Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 28:




Rời khỏi thuyền hoa của Thái Tử, ba người đi đến thuyền hoa của Tế Bình Hầu phủ, Dự Vương đưa Diệp Thiên đi rồi, Diệp Sở vẫn lưu lại trên thuyền hoa, hắn không yên tâm về Diệp Phù nên lệnh cho thuyền hoa nhà mình đi theo phía sau thuyền hoa của Thái Tử.
Dự Vương đưa Diệp Thiên lên bờ, xoay người nhìn thoáng qua thuyền hoa của Thái Tử, đương nhiên hắn biết rất rõ sở thích biến thái của Thái Tử, chỉ sợ Diệp Phù lưu lại sẽ dữ nhiều lành ít. Chỉ là đối với Diệp Phù, trừ phi hắn không màng tới ý nguyện của Thái Tử mạnh mẽ đưa nàng ta rời đi, bằng không nhìn bộ dáng nàng ta là quyết tâm muốn lưu lại bồi Thái Tử. Đôi mày xinh đẹp của Dự Vương nhíu lại, nếu người nọ là tỷ muội tốt của Thiên Thiên, cho dù phải đắc tội Thái Tử hắn cũng sẽ chỉ bảo nàng ta vài câu, nhưng mà rõ ràng Diệp Phù không hề có ý tốt với Thiên Thiên, càng không nói tới nhị phòng Tế Bình Hầu phủ làm ra chuyện ác độc như vậy với đại phòng ……
“Ngôn ca ca đang suy nghĩ gì? Huynh còn chuyện gì muốn nói với Thái Tử sao?” Diệp Thiên có chút lo lắng hỏi, không biết có phải bởi vì mình quấy rầy hắn bàn chính sự hay không nên vì muốn đưa mình đi dùng bữa mà hắn quên mất chuyện quan trọng.
“Không có.” Dự Vương phục hồi tinh thần, hắn chưa bao giờ là người tốt phổ độ chúng sinh, huống chi người đó còn là kẻ thù của Thiên Thiên, thôi, mặc kệ Diệp Phù, dù thế nào thì đó cũng là con đường mà nàng ta lựa chọn, vẫn là tiểu vương phi trước mắt hắn quan trọng hơn. “Ta đã đặt một gian phòng tại Thiên Hương Lâu rồi, ta đưa Thiên Thiên qua đó dùng bữa, được không?”
“Thiên Hương Lâu!” Diệp Thiên cao hứng nhảy dựng lên, “Đồ ăn của Thiên Hương Lâu ăn rất ngon, ca ca từng dẫn ta tới đó, ở đó có món cá thái lát đặc biệt ngon, lần trước ta ăn tới mức no căng cả bụng.”
“Được, hôm nay chúng ta sẽ ăn cá thái lát.” Dự Vương nhìn đôi môi nhỏ phấn hồng của nàng, hiển nhiên là thèm ăn, hắn mỉm cười sờ mái tóc mềm mại trên đầu nàng, sau đó ôm nàng lên xe ngựa đi tới Thiên Hương lâu.
Lúc này đã qua chính ngọ, người dùng bữa tại Thiên Hương Lâu không nhiều lắm, Dự Vương dẫn Diệp Thiên lên tầng cao nhất, tùy ý chọn vài món ăn, hắn biết rõ khẩu vị Diệp Thiên, nên những món hắn chọn đều là món nàng thích ăn, đương nhiên không thể thiếu món cá thái lát nàng vừa khen ngợi.
Diệp Thiên ngồi ghế trên, vuốt bụng nhỏ đói tới mức lẹp kép, đôi mắt trông mong mà chờ đợi đồ ăn.
Dự Vương buồn cười nhìn nàng, tuy nhiên lại có chút đau lòng, tiểu nha đầu thích ăn như vậy, đoán chừng chưa từng dùng cơm muộn như hôm nay. Cũng may, Thiên Hương Lâu làm đồ ăn tương đối mau, chỉ chốc lát sau những món ăn bọn họ gọi đều được bưng lên.
Dự Vương gắp cho nàng một miếng gà hầm nấm, đặt trong chén nhỏ của nàng, sau đó lại gắp thêm cho nàng một miếng cá lát, cẩn thận loại bỏ sạch sẽ xương cá sau đó mới đặt vào trong chén của nàng.
“Ngô ngô.” Diệp Thiên liên tục gật đầu, thật sự ăn quá ngon.
Dự Vương không ăn được mấy miếng, công việc chủ yếu của hắn là gắp thức ăn và nhặt xương cá cho Diệp Thiên, hắn biết nàng đói bụng sợ nàng vội vàng ăn cá sẽ bị hóc xương, vì thế cá trong chén của nàng tất cả đều được hắn đích thân nhặt sạch xương cá.
Thẳng đến khi Diệp Thiên không còn khó chịu vì đói bụng, nàng mới chú ý tới Dự Vương vẫn luôn hầu hạ mình, nàng cực kỳ ngượng ngùng vội vàng gắp cho Dự Vương một đũa thức ăn, “Ngôn ca ca, không cần giúp ta, huynh cũng ăn đi.”
“Có thể phục vụ Thiên Thiên dùng bữa, trong lòng ta rất vui.” Lời hắn nói chính là lời nói thật, kiếp trước lúc nào nàng cũng đoan trang dịu dàng hiểu biết, luôn đối xử nhiệt tình với hắn, hai người cũng thập phần ân ái, nhưng nàng vẫn có chút câu nệ, không đáng yêu hoạt bát giống như bây giờ, kiếp trước nếu hắn phục vụ nàng dùng bữa, nàng khẳng định không có cách nào bình tĩnh mà tiếp nhận.
Chỉ có thời điểm tuổi còn nhỏ như Thiên Thiên, nàng mới có lá gan tiếp nhận sự phục vụ của hắn mà chính hắn cũng rất thích loại cảm giác thân mật tự nhiên này. Tiểu nha đầu mềm mại gọi hắn là “Ngôn ca ca”, yên tâm thoải mái nhận sự phục vụ của hắn. Lại nhớ tới ngũ sắc trường mệnh nàng tự tay làm cho hắn. Hắn quyết định tiếp tục sủng nàng, khiến nàng làm quen với sự chiều chuộng của hắn từ khi còn nhỏ. Một đời này, hắn muốn nàng làm sủng hậu, mà không phải hiền hậu.
Thời điểm Dự Vương đưa Diệp Thiên trở lại Tế Bình Hầu phủ đã giờ Thân buổi chiều, không riêng gì Diệp Lệ lo lắng chờ đợi, âm thầm hận chính mình tại sao không cùng muội muội ra ngoài, ngay cả nhị thái thái Tề thị cũng chờ đến sốt ruột, cùng là ra cửa xem đua thuyền rồng người khác tới buổi trưa đã trở lại rồi, tại sao nhà bà đến lúc này vẫn không thấy người đâu.
Nghe nói Diệp Thiên đã trở lại, mà Diệp Phù lại không thấy đâu, Tề thị vội vàng tìm tới đây, “Thiên nhi, không phải con và đại tỷ tỷ đi cùng nhau sao? Tại sao đại tỷ tỷ không về cùng con?”
Diệp Thiên không chút hoang mang mà tự thuật lại một lần, “Lúc đầu con và đại tỷ tỷ cùng xem đua thuyền rồng trên thuyền hoa nhà mình, nhị ca cũng ở đấy. Sau đó gặp được Thái Tử điện hạ và Dự Vương điện hạ, ba người bọn con liền lên thuyền hoa của Thái Tử điện hạ, tiếp theo con và Dự Vương điện hạ rời đi, nhị ca cũng muốn đi liền kêu đại tỷ tỷ cùng nhau đi, đại tỷ tỷ không chịu, nói là mình không đói bụng, Thái Tử điện hạ liền để bọn con rời đi trước. Con và Dự Vương điện hạ đi Thiên Hương Lâu dùng bữa, nhị ca lưu lại trên thuyền hoa nhà mình đi theo phía sau thuyền hoa của Thái Tử điện hạ. Con ăn cơm xong liền từ Thiên Hương Lâu trở về phủ, không biết hiện tại đại tỷ tỷ đang ở nơi nào.”
Nghe vậy khóe miệng Diệp Lệ không khỏi giật giật, lá gan Diệp Phù thật quá lớn, da mặt lại quá dày, về sau phải bảo muội muội cách xa nàng ta một chút.
Tề thị vừa lo lắng vừa vui sướng tới mức nhảy nhót, Phù nhi và Thái Tử điện hạ đơn độc lưu lại trên thuyền hoa sẽ không xảy ra chuyện gì nhỉ. Tuy nhiên, nếu thật sự xảy ra chuyện gì Thái Tử điện hạ khẳng định sẽ chịu trách nhiệm, ít nhất Phù nhi sẽ nhận được vị trí trắc phi, rốt cuộc là Thái Tử điện hạ bảo Sở nhi và Diệp Thiên rời đi trước, chuyện này tương đương với giữ Phù nhi ở lại nha.
Trời ơi, trắc phi! Thái Tử trắc phi! Tề thị mừng rỡ tới mức muốn kêu lên vài tiếng, hiện tại là trắc phi, tương lai chính là hoàng phi, Quý Phi, nếu là Thái Tử Phi xảy ra chuyện gì không hay, vậy nữ nhi của bà liền có khả năng trở thành Hoàng Hậu. Hoàng Hậu! Hoàng Hậu!!! Tề thị càng nghĩ càng kích động, mơ mơ hồ hồ mà trở lại sân của mình, ở trong phòng xoay tới xoay lui cũng không thể bình tĩnh lại.
……
Sau khi Dự Vương, Diệp Thiên và Diệp Sở rời đi, Diệp Phù miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, Thái Tử điện hạ cho bọn họ đi trước và giữ mình ở lại, điều đó thuyết minh rằng điện hạ đã có hảo cảm với mình, vừa rồi nàng dâng tặng chiếc ngũ sắc trường mệnh kia là quá đúng! Nàng nghĩ tới mới vừa rồi Thái Tử dùng ngón tay quét qua lòng bàn tay nàng một cái, trái tim nàng ta nhảy đến lợi hại, điện hạ có ý tứ gì?
Thái Tử vẫy tay cho người hầu hạ người lui xuống, toàn bộ thuyền hoa hai tầng cũng chỉ còn dư lại hai người bọn họ.
Diệp Phù thấy Thái Tử tự rót tự uống, đánh bạo đi đến bên người hắn, quỳ gối nói “Điện hạ, Diệp Phù hầu hạ ngài uống rượu.”
Tay nàng vừa mới sờ đến bầu rượu, Thái Tử đột nhiên nâng cằm nàng, híp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng. Trái tim Diệp Phù đập nhanh tới mức suýt nữa từ trong cổ họng bay ra, đốt ngón tay nắm bầu rượu đã trở nên trắng bệch. Nàng không biết Thái Tử có ý tứ gì, tuy nhiên ngón tay của Thái Tử quá dùng sức khiến cằm nàng vô cùng đau đớn. Nàng muốn mở miệng xin tha, nhưng cằm bị bóp chặt, nàng không mở miệng được, vừa đau vừa sợ, trong mắt dần dần nổi lên hơi nước.
Thái Tử quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt nhỏ trước mắt này, lông mày đã được kẻ, đôi môi cũng tô son, trên mặt còn trát đầy son phấn, không hề tươi mát đáng yêu, không giống mấy tiểu cô nương cái hiểu cái không, mà giống như mấy nữ nhân thành thục trong Đông Cung nhiều hơn.
Thái Tử nhíu mày, chán ghét bỏ tay ra, lạnh giọng phân phó: “Đi rửa mặt sạch sẽ.”
Diệp Phù ngây ngốc một lát mới phản ứng lại Thái Tử đang nói cái gì. Nàng sờ gương mặt mình, không biết có phải trên mặt mình dính đồ vật dơ bẩn gì khiến Thái Tử không vui như vậy. Nàng không dám chần chờ, vội bò dậy, nhìn xung quanh một chút, phát hiện lầu hai của chiếc thuyền hoa này cũng không phải một gian hoàn chỉnh, bên cạnh có một gian phòng dùng rèm châu ngăn cách, Diệp Phù thử thăm dò đi qua.
Trong gian phòng đó quả nhiên có một chậu nước, không chỉ như thế bên trong còn có một chiếc giường cực kỳ lớn, dường như nó được dùng để nghỉ ngơi. Diệp Phù nhìn thấy chiếc giường kia, không biết vì sao liền mặt đỏ tim đập, vội đi đến bên cạnh chậu nước, vốc nước rửa sạch mặt một lần.
Tin tưởng rằng mình đã rửa mặt sạch sẽ, Diệp Phù mới bước ra, nàng do dự không biết mình có nên lớn mật tiếp tục đi đến bên người Thái Tử hay là thành thật ngồi trở lại vị trí của mình.
“Thất thần làm gì, không phải muốn rót rượu cho cô sao?” Thái Tử ngước mắt nhìn nàng một cái.
Diệp Phù vui mừng khôn xiết, chạy chậm tới gần, bàn tay nắm bầu rượu rót đầy ly rượu cho Thái Tử. Khoảng cách gần như vậy, Thái Tử cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt nàng, rất tốt, lông mày sạch sẽ, miệng cũng sạch sẽ, trên mặt cũng không còn son phấn, thoạt nhìn giống như một tiểu cô nương ngây thơ. Rất tốt, hắn thích nhất là tiểu cô nương ngây thơ.
Thái Tử bưng chén rượu lên đưa đến bên môi Diệp Phù, chén rượu hơi nghiêng, mắt thấy rượu sắp đổ ra ngoài, Diệp Phù hoảng sợ vội vàng ngậm lấy miệng ly rượu, Thái Tử xoay cổ tay, nửa ly rượu trực tiếp dốc vào trong miệng Diệp Phù.
Diệp Phù không dám phun ra chỉ biết căng da đầu nuốt xuống.
Rượu Thái Tử uống nặng hơn rượu trái cây mà tỷ muội các nàng uống ngày thường rất nhiều, ngay khi rượu vừa vào yết hầu, cơn nóng rát kéo dài từ yết hầu chạy thẳng xuống bụng. Diệp Phù bị cay tới mức ho khụ khụ, nàng càng muốn nhịn xuống, thì lại càng khụ khụ lợi hại hơn, thẳng đến khi nàng nghẹn tới mức mặt đỏ tai hồng cơn khụ khụ mới dịu bớt.
Thái Tử híp mắt thưởng thức sự quẫn bách của nàng, không tồi, đây là trạng thái hắn thích nhất, có một chút hiểu biết về nam nhân nhưng lại không hiểu hoàn toàn chuyện là như thế nào, thậm chí sẽ càng hoàn mỹ hơn nếu nàng không chủ động câu dẫn nam nhân. Rốt cuộc lớn hơn một hai tuổi đã hiểu được quá nhiều, thật đáng tiếc. Tuy nhiên, nếu không như thế đời nào nàng ta lại chủ động đưa mình tới cửa, lại nói tiếp, nữ tử trước mặt đã là người nhỏ tuổi nhất trong số những nữ nhân chủ động câu dẫn mình.
Thái Tử do dự một chút, nữ tử mười ba mười bốn tuổi, thậm chí là mười lăm sáu tuổi chủ động câu dẫn, hắn cũng tuyệt đối không chạm vào. Dù sao hắn cũng không thích, đây là nguyên nhân hắn không chạm vào nữ tử quan gia, nữ tử chủ động đưa tới cửa tuổi đều quá lớn, hắn không thích, hắn thích nữ tử nhỏ tuổi, vì không muốn để người bắt được nhược điểm nên hắn không hề cưỡng bách. Người trước mắt này, thật ra miễn cưỡng có thể chấp nhận.
“Nhìn ngươi xem, đều khụ thành cái dạng gì rồi, có phải không thở nổi hay không? Đừng sợ, cô giúp ngươi độ khí.” Thái Tử nói xong liền cúi người hôn lên đôi môi Diệp Phù.
…… Thái Tử hôn nàng!. truyện tiên hiệp hay
Diệp Phù khiếp sợ mở to hai mắt.
Đôi môi hắn mang theo lửa nóng cùng mùi rượu nồng đậm. Đôi môi hắn rất mềm, chỉ cần hắn dán môi lên môi nàng, không cần động nhưng vẫn khiến thân thể nàng run rẩy, hơi thở mạnh mẽ của nam tử vây quanh nàng, khiến máu trong toàn thân nàng như muốn sôi trào, đầu óc nàng vang lên những tiếng ong ong, không có cách nào suy nghĩ nhiều.
Thái Tử rất vừa lòng với phản ứng của nàng, chính là như vậy, chưa từng trải qua chuyện đời, hết thảy đều mới lạ, vừa thoáng chạm vào liền run lên, đây chính là trạng thái hắn thích nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.