ hoàn toàn khác nhau, ta chỉ muốn ói ra ngay lập tức.
Trước khi đi ngủ Thái hậu không tới, nhưng mà cung nữ có bô mặt như Tu La của nàng lại tới, nghe nói hình như là a di[1]của thái hậu, lúc còn trẻ đã theo thái hậu vào cung, bên cạnh nàng không hề rời đi, hiện tại là cung nữ đứng đầu của hậu cung, tất cả cung nữ đều phải nghe theo nàng.
Biểu hiện của nàng còn lớn lối hơn cả thái hậu, nàng đi tới trước mặt ta, bộ ngực đầy đặn và một vòng thịt trên lưng cứ rung rung, thật uy hiếp.
Tiểu hoàng đế hoảng sợ, thấy nàng đến liền thu hồi kẹo que trong tay, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Ánh mắt lão cung nữ kia lạnh như băng đảo qua cần cổ ta, chẳng khác nào có lưỡi dao đang đến gần, ta cảm giác cổ nơi đó thật lạnh lẽo, ta ngứa tay, muốn sờ sờ đầu của mình còn tại trên cổ hay không.
Nàng nói "Thái hậu phân phó lão nô tới đây nhắc nhở hoàng hậu, đừng quên chuyện chép điều lệ trong cung, ngàn vạn lần không được lười biếng, lơ là bản thân, làm ra chuyện hư hỏng, như vậy sẽ không hay"
Nói xong còn nhướng mắt nhìn ta một cái.
Ánh mắt ấy làm lòng ta sợ hãi.
Trong đầu ta đột nhiên hiện ra gương mặt tiểu Thúy, nàng đang cười âm hiểm nói với ta "Đây chính là nhân vật phản diện trong truyền thuyết"
"Con dâu trịnh trọng tuân theo lời dạy của mẹ chồng" Ta nói.
Chép đến điều thứ hai của nội quy, tay chân ta đều mỏi, dạ dày thì đau. Ta thò tay vào áo lấy ra một cái bánh bao, cũng may là lúc nảy thông minh, không có đem bánh bao đưa hết cho thái hậu.
Giờ khắc ấy ta ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ta nghĩ có phải thái hậu cũng giống như ta hay không, đứng trước cửa sổ ngắm trăng ăn bánh bao.
Có lẽ chắc là vậy rồi.
—-
[1] A di: dì