- Phu quân, nữ đệ tử của hàng xem ra khó mà gả đi được, hiền lành như Tiểu Kiệt còn không chịu nổi nó, không biết ai chịu nổi? Hầu Kiệt thì bỏ đi, Tiểu Vũ căn bản không nhìn trúng, thế này cao chẳng với tới, thấp thì không được. Mà chàng định nuôi Tiểu Vũ tới bao giờ? Đại cô nương rồi.
Cách màn che muỗi, Vân Diệp và Tân Nguyệt nhìn rõ ràng cảnh bên ao sen, Tân Nguyệt phe phẩy quạt mỹ nhân, nhìn thấy Tiểu Vũ ức hiếp Tiểu Kiệt, tức thì không vui.
Ba đứa đệ tử của phu quân, Tân Nguyệt thích nhất là Tiểu Kiệt, tuy cũng thích Thì Thì và Tiểu Vũ, nhưng không thể so với Tiểu Kiệt được, có thể là trong nhà quá nhiều nữ hài tử rồi, Tân Nguyệt luôn nói thế.
- Cho nàng biết, trong ba đứa nhỏ này, nếu nói tới thành tựu, nhất định Tiểu Vũ là cao nhất, song sinh ra làm thân nữ nhi, định sẵn cả đời không sống yên ổn, ta rất muốn gả nó cho Tiểu Kiệt, có lẽ chỉ có Tiểu Kiệt mới có thể làm cả đời nó hạnh phúc, nam tử khác muốn khống chế nó thì quá khó, chỉ là làm thế thì lại khổ cho Tiểu Kiệt, cái tính không chịu an phận đó làm người ta đau đầu.
- Không phải thiếp nói chàng, dạy đệ tử thì dạy mấy đứa nam, tương lai con chúng ta còn có mấy huynh trưởng chiếu cố, lại đi dạy hai đứa nữ. Thì Thì giờ thành hoàng gia hưởng lợi, khi thiếp thân vào cung, Dương phi thấy Thì Thì cười tới lệch miệng, chỉ hận không thể cưới Thì Thì vào cung lập tức, thằng nhi tử vô dụng của Dương phi làm sao xứng với Thì Thì nhà ta.
- Tiểu Vũ coi như được chàng dạy thành rồi, khảo thí của thư viện, nó còn làm tốt hơn Tiểu Kiệt, các vị tiên sinh đều nói đáng tiếc, đầu nhầm thai, nếu là thai nam, sẽ là phiên bản của chàng.
Vân Diệp vươn mình:
. ngôn tình ngược
- Bớt vỗ mông đi, mấy vị tiên sinh chưa bao giờ vừa mắt ta, ai gặp cũng giáo huấn, nương nương cũng thế, nàng tính mà xem, trước kia là bốn vị lão tiên sinh, sau thành Nhan Chi Thôi lão tiên sinh, rồi ba vị Thái Sơn ông, cuối cùng lại thêm Diêu Tư Liêm lão tiên sinh, vị này trực tiếp nhất, nói sai là choảng ta luôn.
- Lão bà à, nàng nói xem ta khiến người ta ghét cỡ nào mới sống thành như thế, Lý Thái nói người ta không nỡ nhìn miếng gỗ đàn hương tốt nhất làm thành thùng phân, nên nỗ lực cứu viện, cuối cùng phát hiện miếng gỗ ấy chỉ có thể làm thùng phân, nên từ bỏ, nàng nói xem tên khốn ấy nói đúng không?
- Nói bậy, hắn mới là thùng phân, phu quân thiếp là ngọc thạch hiếm có, ai cũng muốn dựa theo ý mình điêu khắc thành kỳ trân khoáng thế, cuối cùng phát hiện ra nguyên bản mới là tốt nhất, họ không giận chàng, mà là giận bản thân, đó là lời chính miệng gia gia thiếp nói, không sai được.
Tân Nguyệt ưỡn ngực lên, nói vang vang như chuông, cực kỳ tự hào:
Vân Diệp gật gù tâm đắc lắm:
- Ta cũng thấy đúng, xem ra gia gia mới có tầm mắt, sau này nghe được lời khen tương tự, nhất định phải nói cho ta.
Nếu như Hàn Triệt nghe thấy phu thê nhà này tâng bốc nhau như vậy, nhất định sẽ nôn ọe, nhưng nơi này chỉ có mấy con ếch ngồi trên lá sen tắm gió đêm ca hát, ộp oạp biểu thị cực kỳ tán đồng.
Bất kể đúng hay sai, con người sống trên đời luôn cần bạn, người ta sở dĩ cưới lão bà, kỳ thực là tìm đồng minh tri kỷ nhất, nếu không một mình sống ngáo ngơ mấy chục năm, không may giết một người ngay cả người giúp mình đào hố cũng chả có thì quá thảm, Tần Cối về nhà còn có Vương thị hỏi thăm nữa là.
Thế giới quá lớn, quá phức tạp, chúng ta không phải là bạc, không thể làm tất cả mọi người thích mình, vậy hãy cố gắng kiếm một lão bà mà cho dù mình đi giết người cũng canh gác hộ, lão bà như thế, dù không xinh đẹp, không có tiền, thì cũng hãy cưới ngay đùng do dự, cưới về cung phụng như bồ tát, cuộc đời coi như lãi rồi.
Có lẽ vì sống hai kiếp rồi, cho nên Vân Diệp không theo đuổi ái tình oanh liệt, y chỉ muốn tìm một tri kỷ, khi mình gặp ác mộng, có bầu ngực ấm áp chui vào là được.
Tân Nguyệt bất giác nép vào lòng trượng phu, thi thoảng quạt một cái, nàng thấy mình sống rất hạnh phúc, suốt ngày tiếp xúc với vương công đại thần, hậu viện bọn họ ra sao Tân Nguyệt biết rõ, giữa thê thiếp chỉ hận người khác không chết đi, nhà mình thì không như thế, phu quân vì chiếu cố tới cảm thụ từng người, nên nỗ lực giữ gìn, chàng luôn quan tâm tới mỗi người, kể cả Lý An Lan không biết xấu hổ kia, làm bản thân như con quay, không biết ngày nào đó có chóng mặt ngất xỉu không?
Đêm trước khi phu quân xuất chinh, biết trở về sẽ không gặp được Na Mộ Nhật và con nữa, liền bế con đi trong phòng cả đêm, mình nói với phu quân, nếu không đành lòng thì đừng để mẹ con Na Mộ Nhật đi. Phu quân nói nhốt Na Mộ Nhật ở Trường An, bông hoa dại mỹ lệ của thảo nguyên đó sẽ khô héo, nên chàng thả đau thương, để Na Mộ Nhật theo đuổi cuộc sống của bản thân.
Hoàn cảnh tĩnh mịch thời gian luôn trôi rất nhanh, Giang Nam sơn thủy ôn nhu, dễ làm người ta sinh tơ tưởng, Giang Nam rất thích hợp để hồi ưc, nhất là mưa nhỏ như làn khói, nói tới là tới, hát mưa xiên xiên đan xen vào nhau, như cái lưới lớn, bắt hết u sầu của ngươi.
Vân Diệp muốn đi trong ngõ nhỏ lát đá tìm mỹ nhân như hoa đinh hương, chẳng phải vì mỹ sắc, mà vì tìm chút ôn nhu dưới đáy lòng, tiếc là người Đường quá mạnh mẽ, bất kể là bắc hay nam đều thế. Nếu làm thế rất có khả năng bị người ta tưởng là ác đồ đánh chết, chẳng may không chết thì cũng đi đày năm trăm dặm, Vân Diệp thuộc Đường luật lắm...
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, dường như bừng tỉnh từ trong mộng, cảm giác dễ chịu vừa rồi đủ làm nhớ kỹ cả đời, nhưng nàng tham lam, muốn nhìn hơn nữa, mắt phơi phới xuân tình giật ống tay á phu quân, ý bảo trời không sớm nữa, nên thay áo đi ngủ, biết đâu cảm giác kia sẽ quay về...
Vân Diệp ngửi hương sen dìu dịu ngây ngất luồn vào mũi, chẳng biết mùi thơm tới từ ao sen hay tới từ cơ thể Tân Nguyệt, y biết hôm nay Tân Nguyệt hái rất nhiều sen để tắm, ý xấu nảy ra không dằn được nữa, cúi đầu xuống, Tân Nguyệt hoảng hốt né tránh, dù trời đã tối nhưng biết đâu còn có người qua lại, vội nghiêng đầu tránh đi, khiến Vân Diệp hôn lên cổ, thoáng chốc ngực nàng phập phồng gấp gáp, Vân Diệp dụi đầu giữa ngực nàng, phía dưới bụng âm ỷ truyền lại cơn kích tình nóng bỏng, Tân Nguyệt vẫn cố gắng lấy chút tỉnh táo cuối cùng thì thầm vào tai Vân Diệp:
- Về phòng đi, thiếp tùy ý chàng …
Vân Diệp bế xốc nàng lên đi về phòng, trên đường đi vẫn tận tình hưởng thụ đôi môi thơm ngọt của nàng, cách lớp lụa trơn mượt xoa nắn bầu ngực thiếu phụ hai con, hậu quả không ít lần va vào tường hoặc cột …
Vân Diệp không nhớ mình nằm trên giường từ khi nào, vừa rồi còn nói chuyện mấy đứa đệ tử cơ mà, cúi đầu nhìn thấy thân thể trần truồng sáng bóng như ngà voi của Tân Nguyệt đang quấn lấy mình, y phục hai người vương vãi từ cửa đến giường liền bật cười, cái gọi là mê mẩn thần hồn là thế đấy.
Cảm giác nhàn nhã thật tốt, chẳng phải nghĩ gì cả, Trường An để lại cho Lý Thừa Càn phiền não, Nhạc Châu để cho Quan Đình Lung vất vả, mình ngao du sơn thủy, lại nghĩ tới lúc đeo bịt mắt, cầm đao hô phong hoán vũ trên biển, Vân Diệp kích động tới run người.
Người run lên không phải là chuyện tốt, vì Tân Nguyệt trở mình, nhìn Vân Diệp như con mèo nhỏ, làn da vẫn mang chút ửng hồng kích thích, xoay người đè nàng xuống, lát sau tiếng mèo cái động tình lại vang khắp phòng...