[Đồng nhân Boku no Hīrō Akademia] Ánh Dương Rực Rỡ Của Tôi

Chương 8: Lizy biến mất




Edit: Sore.
-oOo-
"Điều này thật sự là quá sung sướng! Cảm giác giống như mình được BUFF để trở nên vô địch vậy!" Kirishima Eijiro liến thoáng với chủ nhiệm lớp - Aizawa Shota đang đẩy mạnh cho Kosei của Lizy, "Siêu năng trở lực, hơn nữa lại thêm cả năng lực Tiêu trừ, sau đó Thirteen-sensei phụ trách hút kẻ địch. Trời ạ, đội ngũ Kosei thần thánh đã được hình thành!" Kirishima vẻ mặt mong đợi, nhìn Aizawa.
Những học sinh khác thấy Kirishima thỏa sức tưởng tượng, cũng đều hướng ánh mắt như vì sao sáng về phía Aizawa. Gân xanh trên đầu Aizawa giật liên hồi:
"Các trò hẳn là phải đến chỗ lánh nạn rồi!"
Bakugo giành lấy lời của thầy:
"Sensei, rốt cuộc là chỗ lánh nạn có gì để tự tin tới vậy? Một kẻ địch có Kosei Dịch chuyển khẳng định đã sớm đến đấy mai phục, chờ chúng ta mắc câu. Cho nên, đó chẳng lẽ không phải là hành động nguy hiểm nhất bây giờ sao? Còn không bằng trực tiếp hành động, đánh lại họ để có hiệu quả tốt hơn."
Nhìn Aizawa có vẻ như không biết đến tên dịch chuyển kia, Bakugo không cam lòng khẽ gắt một tiếng. Cậu ta nghiêng đầu, chỉ chỉ Lizy đang đứng bên người Aizawa:
"Con bé kia đã bẻ gãy cổ hắn, sau đó hắn bị Todoroki đóng băng rồi."
Aizawa: "..." Mẹ kiếp cái gì? Khủng bố cũng xảy ra sự cố sao!
Thirteen liếc mắt liền nhận ra Aizawa đã tin là thật. Nói trắng ra, nếu bỗng nhiên hắn biết được sự việc như vậy, đoán chừng sẽ không cho là thật... Luôn cảm thấy, điều này phát sinh bởi Muteiko cũng không có cảm giác rất kì lạ gì. Nhưng chứng kiến Aizawa sầm mặt lại, Thirteen liền thiện tâm ho nhẹ hai tiếng, nói:
"Làm hắn bị sốc thôi. Sau đó bạn học Todoroki phối hợp với bạn học Muteiko để kẻ địch tiến nhập trạng thái chết giả, không thực sự chết đâu."
Aizawa nghe vậy, vỗ lên đầu Bakugo:
"Lần sau không nên tùy tiện đùa kiểu này, quỷ con!"
"Hả? Em tưởng chỉ có em nghĩ tới việc tương đối kỳ quái này!" Bakugo quả quyết phản kích.
"Đều bình thường một chút đi!" Lizy nhìn hai người, có chút nóng nảy nói rằng, "Hiện tại, việc cấp bách là phải mau đưa Iida-san đến cửa ra để cậu ấy chạy về truyền tin! Khó có thể nói rằng liệu sẽ có kẻ địch núp, chặn lối ở bên kia cổng truyền tống hay không, lẽ nào hiện tại không nên đánh một tiếng trống làm tinh thần bọn họ càng thêm hăng?" Nghĩ tới đây, Lizy nhíu mày mắng thầm: "Sớm biết vậy thì vừa rồi đã nên bẻ gãy cổ hắn, tên kia thật nguy hiểm quá." Nhỡ đâu vào thời khắc mấu chốt, sắp thắng cuộc mà hắn lại xuất hiện quấy rầy - kết quả rất khó nói.
Mọi người thấy khí thế hung tàn của Lizy thì nhất thời không chống đỡ được, cuối cùng nhao nhao muốn ra chiến trận diệt địch. Kỳ thực, nếu so với Lizy, địch nhân tuyệt đối không còn đáng sợ.
Có Aizawa gia nhập, các học sinh càng đánh càng hăng, làm cho địch nhân trước mắt từ một đám biến thành chỉ còn vài tên, ý chí chiến đấu càng tăng vọt.
"Muteiko! Tôi từng không phát hiện, Kosei của cậu dùng để phụ trợ lại lợi hại như vậy!" Kirishima đạp lộn mèo một người rồi quay đầu hướng Lizy, biểu đạt một chút cảm tưởng.
Sau khi nghe được những lời này, mặt Lizy đen lại:
"Cậu mà còn nói nữa thì tôi sẽ ném cậu đi." Cũng bởi vì không muốn làm nhân viên phụ trợ, cho nên cô mới không thích chiến đấu thành đoàn đội đấy!
Kirishima lệ rơi đầy mặt, nghiêng đầu:
"Luôn cảm thấy... Mỗi lần tôi cùng Muteiko nói chuyện, kết cục đều là vỗ mông ngựa ở chân ngựa*."
* Vỗ mông ngựa ở chân ngựa: Vỗ mông ngựa là nịnh hót, suy ra 'vỗ mông ngựa ở chân ngựa' là nịnh sai chỗ.
"Vậy nói ít mấy câu đi!" Cái bóng của Tokoyami một quyền đánh ngược một tên.
Trong khi tâm tình các bạn học càng ngày càng nhẹ nhàng, trái tim Lizy lại đang dần dần trầm xuống. Quá bất thường rồi. Cứ coi như là cô đã giết hết địch nhân, nhưng con bài tẩy tương tự chưa lật hẳn là chí ít còn có đến hai ba tấm. Nên ngược lại, một cục diện như vậy quả thật lạ thường.
Giống như là bằng chứng cho phỏng đoán của Lizy, bỗng chợt một luồng ảo ảnh đen lóe lên trước mắt cô. Mồ hôi lạnh phút chốc hiện đầy đầu Lizy, giới hạn trở lực của cô nhìn như vô địch, nhưng thực ra nếu chiến đấu trong đội lại có một thiếu sót chết người. Đó chính là, trở lực đến từ công kích bên ngoài nhất định phải được tầm mắt bắt được, cô mới có thể ngăn cản lực. Nếu như đơn đả độc đấu**, cô có thể trực tiếp mở ra trở lực hoàn toàn, nghĩa là ngoại trừ cô ra thì toàn bộ trở lực không gian mới là trở lực lớn nhất. Lúc ấy, bất kể là dạng công kích ngoại giới gì đều không thể suy giảm tới cô. Nhưng bây giờ thì không như vậy. Nếu Lizy mở ra trở lực hoàn toàn, như vậy toàn bộ bạn học đều không thể động đậy. Cho nên hiện tại tinh thần lực nhất định phải cực kỳ tập trung, tuỳ thời quan sát đến động thái chung quanh. E rằng điều trên đối với người bình thường mà nói thì quá khó khăn, nhưng đối với kẻ vẫn coi phương diện này làm đối tượng huấn luyện trọng điểm lại không thành vấn đề. Huống chi, ánh mắt của cô là di truyền từ Kosei của bà ngoại - "Mắt diều hâu". Chỉ cần không đạt tới cảnh giới tốc độ giống All Might, cô đều có thể ung dung như thường.
** Đơn đả độc đấu: Chiến đấu một mình.
Thế nhưng vừa rồi, cô suýt chút nữa không thấy rõ động tác bóng đen đã sắp đạt được tốc độ bậc nhất của All Might.
"Lùi lại hết!" Lizy hô lớn, "Xung quanh có một kẻ địch!"
Tất cả nghe được Lizy nói liền nhao nhao hướng trung tâm chạy tới. Lizy trực tiếp mở ra một đạo trở lực có độ dày lên tới năm thước. Cho dù là người nào đi vào, sau đó cũng sẽ bị cưỡng chế tối đa tính vận động. Nói cách khác, giai đoạn này thì tất cả chỉ có thể phòng thủ, không còn cách tấn công.
Quả nhiên, địch nhân mắc câu. Ở bên cạnh Lizy, một con quái vật lớn vọt vào khu vực trở lực của cô, sau đó đã bị định giữa không trung.
"Đây là... vật gì vậy?" Kaminari ngơ ngác nhìn kẻ địch cơ bắp trước mặt. Kẻ này đã không thể cho vào phạm vi nhân loại. Bởi vì, ngay cả đại não nó đều trực tiếp bại lộ trong không khí.
Tay con quái vật không cam lòng nhắm ngay Lizy, xem bộ dáng của nó, giống như là chuẩn bị lôi cô ra.
Lizy triệt bỏ khu trở lực năm thước, ngược lại điều này làm quái vật được trở lại như cũ.
"Todoroki." Lizy nói, "Nhờ cậu đông hắn lạnh cứng lên. Thực lực của tên này rất đáng sợ, tốc độ của hắn quá nhanh. Nói cách khác chính là chỉ kém hơn so với All Might một chút. Nếu như bị hắn theo đuổi..."
"Tôi biết rồi." Todoroki gật đầu.
"Ôi, tuy làm vậy nhưng cũng không biết là có thể phong tỏa, ngăn cản hành động của hắn hay không nữa..." Lizy thấp giọng nói rằng.
Có vẻ như đã nghe được, anh liếc mắt nhìn cô:
"Không cần lo lắng về vấn đề này. Nếu đông lạnh trong một khoảng thời gian thì khiến hắn trực tiếp chết trong nhiệt độ thấp là được rồi."
Những người đứng cạnh Lizy và Todoroki nghe được đoạn đối thoại đều không tự chủ được, khóe miệng co quắp. Todoroki-san cùng Muteiko ngồi bàn bạc việc, nghe hung tàn thật đấy...
"Tuy tôi lấy Anh hùng làm mục tiêu nên sẽ tận lực tránh sự tình này, thế nhưng dưới tình huống địch chết ta sống, tôi sẽ động thủ." Todoroki nâng tay phải lên, một bức tượng băng xuất hiện trước mắt mọi người.
Lizy thở phào một tiếng:
"Xem ra nếu người cuối cùng bên địch cũng bị giết chết, tập thể chúng ta có thể từ cửa chính ra ngoài. Đến lúc đó để bạn học Iida đi trước một bước, chúng ta—"
"Muteiko! Cẩn thận!" Tokoyami đứng đối diện thất thanh hô, đồng thời, bóng đen phía sau cậu vọt tới hướng Lizy. Mọi người cũng là một biểu tình như gặp phải địch mạnh, nhất là Todoroki đứng cách cô không xa. Gương mặt thanh tú bởi vì bối rối mà trở nên dữ tợn, anh chạy tới chỗ Lizy, đưa tay ra cho cô...
Lizy mở to hai mắt nhìn bàn tay kia. Nhưng cô còn chưa kịp bắt lấy nó, toàn thân đã bị Kurogiri cắn nuốt. Trong nháy mắt, Lizy biến mất ngay tại chỗ, sợi dây trên thắt lưng mọi người chớp mắt đều bị một nhát cắt đứt. Đây, hết thảy đều chỉ trong một khắc.
"Muteiko!" Todoroki hướng về phía Lizy biến mất, hô to một tiếng. Sau đó, anh mới sực tỉnh khi được Aizawa kéo trói trở về bằng băng vải.
Mà đứng ở vị trí vừa rồi của Lizy vào hiện tại, rõ ràng là kẻ đã bị đóng băng ở cổng dịch chuyển, Kurogiri.
Người đàn ông này giơ tay lên xoay xoay cổ của mình, cũng thở dài một hơi:
"Thật là một con ranh con đáng sợ, cổ ta đến bây giờ còn hơi đau. Trở lực à, loại Kosei cũng mạnh phết đấy."
"Đừng nói năng như vậy, ngu xuẩn." Thân thể Kurogiri lại khẽ tản, một người từ bên trong chui ra, "Vậy mà lại bị lũ nhãi ranh đông lạnh cả thân trên, ngươi cũng thật biết làm người khác cười đến rụng răng. Nếu không phải nhờ ta dùng Nomu hấp dẫn lực chú ý để chúng tự chạy lên cứu người, ngươi cho rằng ngươi còn có thể có cơ hội nói chuyện sao?"
Lên tiếng là một tên thanh niên có mái tóc bạch kim, hơn nữa là người vô cùng lạ thường. Tay hắn lảo đảo chộp vào mặt, cánh tay khác của hắn đặt ở trên vai, ngay cả khuôn mặt cũng bị tay đè lên, khiến người ta không cách nào thấy rõ mặt hắn. Chỉ có thể từ thanh âm của hắn mà phân biệt ra được, đây có lẽ là một người đàn ông trẻ tuổi.
"Các ngươi đã dịch chuyển Muteiko đến nơi nào?" Todoroki bị Aizawa giữ chặt bên người. Sau khi đối diện nói chuyện với hai người trong mấy giây, anh rốt cuộc cũng khôi phục một chút lý trí. Nhưng điều này vẫn không thể che đậy được sự lo lắng của anh. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Nghe được lời anh, người thanh niên tóc bạc nhìn về phía Todoroki. Hắn nghoẹo đầu một lúc, khẽ nói:
"Ai biết được? E rằng sẽ là một góc nào đó ở Nhật Bản chăng? Hay đã đến ngoại cảnh? Hoặc là, cũng có khả năng trực tiếp bị truyền đến vũ trụ?"
Todoroki thở dốc hai tiếng dồn dập, thiếu niên này hiển nhiên đã bị người đối diện chọc giận. Cũng bị làm cho tức giận còn có toàn bộ học sinh lớp 1-A, cộng thêm hai vị giáo viên. Song phương đều chuẩn bị thời gian để xuất thủ, và từ phía sau học sinh truyền đến một tiếng vỡ vụn...
Quái vật vừa rồi bị Todoroki đóng đông, phá được băng ra rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.