Thấy lão nãi nãi, Na Mộ Nhật ôm lấy đùi bà khóc nức nở, vai run lên liên hồi, kể trong nước mắt chuyện Lộc Đông Tán bức ép mình ra sao, Tân Nguyệt mặt tím lại, lão nãi nãi khó coi vô cùng, ôm Vân Mộ xua mái tóc bù xù của tôn nữ, không ngừng nói:
- Đứa cháu đáng thương của ta, đứa cháu đáng thương của ta.
Lẩm bẩm một hổi nổi giận với Tân Nguyệt:
- Viết thư cho phu quân ngươi, nó ở Động Đình Hồ giết giặc lại không biết khuê nữ của mình của mình bị người ta ức hiếp phải bỏ nhà chạy suốt đêm ngày, hỏi nó xem nó làm cha kiểu gì mà nhẫn tâm vứt bỏ khuê nữ ở thảo nguyên không ngó ngàng gì tới.
Tân Nguyệt bối rối:
- Nãi nãi, phu quân đang đại chiến tới thời khắc quan trọng, lúc này không tiện gây thêm rắc rối cho chàng, nãi nãi cứ yên tâm, có tôn tức ở đây không ai động vào được một cọng tóc của Vân Mộ nhà ta.
Lão nãi nãi càng nổi giận:
- Lão bà tử không cần biết quốc quân đại sự, chỉ biết tâm can bảo bối của ta bị người ta ức hiếp, đáng thương cho cháu ta còn ba bảy ngày nữa mới bốn tuổi mà có kẻ sinh ý độc ác với nó, ta mặc kệ, ta phải gọi người cha vô lương tâm của nó về.
Tân Nguyệt khó xử viết thư ngay trước mặt lão nãi nãi, đọc một lượt xong lão nãi nãi gọi quản gia, muốn lập tức phái người tới Nhạc Châu nói với Vân Diệp, nói nếu còn muốn thấy bà sống thì mau trở về, nếu không bà sắp tức chết rồi.
Vân lão nãi nãi không bận tâm tôn nhi có bao nhiêu tiền, không bận tâm tôn nhi làm quan lớn tới đâu, bà tuyệt đối không cho tôn nhi thành kẻ bạc tình bạc nghĩa, gia thiên hạ, gia thiên hạ, lão nãi nãi sống bao năm nhìn thấu thói đời, chỉ có người nhà mình là cột trụ quan trọng nhất.
Thư đưa đi rồi, lão nãi nãi quay sang mắng Na Mộ Nhật, mới mắng được hai câu thì Vân Mộ sau thời gian bỡ ngỡ đã hiểu đại khái tình hình, êm ái gọi tổ nãi nãi, lão nãi nãi tức thì quên hết, dẫn nhau đầu đi tắm rửa thay y phục.
Vân Bảo Bảo vừa mới tiễn Lý Dung ca ca đi Lĩnh Nam liền phát hiện trong nhà lại có thêm một muội muội, làm nó rất nghi hoặc, vì sao ca ca muội muội của mình đều ở bên ngoài đột nhiên xuất hiện, mà không giống đệ đệ muôi muội đang bú sữa ở nhà, nó cứ vươn cổ ra nhin về phía cổng, lo lắng từ đó có ca ca hay tỷ tỷ gì đó di vào, vì nó phát hiện mình thất sủng rồi...
Vân nãi nãi nói dẫn nha đầu đi tắm, không biết tổ tôn thương lượng thế nào mà thành đi tới nhà bếp, lão nãi nãi hai ba năm rồi chẳng tới một lần, đầu bếp thấy lão tổ tông tới vội ra nghênh tiếp.
- Đem tất cả những món ngon trong nhà làm một lượt cho lão thân, tiểu nương tử về nhà rồi muốn xem xem có gì ngon, phải nhanh tiểu nương tử tắm xong sẽ ăn.
Đang nói thì thấy nha đầu đang nỗ lực xé đùi gà trên con gà quay, hai tay đầy mỡ, giộng quải trượng quát đầu bếp:
- Mù mắt cả rồi à, không thấy bảo bối muốn ăn đùi gà hay sao mà không tới giúp?
Con gà quay đáng chết kia dưới dao của đầu bếp liền biến thành từng miếng nhỏ, xương bị lóc ra, vì lão tổ tống nói nếu tiểu nương tử bị hóc xương sẽ đánh gãy chân tất cả bọn họ.
Ăn đùi gà hai miếng Vân Mộ lại phát hiện ra cái móng giò trông có vẻ rất ngon, thế là nhảy ngay tới, tới gần nhìn thấy con vịt, chưa bao giờ ăn ngan rán? Chưa bao giờ ăn món kia, không biết cứ cắn một cái đã...
Lão nãi nãi cao hứng nhìn trọng tôn nữ làm phòng bếp bừa bộn, nhìn thấy chỗ thú vị còn lên tiếng trợ uy, cuối cùng nhìn thấy bụng nha đầu tròn xoe rồi mới dẫn Vân Mộ tay vẫn cầm cái bánh trắng to tới nhà tắm, Vân gia đại tiểu thư toàn thân bẩn thỉu là không được.
Mười mấy nha hoàn bà tử hầu hạ tiểu nương tử tắm, vì tiểu nương tử quá thích đạp nước, nên cả vòng tròn người đành nhân cơ hội tiểu nương tử đạp nước kỳ mấy cái. Hoạn Nương mặt đầu ưu sầu, vốn tưởng mình chiều hư tiểu nương tử rồi, không ngờ trong nhà còn có một người còn chiều hơn, nghĩ tới hầu gia sắp về nhà còn hoang đường hơn nữa, Hoạn Nương không đánh giá cao khả năng Vân gia đại tiểu thư sẽ thành đại gia khuê tú thật sự.
Lão nãi nãi cực kỳ thỏa mãn, bên cạnh mình có bốn đứa cháu hai nam hai nữ, nếu không phải vì Lý An Lan đưa Lý Dung đi Lĩnh Nam thì mình có năm tiểu bảo bối rồi, Vân bảo bảo khi nhỏ bị rất nhiều người thơm, nên tới giờ vẫn còn chảy nước dãi, đó là lý giải của lão nãi nãi, đều tại đám nữ nhân vô dụng trong nhà, thấy Bảo Bảo là không buông tay, làm đứa bé tới giờ không lớn được, nam hài tử trong thể lớn lên trong tay phụ nhân, lão nãi nãi hiểu đạo lý này, nhưng không nỡ.
Vân Mộ đang đánh Vượng Tài của mình, vừa rồi Vượng Tài thè lưỡi liếm ca ca một cái, vì nó thấy nước dãi của thằng bé béo này rất ngon, nhưng hành động này làm Vân Thọ hãi hùng, con chó lớn cứ ở bên cạnh, lại không dám khóc, đành cầu cứu muội muội, còn về hai đứa nhỏ khác bị lão nương bế đi thật xa.
Thấy người Thổ Phồn là bắt lấy, đánh gãy chân, đó là quy củ mới của Vân gia trang tử, lão nãi nãi đích thân ra lệnh cho Lão Giang, cho nên hai ngày qua chỉ cần người trông giống Hồ tử là bị hỏi mấy lượt, con ngươi đói vàng đi cũng bị hỏi là có phải người Thổ Phồn không, đó là kết cục việc chưa bao giờ gặp người Thổ Phồn. Nhị quản gia Lão Phương nói nhỏ với Lão Giang, người Thổ Phồn cũng mắt đèn, tóc đen, người tóc vàng, tóc đỏ không phải là người Thổ Phồn.
Vân Mộ thích cưỡi Vượng Tài chạy khắp sân, Vân Thọ cũng muốn cưỡi, nhưng chỉ cần nó leo lên lưng chó là Vượng Tài lập tức nằm xuống, không cho nó cưỡi, lấy đồ ngon ra hối lộ cũng không được.
Tới bữa cơm thì Vân Mộ tích cực nhất trong nhà, nha hoàn gọi một câu, bất kể nó đang làm gì cũng cao hứng chạy đi rửa tay, đeo yếm cổ, tay cầm dĩa, ngồi ở cái ghế cao của mình đợi ăn cơm.
. Truyện Dị Giới
Vì chuyện này lão nãi nãi lại mắng Na Một Nhật một trận, đường đường đại gia khuê tú mà biến thành nạn dân, cho nên hai ngày qua làm đủ mọi món ngon cho Vân Mộ ăn, nên khuôn mặt vốn bầu bĩnh của nó lại tròn thêm vài phần.
Người Vân gia bị ức hiếp, tất nhiên phải cáo trạng, huyện nha Trường An, Đại Lý tự đều có quản sự Vân phủ dâng cáo trạng, trước tiên nói cho rõ ràng, tránh khi Vân gia đánh gãy chân người Thổ Phồn thì chúng lại nói người Trường An ức hiếp mình.
Lý Nhị đang cầm cáo trạng của Vân gia xem, người Đại lý tự thực sự không phán nổi vụ án này, đành dâng lên cho hoàng đế, đoàn sứ giả của đại tướng Thổ Phồn đang trên đường tới Trường An, nếu không phải đi nhầm đường qua Lạc Dương thì nói không chừng đã tiến kinh rồi.
Lý Nhị cực kỳ coi trọng quan hệ với người Thổ Phồn, từ xưa tới nay dân tộc trên cao nguyên này nổi danh dũng mãnh, từ lâu đã thiết lập một con đường để hai nước thương lượng với nhau khi có chuyện, nhưng sau trận chiến Tùng Châu, người Thổ Phồn rút về cao nguyên không xuống nữa, giờ tốt rồi, nhân vật số hai của Thổ Phồn từ cao nguyên xuống, đây là chuyện cực tốt, đáng tiếc vừa xuống núi đã đắc tội sạch với Vân gia, với sự am hiểu của Lý Nhị với Vân Diệp, chuyện này tuyệt đối không dễ dàng cho qua được, tên Lộc Đông Tán không kiếp đó tự nhiên trêu chọc người ta làm gì?