Đối với Hứa Gia Niên mà nói, tự chủ học tập là một việc vô cùng thành thục; nhìn người khác học tập là một chuyện vô cùng mới lạ.
Mỗi một lần cậu hỏi thăm Sai Sai ôn tập thế nào rồi, Sai Sai bao giờ cũng thành khẩn hứa hẹn nói ôn tập rất ổn. Hứa Gia Niên mặc dù có do dự, nhưng trên cơ bản vẫn tin tưởng Sai Sai.
Cho đến ngày kết thúc kì thi tháng, phát thành tích, Hứa Gia Niên đứng thứ nhất, Thịnh Huân Thư đứng thứ năm mươi hai.
Hứa Gia Niên: “Đây chính là thành quả học tập của cậu sao? Mục tiêu vị trí thứ ba mươi đâu?”
Thịnh Huân Thư chịu một vạn điểm bạo kích, ỉu xìu nói: “Tớ cũng có học mà… Không biết vì sao không có tiến bộ… Có lẽ xây La Mã không thể chỉ trong một ngày?”
Hứa Gia Niên lạnh lùng nói: “Một ngày cậu cũng chưa xây, đương nhiên không xây được.”
Hừ! Thịnh Huân Thư tranh cãi: “Là yêu cầu của cậu quá cao, tớ xin đổi kế hoạch!”
Hứa Gia Niên thoáng nhướn mày.
Bóng đêm thâm trầm, ánh sáng ấm áp chiếu trên mặt cậu, sáng tối xen kẽ. Giữa ánh sáng và bóng tối, xương chân mày nổi lên như con dao nhỏ sắc.
Hứa Gia Niên: “Cậu muốn thế nào?”
Thịnh Huân Thư nhớ tới kết quả thương lượng giữa mình và các bằng hữu, hồ ly không giấu kỹ để lộ đuôi: “Chúng ta đổi kế hoạch đạt mục tiêu thi tháng thành thi cuối kỳ, như vậy tớ sẽ có càng nhiều thời gian để thích ứng với học tập và chuẩn bị ôn tập. Một tuần bảy ngày, tớ học bốn ngày, còn lại ba ngày tự do hoạt động, Đúng Đúng cậu thấy kế hoạch này thế nào?”
Tự do hoạt động = tự do đi quán net hoạt động.
Hứa Gia Niên ngay lập tức tìm được tương quan. Cậu đang muốn vạch trần ý định của Sai Sai, đột nhiên phát hiện thần sắc của người ngồi đối diện thế mà ẩn giấu vài phần khẩn trương và thấp thỏm.
Sai Sai vẫn rất muốn đạt được sự đồng ý của mình!
Hứa Gia Niên đột nhiên nhận thức được việc này, ý nghĩ của cậu nhất thời phát sinh biến hóa: Tuy rằng….Mình cho rằng hành vi này không hề có ý nghĩa, nhưng rõ ràng Sai Sai không cảm thấy như vậy. Nghĩ lại, tuy đối tượng không quá giống nhau, nhưng thực ra về bản chất Sai Sai thích game online cũng không quá khác biệt với mình thích làm thí nghiệm vật lí.
Vậy hẳn là mình vẫn nên ngăn cản Sai Sai?
Hứa Gia Niên ngồi xếp bằng trên giường Thịnh Huân Thư, ngửa đầu nhìn trần nhà trầm tư.
Tư thế ngồi như con lật đật, Thịnh Huân Thư chờ đợi uổng công, nhắm tìm cơ hội, nhào tới.
Hai người va chạm, Hứa Gia Niên không kịp phòng, bị Thịnh Huân Thư đè nặng ngã ra giường, hụt mất nửa hơi thở, tức giận nói: “Cậu làm cái gì!”
Con trai đùa giỡn nào cần lý do? Thịnh Huân Thư đánh lén thành công, sau khi thuận lợi áp đảo Hứa Gia Niên thì cười hì hì, tay chân lanh lẹ bò lên, ngồi nguyên vị nghiêm chỉnh, miễn cho bị người đánh lén ngược.
Hứa Gia Niên từ trên giường ngồi thẳng dậy, cái bổ nhào của Thịnh Huân Thư vừa lúc khiến cậu hạ quyết định:
Mình còn nhớ rõ lúc trước ba mẹ tức giận không thèm nghe mình nói, không đồng ý với việc mình làm, có vết xe đổ này, về sau mình cũng không thể phạm cùng một sai lầm nữa.
Sai Sai muốn đi quán net thì cho cậu ấy đi thôi, ngoài ra vẫn phải học.
Hứa Gia Niên hạ quyết tâm: “Sai Sai, cậu nói có đạo lý.” Ra quyết định rồi, kế hoạch đạt được mục tiêu bắt đầu thành hình trong tâm trí cậu: “Chúng ta có thể điều chỉnh kế hoạch, mục tiêu là thi cuối kì cậu đạt được vị trí trung bình, khoảng giữa 30 – 40.”
Thịnh Huân Thư tính nhẩm: Hiện tại mình ở vị trí 52, lên đến 40 chỉ cần tiến thêm 12 vị trí!
Hứa Gia Niên tiếp tục tự hoàn thiện kế hoạch mới: “Từ giờ trở đi chúng ta chấp hành kế hoạch mới… Cậu muốn phân phối thời gian học tập và tự do hoạt động như thế nào?”
Thịnh Huân Thư thử: “Tớ học một ngày, chơi… tự do hoạt động một ngày thì thế nào?”
Hứa Gia Niên không ý kiến: “Được rồi, tối ba năm nảy tớ phải đến lớp, vậy thì tối hai bốn sáu học, thời gian khác cậu tự do hoạt động. Cách thi tháng vài ngày nữa thôi, lúc này cậu ôn tập nội dung mới là được, kế hoạch của chúng ta là tranh thành tích cuối kỳ.”
Thịnh Huân Thư đáp ứng: “Không thành vấn đề, bây giờ cậu tin tớ rồi, Đúng Đúng!”
Hứa Gia Niên làm vẻ già cả “ừm” một tiếng, chưa nói tin hay không, chỉ có thời điểm đi đến cửa phòng đột nhiên quay ngược, bổ nhào vào Thịnh Huân Thư, thuận tiện xoa loạn tóc trên đầu đối phương, sau đó nhân cơ hội người chưa kịp phản ứng tông cửa xông ra, chạy về nhà, kiên quyết không cho Thịnh Huân Thư cơ hội báo thù!
Ban đêm, chỉ có vài âm thanh lẻ tẻ chảy qua dưới ánh trăng.
“Đúng Đúng…”
“Gì?”
“Tớ sai rồi, tớ sẽ cố gắng học tập.” Thịnh Huân Thư than thở: “Tớ nhất định cố gắng.”
“Ừ, tớ tin cậu.” Hứa Gia Niên nói đùa: “Nếu cậu không cố gắng, tớ sẽ nói thành tích kém thật sự cho ba cậu biết.”
Kế hoạch chính thức được đưa vào thời gian biểu, Thịnh Huân Thư lúc này tích đủ nhiệt tình muốn tiến bộ, tuần đầu tiên, hoàn thành yêu cầu của Hứa Gia Niên không chiết khấu một phần, không lười biếng một phút.
Đáng tiếc không tới hai ngày, Hứa Gia Niên lại một lần nữa phát hiện Thịnh Huân Thư ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Lần này, cậu trực tiếp đến quán net bắt Thịnh Huân Thư!
Trong phòng sáng lờ mờ, máy tính sắp thành hàng, màn hình đèn led so với đèn thường chói mắt hơn, đủ các loại màu sắc làm cho khuôn mặt quen thuộc trở nên sặc sỡ. Bắt được tận tay, Hứa Gia Niên bộc phát cơn giận: “Thịnh Huân Thư, lúc trước cậu đồng ý với tớ việc gì!”
Chết, bị bắt rồi!
Đầu Thịnh Huân Thư “ong” một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, người ngồi bên trái nó đã đứng lên, đó là một thiếu niên mười bốn tuổi, ngậm nửa mẩu thuốc, cà lơ phất phơ cười nói: “Bạn Hứa cũng đến, muốn cùng nhau chơi không? Mày cũng đừng trách Thịnh Huân Thư, là tao gọi Thịnh Huân Thư tới góp người chơi, không có cách nào khác, chiến đội bị thiếu một người ấy mà.”
Thiếu niên ngậm thuốc vừa nói xong, thiếu niên ngồi bên phải Thịnh Huân Thư cũng “xì” cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Quản đầu quản chân, phiền như mẹ già.”
Tên của hai người này Hứa Gia Niên đều chưa nhớ, nên mặc kệ bọn họ, cậu nhìn chằm chằm Thịnh Huân Thư: “Lập tức về nhà, kế hoạch hôm nay còn có thể làm xong.”
Thịnh Huân Thư chần chờ không quyết, không biết nên làm như thế nào.
Thiếu niên ngậm thuốc: “Này này, Thịnh Huân Thư, đây là bạn mày, mày tự nói đi, mày muốn làm cái gì còn phải do nó đồng ý à?”
Người bên phải cũng nói: “Thôi, trẻ nhỏ đi về làm bài tập đi, nhưng về rồi đừng tìm bọn này nữa, tụi tao không chơi game với trẻ nhỏ.”
Bởi vì Hứa Gia Niên, mình bị bằng hữu khinh thường! Bằng hữu của mình nói cũng không sai, chẳng phải là mình mới chơi có hai giờ, tất yếu phải như vậy sao?
Thịnh Huân Thư suy ngẫm, cùng ồn ào: “Bọn họ nói không sai, ba mẹ tớ còn không quản tớ, cậu quản tớ làm gì? Cậu phiền quá, đi mau đi mau!”. Truyện Điền Văn
Hứa Gia Niên: “???”
Chết lặng qua đi, cậu tức nổ phổi: “Thịnh Huân Thư!”
Thịnh Huân Thư vô cùng khẩn trương, giọng nói cũng cao lên: “Làm sao!” Thanh âm lên cao nửa đường bỗng vì chột dạ mà thấp xuống tám độ, biến thành nhỏ giọng lầm bầm: “Chẳng phải là tớ đi giúp bạn bè sao… Ngày mai tớ không đi nữa, làm bù lại kế hoạch hôm nay, được hay không? Chúng ta linh hoạt một chút…”
Cơn giận sắp phá tan lồng ngực Hứa Gia Niên!
Lại là ngày mai! Ngày mai ngày mai ngày mai, chẳng lẽ cậu ấy không biết đạo lý đơn giản nhất hôm nay có việc của hôm nay, ngày mai có việc của ngày mai sao?
Nhưng lúc cơn giận kéo lên đến đỉnh điểm, Hứa Gia Niên nhìn những ánh mắt hiếu kì trào phúng chung quanh, bỗng nhiên xì hơi.
Những người này nói không sai, Thịnh Huân Thư có học hay không đều là việc của Thịnh Huân Thư, căn bản mình không có lý do cũng không cần phải dính líu đến.
Cậu không nói một lời, thảy cặp sách lên vai, đi ra ngoài.
Trong quán net, bóng người một mình rời đi có chút tiêu điều.
Thịnh Huân Thư hối hận, đang muốn đuổi theo, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Nó nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến tiếng rống giận không cần bàn cãi của ba Thịnh: “Nhóc thối, bản lĩnh mày lớn lắm, thi đứng thứ năm mươi dám nói dối là đứng thứ năm?!”
Là ba mình!
Đầu Thịnh Huân Thư ong ong.
Làm sao đột nhiên ba biết thành tích của mình?
Nó bỗng nhiên nhớ tới Hứa Gia Niên từng nói: “Nếu cậu không cố gắng, tớ sẽ kể thành tích kém thực sự chó ba cậu biết.”
…… Hứa Gia Niên!
Hừ!!!
Tối muộn, xe và người đi đường đều vắng, đèn đường sáng lẻ loi, kéo dài bóng người đang bước trên đường, trên cái bóng có mấy đốm xám, là côn trùng đang bay.
Hứa Gia Niên trầm tĩnh, một mình đi thẳng, sau lưng bỗng nhiên truyền tiếng chạy quen thuộc.
Cậu nhìn lại, phát hiện Thịnh Huân Thư đang chạy vọt tới phía sau mình, chỉ kém ba bước nữa là đánh ngã được mình!
Cậu hoảng sợ, vội vàng nhảy sang bên cạnh, tránh khỏi nguy hiểm từ Thịnh Huân Thư!
Hứa Gia Niên: “Cậu làm gì vậy!”
Thịnh Huân Thư nắm chặt di động, lửa giận ngút trời: “Tớ mới phải hỏi cậu làm gì, tớ cùng lắm chỉ cãi nhau với cậu còn cậu cứ như vậy trả thù tớ?”
Hứa Gia Niên ngơ ngác không hiểu: “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì?”
Thịnh Huân Thư tràn ngập cảm giác bị phản bội bị sỉ nhục: “Tớ đang nói cậu là thằng ngốc chỉ biết đâm thọc!”
Được, chính là đến chọc mình nổi giận.
Hứa Gia Niên lười nhiều lời, cậu ném thẳng cặp sách vào Thịnh Huân Thư, thừa dịp tầm mắt đối phương bị cặp sách ngăn trở nhào lên nhanh như chớp, giơ nắm đấm về phía đối phương!
Một đấm này ấn trên mặt Thịnh Huân Thư, trực tiếp đánh cho mê muội.
Mờ mịt ba giây, Thịnh Huân Thư bùng nổ, dùng lực đẩy ngã Hứa Gia Niên xuống đất, bản thân cũng bị Hứa Gia Niên lôi kéo ngã ra theo.
Đá thô cứng mài vào chân tay hai người, ưu thế Hứa Gia Niên nhờ đánh lén mà thu được rất nhanh bị san bằng bởi Thịnh Huân Thư kinh nghiệm phong phú.
Hứa Gia Niên ăn vài đấm vào đầu và chân, trong óc chỉ có một ý niệm:
Mịa, đau chết…… Mình đã bại bởi Sai Sai một lần, quyết không thể trong cùng một ngày bại lần thứ hai.
Mình nhất định phải đánh thắng Sai Sai!
Cậu không để ý đau đớn trên người, bám thẳng vào mặt Thịnh Huân Thư, rồi sau đó cụng đầu vào đầu của đối phương!
Đầu va chạm, đau nhức kịch kiệt lúc này mới bắt đầu!
Buổi tối mười một giờ rưỡi, trong nhà Hứa Gia Niên, mẹ Hứa ba Hứa lo lắng bất an vì Hứa Gia Niên chậm chạp mãi chưa về. Đang lúc hai người chuẩn bị ra đường tìm kiếm, cửa bỗng nhiên mở, bọn họ vừa vặn chạm mặt Hứa Gia Niên!
Ba Hứa nhất thời cả kinh: “Nhóc con, ăn ngay nói thật cho ba, tối nay đi phá hoại ở đâu.”
Ông đang muốn động tay kéo con trai qua, đã bị mẹ Hứa nhanh tay lẹ mắt kéo lại. Mẹ Hứa mắng chồng, ám chỉ một chút.
Ba Hứa tập trung nhìn, mới phát hiện cặp sách của con trai cong vẹo khấp khiểng, một thân đất bụi, trên mặt cũng có một vết xanh tím to.
Ông ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới nói: “Này…… Con trai, làm sao thế này?”
Hứa Gia Niên không kiên nhẫn: “Không sao, đụng phải cây ạ.” Nói xong, cúi đầu chen khỏi người cha mẹ, xông vào phòng ngủ, ôm hết quần áo đồ chơi sách vở thuộc về Thịnh Huân Thư ra ngoài, khí thế hùng hổ đặt ở cửa nhà đối phương, lại khí thế hùng hổ về nhà, cởi quần áo tắm rửa!
Ba Hứa mẹ Hứa: “…”
Bọn họ đứng ở cửa ba phút, lại nghe thấy trong hành lang truyền đến tiếng bước chân “cộp cộp”, cúi đầu nhìn, thấy Thịnh Huân Thư mang cùng một tạo hình với Hứa Gia Niên xuất hiện trước mắt.
Ba Hứa: “Này…… Sai Sai, cháu làm sao vậy?”
Cái Thịnh Huân Thư nhìn thấy đầu tiên là đống đồ ở cửa nhà mình, nó lộ ra một biểu cảm vô cùng nhục nhã, tiếp theo mới phát hiện ra ba Hứa mẹ Hứa, nói: “Không việc gì, cô chú, cháu đụng phải cây.”
Nói xong nó lạch cạch về nhà, mở cửa, cũng thu dọn hết đồ của Hứa Gia Niên, ôm đầy trong lòng, đang định để ở cửa nhà đối phương, lại đối mặt với ba Hứa mẹ Hứa.
Cãi nhau với mình là Hứa Gia Niên….Cô chú đối với mình rất tốt….
Nó do dự một lát, quay đầu đặt đống đồ vật trên sô pha nhà mình, tiếp theo đi đóng cửa, trước khi đóng cửa còn nói với ba Hứa mẹ Hứa: “Cô chú ngủ ngon.”
Ba Hứa mẹ Hứa thật xấu hổ: “…”
Ba Hứa: “Trẻ con đánh nhau, bỏ qua đi…”
Mẹ Hứa cũng hiểu được, vừa rồi mắt con trai hồng hồng, bà có chút đau lòng: “Tôi mang nước quả cho Đúng Đúng…… Cũng mang cho Sai Sai một cốc. Để bọn họ đi ngủ sớm một chút.”
Ba Hứa mệt lòng: “Ừ…”
Nhưng mà đóng cửa rồi, Thịnh Huân Thư nghĩ trái nghĩ phải, vẫn cảm thấy mình không thể đem đồ của Hứa Gia Niên để tại cửa nhà Hứa Gia Niên là thua một bước, lửa giận trong lòng nó hừng hực thiêu đốt, ánh mắt nó bỗng dán chặt vào cái lồng có con nhím đặt trong phòng ngủ, nhìn một chốc như hổ rình mồi, đột nhiên mở cửa sổ, treo cả lồng lên nhánh cây ngoài cửa sổ!
Con nhím trong rương căn bản không biết xảy ra chuyện gì, dùng một đôi mắt đen vô tội nhìn Thịnh Huân Thư.
Thịnh Huân Thư nhe răng nhếch miệng dọa: “Tao mới không cần đồ của Hứa Gia Niên!”
Nói xong, “rầm” một tiếng, đóng cửa sổ!
Thời điểm Hứa Gia Niên từ phòng tắm đi ra, mẹ Hứa đã đặt cà chua nhỏ trên bàn của cậu.
Cậu cắn một miếng, bị chua nhăn như chó.
Tối nay ngay cả hoa quả cũng bắt nạt mình!
Cậu tức giận đẩy bát trên bàn ra, đang muốn rời xa bàn học, đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ có vẻ không thích hợp, hình như có cục màu đen ở bên ngoài……
Cậu mở cửa sổ trong hồ nghi, phát hiện một con nhím đang đứng bên cửa sổ, ngóng trông nhìn mình, chính là con nhím mình đưa cho Thịnh Huân Thư.
… Thịnh Huân Thư cũng ném cả con nhím ra ngoài!
Hứa Gia Niên vừa ấm ức vừa phẫn nộ lại nghẹn khuất cực độ, tức giận đến mức tâm can tì phế thận đều run, cậu đem con nhím vào phòng, đặt bên cạnh gối của mình, cái gì cũng không muốn làm, cũng không quan tâm trên tay trên đùi có rất nhiều vết thương còn chưa bôi thuốc, kéo thẳng chăn lên, ngủ vùi!