Vượng Tài là vua chó, nó chạy liền có mấy con chó chạy theo, tiếng chó sủa vang vọng thảo nguyên, một con Tạng ngao dám đấu với ba con sói còn giành chiến thắng, một bầy Tạng ngao là sự tồn tại vô địch trên thảo nguyên.
Vân Mộ dẫn đại quân của mình xông thẳng vào địch, đó là một bầy cừu, đám cừu tức thì nhốn nháo, kêu be be chạy tán loạn, thương gỗ của tiểu nha đầu không ngừng chọc vào mông đàn cừu, thế là loạn càng thêm loạn.
. Truyện Khác
Na Mộ Nhật đang tắm, nghe thấy bên ngoài cừu kêu náo loạn, chẳng mặc y phục đã muốn chạy ra ngoài, bị Hoạn Nương giữ chặt lấy, ấn vào bồn tắm.
- Nha đầu đang chơi thôi, cừu loạn còn có mục dân, không mặc y phục đã chạy ra ngoài, còn biết xấu hổ không hả?
- Cừu chạy rồi!
Na Mộ Nhật sốt ruột vỗ chậu gỗ:
- Chạy thì chạy, đáng mấy đồng chứ, nha đầu đáng thương, chẳng có đồ chơi, chỉ biết cưỡi chó đuổi cừu, đóng đại tướng quân, có mỗi niềm vui ấy thôi, lão thân nhìn mà chua xót, cô lại chỉ lo cho cừu của mình.
Hoạn Nương lấy khăn tay chấm nước mắt:
- Cừu là đồ ăn, mục nhân dựa vào cừu mà sống...
Na Mộ Nhật vừa mới nói được một nửa thì bị Hoạn Nương cắt ngang:
- Đó là mục dân, còn cô không phải, cô là phu nhân tòng lục phẩm, cô không dựa vào cừu mà sống, cô có bổng lộc triều đình nuôi, thân phận nào phải nói lời đó, mai là "nãi nhật", đầu nhân trong bộ lạc đều tới Âm Sơn, còn cả đầu nhân Thổ Phồn cũng tới, cô là người tôn kính nhất trong đó, họ dựa vào cô đưa yêu cầu với Đại Đường, cô không nghĩ kỹ phải làm gì, còn thời gian lo cho đàn cừu.
Na Mộ Nhật phiền muộn lắc đầu, nàng chỉ thích chăn cừu, ở Vân gia trang phải kiềm nén, tới thảo nguyên ba ngày bệnh cũ tái phát, thích nhìn đàn cừu không ngừng đông lên, thích nhìn trâu mỗi lúc một nhiều, thích nhìn mục dân ăn no khiêu vũ ca hát, nhưng nhắc tới việc cụ thể thì đâu đầu không thôi.
Lúc ở Trường An thấy trượng phu xử lý đống văn thư chất đống như núi, nàng thấy trượng phu thật đáng thương, khi thấy trượng phu vỗ bàn chửi mắng càng thương, hiện giờ những chuyện đáng ghét đó rơi lên đầu mình rồi, thật buồn cười.
- Ta là phụ đạo nhân gia, làm sao xử trí được chuyện quốc quân đại sự, giao cho Vân Cửu làm đi, hắn là quản gia, chẳng lẽ không phải là chuyện hắn nên làm à?
Suy đi nghĩ lại, Na Mộ Nhật nghĩ ra một chủ ý hay, đó là bảo Vân Cửu đi làm, Vân Cửu thông minh, phu quân cũng khen hắn, nhất định là không tệ.
- Làm thế không được, Vân Cửu là hạ nhân, phu nhân để một hạ nhân chiêu đãi những người đó, sẽ làm họ cảm thấy bị xỉ nhục, không khéo còn đánh nhau, người ta để ý cái thể diện, mà người quan phủ cũng tới, chính là Mã Chu, nghe nói hắn cũng không ở đây bao lâu nữa, bệ hạ lệnh hắn về kinh rồi, người của biên quân cũng tới để kiếm chác, còn có cống phẩm giao bệ hạ, nhà ta không cần, hầu gia xử lý trước rồi, nhưng lễ vật của những người kia không làm biên quân hài lòng cũng phiền, phu nhân phải nói đỡ, những chuyện này Vân Cửu không thay thế được.
- Phiền chết đi được!
Na Mộ Nhật vùi đầu vào nước, không muốn nghe Hoạn Nương lải nhải nữa, bao nhiêu chuyện như thế, làm sao nàng xử lý được, kệ, dù sao chẳng ai dám khi dễ mình, mặc xác.
Vân gia đại tiểu thư đại thắng quay về, mặc dù bị một con cừu đực húc cho ngã từ trên chó xuống, coi như bị thua thiệt, nhưng con cừu to đó cũng bị đàn chó đuổi tới núi, mục dân còn đang đi tìm, phải tìm thấy, mang về mình quất mấy roi tiết hận.
Cô bé xinh như con búp bê sứ, đại chiến với b ầy cừu một trận liền biến thành búp bê bùn, cẩu nô giúp cởi giáp da, vào lều muốn cởi y phục tắm rửa, thấy nương thân vẫn đang tắm, bảo Hoạn Nương nãi nãi cởi y phục ra, thoáng cái chỉ còn mộc bài ở cổ là không cởi, leo lên, nhảy ùm cái vào chậu gỗ, nước mắt đầy mặt Na Mộ Nhật.
Hoạn Nương luôn chân luôn tay, tắm cho "đứa lớn" xong, lại kỳ cho đứa nhỏ, đấm lưng nói:
- Còn mong theo cô hưởng phúc, ai ngờ khổ cực thế này, sớm biết thế ở lại Vân gia trang tử, ngày ngày thêu hoa, đánh bài còn hơn theo hai con khỉ chạy khắp núi đồi cả trăm lần.
Vân Mộ ôm lấy cổ Hoạn Nương nũng nịu:
- Cháu không muốn rời nãi nãi, nãi nãi không làm thì nha đầu làm, nãi nãi ngồi đi, nha đầu đấm lưng cho.
Hoạn Nương đánh yêu lên cái mông nó:
- Vì cái miệng nhỏ biết nói ngọt này nên nãi nãi bị lừa chết cũng cam tâm tình nguyện, mặc quần vào, cẩn thận muối đốt.
Hoạn Nương chịu bao nhiêu dày vò, không con không cái, từ lâu coi Na Mộ Nhật là khuê nữ của mình, trước kia Vân Diệp có nói, lớn tuổi rồi không cần tới thảo nguyên chịu khổ, vui vẻ ở nhà dưỡng lão, rảnh rỗi đánh bài với cô cô thẩm thẩm, y sễ phái nha hoàn đi hầu hạ mẹ con Na Mộ Nhật, nhưng Hoạn Nương làm sao yên tâm được, nhất định muốn đi theo, với bà, nơi nào có Na Mộ Nhật, Vân Mộ mới là nhà.
Nhìn hai mẹ con Na Mộ Nhật cãi nhau giúp nhau mặc y phục, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Hoạn Nương cười ấm áp, cảnh này bà chời đợi mấy chục năm, cuối cùng cũng tới.
Chuyện khó của mẫu thân, Vân đại tiểu thư vỗ ngực nhận lấy, cho rằng "nãi nhật" ngày mai phải do nó làm, nó còn có việc, giúp Đan Chu đòi lại lão bà và hài tử, đám người kia lấy mất lão bà hài tử của người ta thật đáng ghét, nếu như ngày mai trả thì tốt, nếu không cho sẽ bảo Vượng Tài cắn chúng, miệng Vượng Tài rất lớn, xương trâu to hơn cánh tay mình còn bị nó cắn vỡ làm đôi, không tin bọn chúng không sợ.
"Nãi nhật" là ngày trọng đại, khi thiết kỵ Đại Đường còn chưa tới thảo nguyên thì đây là ngày Hiệt Lợi thích nhất, vì mỗi khi tới ngày này, hắn thu được vô số tài bảo và cừu dê, đương nhiên mỹ nữ là không thể thiếu.
Những bộ tộc nhỏ không có tư cách tới Trường An tiến công đành giao lễ vật cho biên quân Đại Đường, nhờ bọn họ mang tâm ý của mình giao cho Thiên Khả Hãn.
Tiền tài qua tay hao một pần là quy củ từ xưa tới nay, còn xuất hiện từ khi nào thì không thể khảo cứu được nữa, quy củ biên quân chấp hành là năm mươi năm mươi, dâng lên cho bệ hạ bao nhiêu, biên quân ăn chặn bấy nhiêu, phần của hoàng đế đã định sẵn, không ai dám tùy ý thay đổi, một sợi lông cừu cũng không được phép thiếu, cho nên một nửa khác của biên quân cần các đầu nhân trên thảo nguyên nghĩ cách.
Na Mộ Nhật chẳng có sự lo lắng đó, nãi nhật với nàng mà nói là nghe đàn, hát ca, nắm tay nhau múa vòng tròn, mang đồ ngon trong nhà ra mời mọi người ăn, còn người khác có cao hứng hay không thì Na Mộ Nhật chưa bao giờ bận tâm.
Mặt trời còn chưa ló Na Mộ Nhật đã dậy, bỏ bày tay bóp ngực mình của nha đầu ra, đắp chăn lên cho khuê nữ ngủ giang chân giang tay, thấy Hoạn Nương còn ngủ, mặc y phục vào định ra ngoài.
- Giao cừu cho mục nhân, hôm nay phải tham gia nãi nhật, chẳng lẽ muốn để một tiểu nha đầu không biết cái gì đi thay cô thật à? Còn biết xấu hổ không?
Giọng nói nhẹ nhàng của Hoạn Nương từ mộ cái giường khác truyền tới:
Na Mộ Nhật nhăn mặt, đành cời y phục nằm lại giường, giờ còn sớm, tham gia nải nhật không cần đi lúc này, mình là khách chính, tới cái muộn càng thể hiện thân phận cao quý, Hoạn Nương dạy thế.
Không ngủ nổi, thường ngày vào giờ này, mình phải rửa mặt xong, uống một bát trà sữa, ăn hai cái bánh, rồi cưỡi ngựa xua đàn cừu lên bãi cỏ, nhân lúc cỏ còn chưa mặt trời sấy khô, để cừu ăn cho tươi, từng con cừu béo múp míp, đó là mong ước lớn nhất của mục nhân.
Tiểu nha đầu ngủ y hệt cha nó, nha đầu lại chui vào lòng nàng, bàn tay nhỏ tự nhiên mò mẫm bầu vú của nàng bóp mấy cái, làm nàng ngọt ngào nghĩ thế.
****