Đường Chuyên

Chương 669: Là họa thì trốn không thoát




Lý Dung rất có quy tắc, thỉnh phụ thân cùng bá bá ăn đường, thấy những người lớn không ăn, là lập tức cùng Vân bảo bảo chia của ngay tại chỗ, ngươi một miếng, ta một miếng rất tinh tường, cuối cùng chỉ còn lại một viên, Vân Diệp nhặt lấy, xé toang giấy dầu, bỏ vào trong miệng của mình.
"Diệp tử, bọn nhỏ phân chia kẹo, một đứa nhiều hơn một, đứa kia ít hơn một, không cần phải quá nghiêm khắc như vậy."Trình Xử mặc thả tay xuống bên trong chén, thấy động tác cổ quái của Vân Diệp, trách y chuyện bé xé ra to........
Vân Diệp quấy đều đặn chén pho mát, cộng thêm lớp đường áo cho hai hài tử, lúc này mới để ở trước mặt bọn nhỏ, thấy hai hài tử ăn, hương vị ngọt ngào, mới nói với Trình Xử mặc: "Công bình, công bình rất trọng yếu, đều là con của ta, ta tuyệt đối sẽ không yêu mến một kẻ, chán ghét mà vứt bỏ một kẻ. Mọi chuyện cần thiết đều cần tận lực làm công bình. Ngươi sau này tốt nhất cũng như vậy, đều là cốt nhục của mình, nhất định không thể nặng nhẹ."
Trình Xử mặc nghĩ một lát, gật gật đầu, tiếp đó hắn uống sữa lạc. Nói tới công bình, Vân Diệp đột nhiên phát hiện, chính mình bỏ chạy ra ngoài, thật ra cực độ không công bình đối với hai người Tân Nguyệt cùng Lý An Lan. Nói không chừng hiện tại các nàng càng lo lắng cho mình, vạn nhất nếu vĩnh viễn sẽ không về nhà, hai người các nàng coi như phân ra thắng bại thì như thế nào.
Đẩy chén trong tay ra, Vân Diệp nói với Trình Xử Mặc: "Ngươi vừa rồi nói rất đúng, tốt xấu đều do ta tạo thành, nên về nhà. Nháy mắt, đều đã qua năm ngày, lại trốn ở đó, mất khí độ của nam tử hán đại trượng phu, đi thôi, về nhà."
Ba cha con đều cưỡi Vượng Tài đích lưng thượng lảo đảo của tới gia đuổi, lỗ tai Vượng Tài tự động loại bỏ hai người con trai của hô to tiểu uống, vừa mới uống một chút rượu nếp than, tâm tình không tệ.
Xa xa đã nhìn thấy một thân ảnh đứng ở ngoài cổng nhìn về phía bên này, từ kiểu tóc Vân Diệp đã nhận ra người, là Tiểu Linh Đang, tiểu cô nương ngày xưa hoàn toàn biến thành đại cô nương, dáng người cũng cao ngất, ngực căng phồng, thấy Vân Diệp mang theo bọn nhỏ trở về, nghẹn ngào hô một tiếng: "Vân đại ca!"
"Ha ha, Tiểu Linh Đang, trưởng thành đại cô nương, tốt, mấy ngày nay ta mang theo bọn nhỏ đi Trường An tiếp trưởng bối, chậm trễ ngươi, sao lại hay như vậy ái khóc nhè, nhanh về nhà, khiến cho ta hảo hảo nhìn xem."
Cô gái này này căn bản là một hài tử mới lớn, chỉ trêu chọc hai câu, sắc mặt trở nên đỏ bừng, cổ cũng trở thành màu hồng phấn mê người.
Về đến nhà, từ xa xa đã nghe thấy tiếng nãi nãi đang răn dạy Tân Nguyệt cùng Lý An Lan: "Đều thích ồn ào, nhé, nam nhân không trở lại, ồn ào, hai ngày này mới an tĩnh lại, lại bắt đầu oán trách, nếu Ca nhi quay trở lại, nhìn thấy cái dạng này của các ngươi, chẳng phải lại phải đi tiếp sao. Gia đình không yên, ai thích ở trong nhà, ngươi cho rằng Ca nhi ở bên ngoài không tìm được nhà ở sao?"
"Nãi nãi, ta trở về, Tân Nguyệt, mau chuẩn bị nước tắm cho ta, hai hài tử cũng cần tắm rửa, toàn thân đầy mồ hôi, trời nóng nực muốn mạng người."
Vân Diệp từ đằng sau bức tường xây làm bình phong ở cổng đi tới, ôm hai hài tử. Hai xú tiểu tử này rất nặng, ôm mỏi cánh tay, vẫn phải điềm nhiên như không, để tránh cho hai bà nương thẹn quá hoá giận.
Lý An Lan cười chào Vân Diệp, rất kỳ quái, đó là lễ phu thê. Đúng ra phải là Vân Diệp hành lễ với Lý An Lan mới đúng. Nhìn thấy Tân Nguyệt đỏ hai mắt, Vân Diệp nói: "Hai hài tử đều đi gặp người ngoài, Vân Diệp ta có hai tiểu tử mập mạp, không khoe khoang một chút rõ ràng không được."
Rồi nhìn Lý An Lan nói: "Không phải cho người gửi chủng phòng bệnh đậu mùa cho ngươi rồi sao? Sao lại còn không có tiêm chủng, Lĩnh Nam là khu vực bệnh đậu mùa rất nặng. Nếu xảy ra vạn nhất, ta không sống nổi, tắm rửa xong sẽ thu thập ngươi."
Thấy nãi nãi cười trở về gian phòng của mình, Vân Diệp ôm hai hài tử chuẩn bị đi đến nhà tắm, Tân Nguyệt rất tự nhiên tiến vào, Lý An Lan không biết nên làm thế nào, Vân Diệp không kiên nhẫn nói với nàng: "Mau đi vào, tắm rửa cho Dung nhi." Lúc này Lý An Lan mới nhỏ nhẹ bước vào trong nhà tắm.
Đều là nữ nhân của mình, Vân Diệp không quan tâm, thoát quần áo sạch trơn, hai tiểu hài tử xấu xa đã trần trùng trục đạp nước ở trong hồ. Vân Diệp không coi ai ra gì, nằm ở trong hồ, để mặc nước mát bao vây toàn thân mình. Tân Nguyệt đột nhiên cười quyến rũ, thoát y phục chỉ còn có áo ngực, kéo Vân bảo bảo tới, bắt đầu tắm rửa cho con trai, vừa tắm vừa lầm bầm: đã thành thối hài tử. nguồn TruyệnFULL.vn
Lý An Lan sửng sốt một chút, lập tức cũng cởi sa y, chà xát rửa cho Lý Dung từ trên xuống dưới, Vân Diệp híp mắt liếc nhìn vẻ mặt đau khổ, nhe răng nhếch miệng của hai hài tử, trong lòng âm thầm đắc ý. Tốt, kế hoạch thay mận đổi đào rốt cục thực hiện. Truyện Quan Trường
Rất nhanh, hai hài tử đã bị vú em ôm đi. Tân Nguyệt càng đắc ý, thoát hết y phục. "Ùm" một tiếng nhảy vào ao, bọt nước tóe lên rất mạnh, nàng đi tới trước mặt Vân Diệp, cầm một cánh tay, bắt đầu chà xát.
Lý An Lan ngược lại rất ưu nhã cởi y phục, che trước ngực đi xuống nước, cầm một cánh tay còn lại của Vân Diệp, chà xát. Ngay khi vừa mới bắt đầu, Vân Diệp nhìn cảnh đẹp trước mắt mà tâm trạng bay lên, nhìn thân thể tuyệt mỹ của Tân Nguyệt, lại nhìn vẻ mặt kiều mỵ của Lý An Lan, tinh thần như muốn hòa tan. Trong lúc y đang cảm thấy chộn rộn, từ trên hai cánh tay truyền đến từng cơn đau đớn mãnh liệt.
"Phu quân, người xem lực đạo như này đã hài lòng chưa?" Tân Nguyệt tóm lấy một khối da thịt của Vân Diệp, chậm rãi kéo lên.
"Không đúng, khi phu quân ở Lĩnh Nam thích làm như thế này" Lý An Lan dùng hai tay đã từng luyện qua võ của mình, hung hăng nâng cánh tay Vân Diệp, để trên ngực của mình, cơn đau nhức kịch liệt khiến Vân Diệp rốt cuộc không thể cảm thụ được một chút ôn nhu tinh tế.
Buổi tối quả nhiên ba người ngủ chung một chỗ, thế nhưng có một chút điểm cải biến nho nhỏ, từ phu thê ba người biến thành phụ tử ba người. Hai cánh tay vừa tím vừa sưng, động một chút đều vô cùng đau đớn, ôm con trai ước lượng nước tiểu của khi như là như là chặt đứt, còn có người nào có thời gian giam cầm bồn đái, an vị ở bên giường đối với trên mặt đất giải quyết, hai hài tử béo đều giải quyết xong, Vân Diệp này người làm cha an ổn, đêm nay sẽ không tiếp tục phải chìm trong lũ lụt.
Hầu hạ hai hài tử ngủ ngon, Vân Diệp nặng nề đặt cánh tay ở trên bụng. Thật ra trong lòng y có điểm đắc ý nho nhỏ. Nếu như ở thời đại sau này, dám quang minh chánh đại mang Tiểu Tam về nhà, phỏng chừng kết cục không khá hơn bao nhiêu so với trư, nếu như quang minh chính đại lấy thiếp, Tân Nguyệt cũng sẽ không trở nên cuồng loạn như vậy. Loại chuyện này ở trong đại gia đình chưa tính là đại sự. Thiếp thị trong nhà quyền quý có thân phận không khác bao nhiêu so với đại gia súc. Trong các đại gia đình, ba ngày hai tiểu thiếp bệnh chết, tất cả mọi người tập mãi thành thói quen. Chuyện Tân Nguyệt coi trọng lại không phải điều đó, mỗi khi một nữ nhân tiến vào Vân gia, đều tranh đoạt cảm tình của trượng phu cùng mình. Từ chuyện xảy ra ngày đó là có thể nhìn ra, có nhà ai mà tiểu thiếp còn mạnh hơn so với chính phu nhân, sản nghiệp cự đại trên thảo nguyên là g một mình nàng định đoạt, đây chính là giai thoại được lưu truyền ở Trường An.
Ngày hôm ấy từ tài sản của chủ nhà biến thành tài sản của chủ nhân, vốn là một cơn chấn động đối với tất cả các tiểu thiếp ở Trường An. Trong chuyện này, Tân Nguyệt bị các đương gia nương tử các gia đình quyền quý coi là một đương gia nữ nhân rất không bản lĩnh của, bị một tiểu thiếp cắt đi tài sản trong nhà, là sỉ nhục của quý phụ nhân
Chỉ có tự bản thân Tân Nguyệt hiểu rõ nỗi cay đắng trong đó, trượng phu chưa từng coi tiểu thiếp thành tài phú tư nhân, thảo nguyên vốn chính là của Na Nhật Mộ, chính mình tính toán hai ba năm, kết quả, thảo nguyên lại quay trở về Na Nhật Mộ. Cho dù sau này Na Nhật Mộ không sinh con trai, thảo nguyên cũng có thể cho nha đầu, trượng phu hình như rất ủng hộ suy nghĩ của Na Nhật Mộ.
Đáng chết nhất chính là công chúa, cầm giữ tiền thu Lĩnh Nam, bây giờ còn không biết xấu hổ tiến vào trong nhà, muốn làm gì? Bây giờ địa vị của mình bị lung lay mạnh, địa vị của con trai cũng bị uy hiếp nghiêm trọng. Trong tình trạng như vậy, Tân Nguyệt có thể bảo trì được lý trí như vậy đã rất hiếm có........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.