Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 105:




Tác giả: Giản Diệc Dung
Tế Bình Hầu, Dự Vương, Hoàng Thái Nữ cùng nhau tiến cung, Hoàng Thượng còn tưởng đã xảy ra chuyện đại sự nguy cấp gì, ngay cả Hoàng Hậu đưa canh cho ông cũng bị dọa hoảng sợ. Vừa nghe thấy nữ nhi nhà Xa Dũng Hầu muốn hại đích nữ Tế Bình Hầu phủ và Hoàng Thái Nữ, Hoàng Thượng lập tức phái người truyền Xa Dũng Hầu và An Hữu Trân vào cung.
Sau khi An Hữu Trân đẩy Diệp Thiên xuống dưới, khi nàng ta hồi thần lại cũng sợ tới mức không nhẹ, vội vàng chạy về phủ không dám nói với người khác. Thẳng đến khi Hoàng Thượng phái người tới tuyên người vào cung, biết không thể giấu diếm được, lúc này nàng ta mới nói cho Xa Dũng Hầu.
“Ngươi, nghiệp chướng này!” Xa Dũng Hầu tức giận muốn hộc máu, thấp giọng mắng một câu. Nếu không phải phía trước còn có tiểu thái giám hoàng cung, ông thật sự muốn cho nữ nhi một cái tát. Ngày thường vắt óc tìm mưu kế nịnh bợ Dự Vương không thành, hiện tại thì tốt rồi, nữ nhi của ông còn đẩy Dự Vương phi xuống bậc thang. Nếu chỉ là Dự Vương phi, có lẽ xem ở mặt mũi Ngọc phi Hoàng Thượng và Dự Vương có thể buông tha, nhưng cố tình còn kéo theo Hoàng Thái Nữ Đại La Quốc!
Xa Dũng Hầu vừa đến liền quỳ rạp xuống đất, khóc ròng nói: “Đều là vi thần không biết cách dạy con khiến nàng va chạm Dự Vương phi và Hoàng Thái Nữ điện hạ. Thỉnh Hoàng Thượng xem xét tiểu nữ trẻ người non dạ mà giữ cho nàng một mạng.”
Trong mắt Hoàng Thượng, đây không phải chuyện gì đáng để suy nghĩ. Hoàng Thái Nữ và tức phụ lão tứ đều không có việc gì, mà nữ nhi của một Xa Dũng Hầu phủ lại càng không đáng để mình hao tâm tốn sức. Tuy nhiên nhìn trên phân lượng nàng là chất nữ Ngọc phi ông cũng không thể nói giết liền giết.
Dự Vương khinh thường liếc mắt một cái nhìn Xa Dũng Hầu, “Mưu hại vương phi, ấn theo luật lệ phài xử trảm.”
Yến Vân Hi nhàn nhạt mở miệng, “Ở Đại La Quốc chúng ta, trong lúc vô ý va chạm trữ quân phải đánh 80 đại bản, nếu cố ý mưu hại phải tru di cửu tộc.”
An Hữu Trân thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, Xa Dũng Hầu hít hà một hơi, 80 đại bản đó là muốn mạng nữ nhi nha. Thông thường nữ tử chỉ cần 50 đại bản là đã toi mạng rồi, nếu chịu hai mươi bản tử cũng phải tịnh dưỡng mất mấy tháng.
“Biểu ca, biểu ca cứu cứu muội, muội…… muội không cố ý!” An Hữu Trân sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin Dự Vương, lại phát hiện hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn mình một cái sau đó hờ hững dời ánh mắt. An Hữu Trân tuyệt vọng nhìn khắp nơi, Tế Bình Hầu, Hoàng Thái Nữ…… Đều không thể cứu nàng. Nàng nhìn đến Hoàng Hậu, Hoàng Hậu dịu dàng đoan trang, An Hữu Trân quỳ gối lê hai bước “Hoàng Hậu nương nương, ngài đại phát từ bi cứu dân nữ đi, dân nữ thật sự không cố ý.” Nàng dập đầu trên mặt đá xanh vang lên tiếng bang bang không ngừng.
“Ai, đáng thương.” Hoàng Hậu thở dài “Bất quá là xích mích giữa mấy tiểu nữ nhi mà thôi, vì lý do này mà mất mạng cũng quá đáng thương. Tuy nhiên, Hoàng Thái Nữ chính là khách quý của quốc gia chúng ta, không thể va chạm. Nếu điện hạ đã nói 80 đại bản, vậy cũng chỉ có thể làm như thế.”
An Hữu Trân chảy nước mắt như suối, nàng thật sự tuyệt vọng, lần này mình chết chắc rồi. Sớm biết thế, hà cớ gì cứ phải một hai đẩy Diệp Thiên xuống bậc thang.
Đôi mắt Hoàng Hậu ôn hòa ngừng lại trên mặt An Hữu Trân một lát, nói tiếp: “Bệ hạ, thần thiếp có kiến nghị này, không phải Xa Dũng Hầu cũng ở đây sao, nếu hắn nguyện ý thay thế nữ nhi mình gánh vác một nửa số đại bản, mỗi người 40 bản tử. Như vậy vừa có thể giữ lại cho nữ nhi Xa Dũng Hầu một mạng vừa có thể đánh đủ 80 đại bản theo lời Hoàng Thái Nữ.”
Vốn dĩ Hoàng Thượng cũng không muốn giết An Hữu Trân, nghe vậy liền gật đầu “Kiến nghị này của Hoàng Hậu rất tốt.”
Dự Vương nhìn thần sắc không kiên nhẫn trên gương mặt Hoàng Thượng,hắn đang định nói cái gì lại nhịn xuống.
Dù sao cũng đang ở trên địa bàn nhà người khác, không phải Đại La của mình nên Hoàng Thái Nữ cũng không thể từng bước ép sát.
Ánh mắt An Hữu Trân sáng lên “Đa tạ Hoàng Hậu nương nương! Đa tạ Hoàng Thượng! Dân nữ còn có một mẫu thân và một ca ca, bọn họ cũng có thể giúp dân nữ gánh vác!” Nếu bốn người cùng giúp mình chia sẻ, vậy mình chỉ phải chịu hai mươi đại bản thôi.
Ngồi nửa ngày Hoàng Thượng cũng mệt mỏi, gần đây ông cảm giác rõ ràng thân thể không được khỏe mạnh như trước kia. Rất nhiều chuyện muốn làm nhưng lại lực bất tòng tâm, đặc biệt là chuyện giường chiếu. Ông đang nghĩ có nên nhờ Thanh Hư đạo trưởng luyện chế giúp mình chút đan dược đặc biệt hay không, ông lười phải hao tâm tốn sức vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, ông vẫy tay “Được rồi, đi thôi, một nhà bốn người Xa Dũng Hầu mỗi người hai mươi đại bản, đều tan đi.”
Sau khi nhìn chằm chằm một nhà Xa Dũng Hầu quỷ khóc sói gào chịu bản tử, Tế Bình Hầu, Dự Vương, Hoàng Thái Nữ rời cung, Dự Vương lên xe ngựa, phân phó nói: “Đi phủ Xa Dũng Hầu.”
Hoàng Thái Nữ hỏi: “Đi phủ Xa Dũng Hầu làm gì?” Người một nhà kia vẫn còn ở trong cung dịch từng bước ra ngoài đấy.
Dự Vương vẫy chiếc roi ngựa nạm vàng khảm ngọc trong tay “Bổn vương vẫn chưa tan cơn giận, đi đánh thêm một trận nữa để xả giận.” Mỗi người hai mươi đại bản cũng quá tiện nghi cho bọn họ.
Đôi mắt Hoàng Thái Nữ sáng ngời “Được, ta cũng đi!”
Vết thương trên người Diệp Thiên không quá nghiêm trọng, không đụng tới xương cốt, chỉ là trên da thịt xuất hiện mấy vết xanh tím, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn. Cả nhà Xa Dũng Hầu mới thê thảm, trong phủ bị hai sát tinh là Dự Vương và Hoàng Thái Nữ đập phá tới một chén trà hoàn chỉnh cũng không lưu lại, mỗi người còn ăn hai mươi đại bản. Người một nhà này mất một thời gian dài không thể ra cửa.
“Thiên Thiên muội muội, muội cùng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, ở nhà mãi thật sự rất nhàm chán.” Yến Vân Hi mang vẻ mặt đau khổ tới đây. Yến hội lớn nhỏ trong hoàng cung nàng đều đã tham gia, tất cả những nơi phụ cận kinh thành nàng cũng chơi đùa hết rồi, mỗi ngày thị nữ đều khuyên nàng trở về Đại La nhưng nàng không muốn rời đi sớm như vậy.
“Được, Vân Hi tỷ tỷ muốn đi nơi nào?” Diệp Thiên cười hỏi. Vị Hoàng Thái Nữ này ở nhà mình lâu như vậy nhưng không hề gây phiền toái. Yến Vân Hi không giống người ngang ngược vô lễ như lúc đầu nàng lo lắng, ngược lại còn là người rất có phong độ.
Yến Vân Hi suy nghĩ “ừm, đi cưỡi ngựa đi, phóng ngựa chạy băng băng tận hưởng niềm vui sướng một phen.” Hôm nay là đêm trăng tròn, định sẵn là một đêm gian nan, ban ngày tiêu hao thể lực một chút, thả lỏng tâm tình, đến buổi tối sẽ dễ dàng hơn.
“Muội không biết cưỡi ngựa.” Diệp Thiên áy náy nói: “Trước kia muội từng cưỡi ngựa, nhưng lúc đó có Dự Vương ngồi đằng sau, muội vẫn chưa học được cách tự mình cưỡi ngựa.”
“Như vậy sao, ah, mời Dự Vương đi cùng cũng tốt, chúng ta cùng đi đi.” Yến Vân Hi vung tay quyết định.
Diệp Thiên đồng ý, sang năm nàng sẽ phải xuất giá nên không thể tùy tiện chay đến Dự Vương phủ chơi như trước kia. Mấy ngày không gặp Tiêu Ngôn Phong nàng cũng rất nhớ hắn.
Bốn người Dự Vương, Diệp Thiên, Diệp Lệ, Yến Vân Hi đi đến vùng ngoại ô phía tây kinh thành, Trịnh Hàn dẫn theo mấy thị vệ thủ hộ từ xa.
Tiêu Ngôn Phong ôm Diệp Thiên xuống xe ngựa, Diệp Thiên nhìn ngó khắp nơi. Cỏ xanh mơn mởn, gió thổi từ từ, cách đó không xa là những dãy núi phập phồng. Nàng thoải mái thở dài “A, ra ngoài một chút quả nhiên không tồi.”
“Đúng không.” Yến Vân Hi ngồi trên lưng ngựa, một thân hồng y phất phới, mắt ngọc mày ngài, nở nụ cười phá lệ rạng rỡ “Thiên Thiên muội muội có muốn đua ngựa với ta không?”
“Muội không cần.” Diệp Thiên rất biết tự mình hiểu lấy mình “Tỷ cưỡi ngựa một mình đi, muội muốn hoạt động chân cẳng một chút.”. Truyện Tổng Tài
Yến Vân Hi ha ha cười to, roi ngựa vung lên, tuấn mã chạy như bay, Diệp Lệ nhìn Dự Vương sau đó theo sát phía sau.
Tiêu Ngôn Phong nắm tay Diệp Thiên “Chúng ta đi dạo một lát.” Tiểu nha đầu đã thật sự nẩy nở, mặt mày tinh xảo, da thịt trắng như tuyết thể hiện rõ đường cong lả lướt. Trong lòng hắn nóng lên nhịn không được bắt đầu chờ đợi hôn kỳ sang năm. Đến lúc đó, tiểu vương phi của hắn mũ phượng khăn quàng, không biết sẽ kinh diễm tới mức nào. Cho dù kiếp trước hắn đã từng thành thân với nàng, nhưng Tiêu Ngôn Phong vẫn luôn cảm thấy tiểu nha đầu hiện tại không giống như kiếp trước. Kiếp trước nàng mất đi tất cả thân nhân, phải lớn lên dưới mí mắt của lão thái thái và nhị phòng nên tạo nên một hình tượng đoan trang câu nệ. Mà kiếp này có lẽ nàng được lớn lên trong sự nuông chiều nên càng thêm linh động đáng yêu, từng hành động mỉm cười ánh mắt đều mang theo phong tình không thể miêu tả.
“Ngôn ca ca.” Diệp Thiên nghịch ngợm cào cào vào lòng bàn tay hắn vài cái, sau đó cong môi cười.
“Thiên Thiên cười cái gì?” Đôi mắt phượng đen như mực của Tiêu Ngôn Phong nhìn chằm chằm vào cánh môi phấn hồng, hầu kết nhẹ nhàng lăn một cái. Nếu không phải hiện tại đang ở bên ngoài, hắn thật sự muốn đặt một nụ hôn lên đó. Tiểu nha đầu không biết mỗi lần hắn đều phải cố gắng khắc chế như thế nào, nàng còn dám cào loạn trêu chọc lung tung.
Diệp Thiên có chút ngượng ngùng nhìn hắn, ánh mắt dao động, giọng như muỗi kêu “Ta cảm thấy Ngôn ca ca là người đẹp nhất ta từng thấy, dưới ánh mặt trời thoạt nhìn huynh càng đặc biệt tuấn mĩ.” Da thịt dưới ánh mặt trời giống như mỹ ngọc không tỳ vết, mắt phượng xinh đẹp rực rỡ lung linh, dáng người cao lớn đĩnh đạc, gương mặt tuấn tú vô cùng lại mang tới một loại cảm giác an toàn.
Đúng là muốn mệnh!
Mặc kệ!
Tiêu Ngôn Phong cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú cách khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng càng ngày càng gần. Diệp Thiên mở to mắt hoảng sợ, hắn muốn làm gì?! Đang ở nơi công cộng hắn định làm gì?!
Trong lòng Tiêu Ngôn Phong thở một hơi thật dài, nhanh chóng mổ một cái lên má nàng, thôi, thời cơ không đúng, không thể dọa đến nàng.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thiên đỏ bừng, nàng cúi đầu không dám nhìn Tiêu Ngôn Phong cũng không dám nhìn thị vệ cách đó không xa. Không phải hắn chưa từng hôn nàng, nhưng lúc đó hai người đều ở trong phòng, hôm nay đang ở bên ngoài, cách đó không xa còn có rất nhiều người đi theo.
Đi được vài bước, Diệp Thiên nhịn không được nói: “ Lần sau Ngôn ca ca không cần làm như vậy.”
“Thế nào?” Tiêu Ngôn Phong nâng mày, biết rõ còn cố hỏi.
“Chính là…… Không cần ở bên ngoài……”
Nàng cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng ngần, muốn nói còn xấu hổ. Trong lòng Tiêu Ngôn Phong như bốc hỏa, hắn giữ chặt nàng không chịu bước tiếp “Thiên Thiên, chúng ta cũng cưỡi ngựa đi.” Như vậy ít nhất hắn có thể quang minh chính đại mà ôm nàng trong ngực, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nâng Diệp Thiên lên ngựa trước, sau đó Tiêu Ngôn Phong mới nhảy lên ngồi phía sau nàng, cánh tay vòng qua hai bên sườn nàng cầm lấy dây cương nhẹ nhàng rung lên, tuấn mã chậm rãi bước đi.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng làm như vậy có thể dễ chịu hơn đôi chút, không nghĩ tới lại càng thêm dày vò. Tiểu nha đầu hắn tâm tâm niệm niệm hai đời đang ngồi trong lòng hắn, thỉnh thoảng thân mình mềm mại của nàng lại đụng tới trước ngực hắn, mùi hương sâu kín trên người nàng quanh quẩn nơi chóp mũi, làn váy hồng nhạt của nàng đáp trên đùi hắn, sợ tóc mềm mại quấn quýt quanh đầu vai hắn……
Tiêu Ngôn Phong rất bội phục chính mình, hắn cảm thấy giờ khắc này hắn còn có thể điều khiển ngựa di chuyển mà bước chân không loạn, đáng lẽ phải được so sánh với thánh nhân mới đúng.
Lần cuối cùng Diệp Thiên cưỡi ngựa là thời điểm bốn năm trước đi cùng Dự Vương tới Bồng Diệp. Nàng đã sớm quên mất cảm giác cưỡi ngựa như thế nào, lần này thật sự mới mẻ và hưng phấn. Càng quan trọng hơn là khi Dự Vương ngồi ở phía sau nàng, nàng cảm giác có sự khác biệt lớn so với lần trước. Thời điểm nàng đụng tới cánh tay và lồng ngực của hắn, nàng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc chứ không văn nhã như vẻ bên ngoài.
Hai người cưỡi ngựa chậm rì rì ngắm cảnh trong chốc lát, Yến Vân Hi và Diệp Lệ đã sớm chạy mất dạng từ lâu.
Đột nhiên, Dự Vương thít chặt dây cương, bàn tay phất lên, một người mặc áo xám xuất hiện.
“Chuyện gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Dự Vương trầm xuống. Nếu không phải chuyện quan trọng, ám vệ sẽ không tùy tiện xuất hiện trước mặt người khác.
Người áo xám bịt mặt nói “Khang Vương phái khoảng 30 hắc y che mặt, mang theo kiếm khí sắc bén tiến về phía chủ tử.”
Khang Vương muốn giết mình? Không, không đúng, sắc mặt Dự Vương biến đổi, “Tất cả ám vệ lập tức tiến lên bảo vệ thế tử và Hoàng Thái Nữ, các thị vệ còn lại cùng ta đuổi theo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.