Sở Phi Dương từ sáng sớm đã lôi kéo Sở Vân Phi đến một gian khách điếm uống rượu. Sở Vân Phi không biết Sở Phi Dương có tính toán gì, mà hỏi hắn thì hắn lại không nói, cũng chỉ có thể thành thành thật ngồi xuống.
Sở Phi Dương nhìn thấy Sở Vân Phi không yên lòng thưởng thức ly rượu, trong lòng khẽ hừ – không kéo ngươi đi ra ngoài, chẳng lẽ cứ để ngươi ở Mai phủ dây dưa với y sao?!
Khi đã ngà ngà say, Sở Vân Phi nhịn không được hỏi: “Sở đại ca, huynh tìm Diêu phu nhân lâu như vậy, vẫn còn chưa tìm được, hay là nàng thật sự đã…..”
Sở Phi Dương cười cười nói: “Ai nói ta đang tìm nàng.”
Sở Vân Phi khó hiểu: “Không tìm Diêu phu nhân, vậy chúng ta ở đây lâu như vậy là để làm gì, Giang Tam gấp đến độ sắp phát điên rồi.”
Sở Phi Dương kiên nhẫn giải thích: “Diêu phu nhân không chết, việc này xác thực không thể nghi ngờ. Nhưng mà hiện tại chưa thể đưa nàng ra, nếu không một phen khổ tâm của Mai công tử sẽ uổng phí.” Thấy Sở Vân Phi vẫn cái bộ dáng chẳng hiểu gì sất, Sở Phi Dương lại nói: “Theo ta được biết Mai Thần Anh từng nói qua một chuyện của Diêu Vân Hải với Diêu phu nhân, cụ thể là chuyện gì thì ta không rõ lắm, nhưng khẳng định không phải là chuyện tốt. Có điều Diêu phu nhân hoàn toàn không tin hắn, còn trách hắn nói xấu lung tung người khác. Dù sao Diêu Vân Hải cũng đối xử với nàng không tồi, cho nên vở kịch này của Mai Thần Anh chỉ có một mình hắn độc diễn, ngay cả Diêu phu nhân cũng chẳng hay biết gì. Lần trước trong nhà lao, Mai Thần Anh nói dối là Mai Hướng vẫn để lại đường lui. Diêu Vân Hải không để Mai Thần Anh vào mắt, lại luôn kiêng kị Mai Hướng. Gã đã sớm đến đây, chính là gã chậm chạp không xuất hiện. Xem chừng, việc nghi ngờ Mai Thần Anh không chỉ có mình chúng ta. Ta nghĩ bước tiếp theo gã muốn, chính là uy hiếp Mai Thần Anh nói ra bí mật kia. Diêu phu nhân tuyệt đối là quân cờ tốt nhất của gã. Nếu chúng ta tìm ra Diêu phu nhân trước một bước, cho dù có rửa sạch tội danh giết người của Mai Thần Anh, chuyện hắn vì gia sản mà hãm hại thân muội, đã có thể trăm khẩu mạc biện rồi.”
Sở Vân Phi sau khi nghe xong bừng tỉnh đại ngộ nói: “Sau đó Diêu Vân Hải sẽ chỉ cần an vị làm ngư ông đắc lợi.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Sở Phi Dương gật gật đầu, nhấp chút rượu trong chén rồi thở dài. “Cho nên Mai Thần Anh cùng Diêu Vân Hải khi bắt đầu, vẫn là có chút chưa chắc chắn. Điểm này Diêu Vân Hải nhất định cũng nghĩ tới rồi. Vì thế gã đang chờ, chờ chúng ta tìm ra Diêu phu nhân trước. Việc chúng ta phải làm bây giờ, chính là âm thầm giám thị Diêu Vân Hải, chờ gã động trước. Gã để tránh cho đêm dài lắm mộng, nhất định không chờ được lâu nữa đâu.”
“Nhưng mà để Diêu phu nhân một người bên ngoài như vậy, chẳng phải rất nguy hiểm hay sao? Vì sao không cứu nàng trước, rồi nói dối là vẫn chưa tìm được, không phải tốt hơn? Hoặc là chúng ta đưa nàng trở lại Mai gia, kêu Mai lão gia nói rõ chân tướng.” Sở Vân Phi khó hiểu đáp.
Sở Phi Dương lắc lắc đầu, không tán thành: “Nếu chúng ta cướp đi Diêu phu nhân, đừng nói Mai Thần Anh sẽ có hành động gì ngoài dự đoán, Diêu Vân Hải mất đi quân cờ này, nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, đến lúc đó lâm vào thế cục diện bế tắc, sẽ lại không biết phải chờ tới bao giờ. Hơn nữa kêu Mai lão đi nói rõ chân tướng? Chúng ta có thể có chân tướng gì.”
Sở Vân Phi nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy huynh làm bộ đi tìm Diêu phu nhân…..”
“Phối hợp diễn xuất với Mai công tử thôi, để Diêu đại nhân thả lỏng tâm tư, cũng có lòng đi bức Mai Hướng mở kho thóc phóng lương.” Sở Phi Dương cười nói.
Sở Vân Phi thấy Mai Hướng lão nhân kia từ sau khi biết nữ nhi không chết, tinh thần lập tức khỏe khoắn liền, chỉ là thấy Sở Phi Dương tựa như chuột thấy mèo, trốn tránh còn không kịp, nguyên lai là đang bị người ép trả nợ.
“Sở đại ca, đệ cảm thấy huynh so với hai con cáo già kia còn cáo già hơn…” Sở Vân Phi chỉ cảm thấy hình tượng người anh hùng quang minh lỗi lạc mà từ nhỏ cậu luôn kính ngưỡng và muốn hướng tới trong suy nghĩ của cậu giờ đã có vết nhơ, có chút thất vọng mà yếu ớt nói.
Sở Phi Dương uống một ngụm rượu xuống, khụ hai tiếng: “Tiểu tử này, rõ ràng chính ngươi cũng chỉ có một cái tâm, làm người tốt cũng muốn lưỡng toàn, một hảo nhân cũng dễ dàng làm việc xấu, việc xấu mà hảo tâm làm vẫn gọi là việc xấu, hiểu không?!” Nói xong xoa nhẹ một cái lên đầu Sở Vân Phi: “Hảo hảo lĩnh hội đi.”
“Nga.” Sở Vân Phi vuốt đầu ai oán lên tiếng.
Trời gần đến ngọ, một tiểu thương nhỏ bé không thu hút vội vội vàng vàng đi tới, nói thầm với Sở Phi Dương gì đó, Sở Phi Dương lông mày hơi nhíu lại, tiểu thương nhỏ bé kia vội khom người, rồi đi ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Sở Vân Phi hỏi.
Sở Phi Dương thở dài: “Không có gì, đệ tự mình về trước đi ta còn có chút việc.”
Quân Thư Ảnh một mình đi qua đường phố phồn hoa, rồi rẽ vào một ngõ tắt nhỏ hẻo lánh.
Ở cửa ngõ chất vài đống rác chưa thu dọn, trong ngõ tắt âm u tĩnh lặng không tiếng động, tường viện cũ nát cùng ván cửa đứng yên ở hai bên, gió lạnh xuyên thấu ngõ nhỏ mà qua.
Quân Thư Ảnh nhíu nhíu đầu lông mày, không nghĩ tới Mai Thần Anh lại chịu đưa muội muội giấu ở loại địa phương này. Có điều nơi đây tuy đổ nát, nhưng vẫn tốt hơn tần lâu sở quán hai ngày trước Sở Phi Dương tới tìm.
Hắn không nên nói cái gì mà nơi yên hoa hỗn độn là nơi giấu người tốt nhất. Địa điểm an toàn tối không thể bị lục soát, nhưng cũng không nghĩ rằng, Mai Thần Anh lai có bản lĩnh thông thiên kia, tại nơi hồng tụ chiêu diêu này có vô số mỹ nữ nguyện ý bán mạng vì hắn, muốn giấu một người nữ tử đàng hoàng tại đây, nói thì dễ chứ làm thì khó.
Quân Thư Ảnh một bên oán thầm một bên ôm theo đống bụi bặm tiến vào trong. Y dừng lại trước một phiến cửa bằng tấm ván gỗ ở sâu tận cùng trong ngõ nhỏ.
Ván cửa gỗ đã tàn tạ không chịu nổi, chỉ có mỗi khóa là mới tinh, Quân Thư Ảnh đưa tay lôi kéo, cảm giác lạnh lẽo dọc theo lòng bàn tay chạy thẳng lên người rồi lan đi. Y buông khóa cửa ra, lui từng bước về phía sau, nhún người phóng qua đầu tường.
Bên trong vách tường cũng là ốc tử đơn giản thô sơ dựng bằng gỗ tròn, tựa ngoài cửa là thứ trông như ang đựng nước.
Quân Thư Ảnh đang chuẩn bị tìm thử xem trong phòng có người nào có võ công cao cường khó đối phó không, cửa lại “chi nha” một tiếng mở ra, hai nam nhân thân hình cao lớn đi tới, nhìn thấy Quân Thư Ảnh đứng trong viện trong nháy mắt cũng ngây ngẩn cả người.
Quân Thư Ảnh khẽ nhíu mày, không đợi bọn họ lên tiếng ngân châm đã phi đi, hai người kia ngã mạnh xuống đất, bay lên một đống bụi đất.
Quân Thư Ảnh lướt qua thân thể hôn mê của hai người, đi vào trong. Một chân vừa mới bước qua cánh cửa, lại nghe thấy một giọng thô to quát lên điên cuồng: “Người nào?”
Một gian buồng nho nhỏ tụ hợp mười mấy người canh giữ bộ dáng lưu manh. Quân Thư Ảnh không thể phân biệt được một tiếng vừa rồi là xuất phát từ nơi nào. Những người này nhấc vũ khí bên người lên chậm rãi tụ tập lại.
Quân Thư Ảnh vẫn chưa đặt những người này vào mắt, cười lạnh một tiếng, tay trái vung, người gần bên trái y nhất kêu lên rồi ngã xuống đất, Quân Thư Ảnh thuận tay cách không mượn tạm đao người nọ dùng, liền phi thân nhằm tới mấy người canh giữ gần mình nhất.
Hết thảy những việc này chỉ xảy ra trong nháy mắt. Người trong phòng thật không ngờ, một khắc trước người này còn đề phòng bọn họ, cư nhiên lại đột ngột ra tay trước như vậy, nhất thời chưa kịp phòng bị, có chút rối loạn trận tuyến.
Tiếng vũ khí va chạm vào nhau một hồi, Quân Thư Ảnh lại thả ra mấy người, Quân Thư Ảnh biết mấy người này là do Mai Thần Anh bày bố, cũng không có chủ ý muốn lấy tánh mạng bọn họ, muốn đánh ngất so với giết người chậm rất nhiều. Đợi đến khi bọn người kia đều ngã xuống, cũng đã qua không ít thời gian.
Quân Thư Ảnh ném cương đao đi, đánh giá xung quanh một phen. Trong phòng này chỉ có một gian nội thất, bên trong không có lấy một bóng người. Nếu tin tình báo cấp không sai, Mai Hân Nhược bị nhốt ở nơi này, vậy nhất định trong này phải có cơ quan. Quân Thư Ảnh nén chịu tính tình xem xét mọi nơi, dọc theo mặt tường nhẹ nhàng gõ gõ.
Mai Thần Anh chọn nơi này nếu nhìn qua thì chỉ là chốn lũ du côn tập hợp, dùng để giấu người cũng không đến nỗi nào, nếu không phải có tin tình báo chính xác thật dễ dàng bị người ta xem nhẹ.
Quân Thư Ảnh không bao lâu tìm được cơ quan, nhẹ nhàng quay chốt, mặt đất lõm vào một khối, dần dần lộ ra cửa.
Quân Thư Ảnh đến bên động khẩu nhìn vào, có một cầu thang chật hẹp dẫn xuống phía dưới, y đi theo lối đó, đến cuối cầu thang nhẹ nhàng nhảy, vô thanh vô tức chạm xuống đất, thấy hầm ngầm này được bố trí theo kiểu phòng ngủ, đồ vật được sử dụng đều là thượng thừa, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với căn nhà đổ nát phía trên.
Xem ra Mai Thần Anh này đối với thân muội muội cũng rất có tâm. Quân Thư Ảnh nhíu mày, tay phải vươn ra, lập tức bắt được một cây gỗ lớn đánh tới, chậm rãi kéo ra, Mai Hân Nhược nhẹ nhàng thở ra, từ trong góc lảo đảo ngã tới.
“Phu nhân, phu nhân.” Tiểu nha hoàn bên người Mai Hân Nhược khóc lóc cũng chạy từ góc phòng ra, ném gậy trong tay đi, bổ nhào vào người Mai Hân Nhược.
“Ngươi…là ngươi?! Sở đại ca đâu? Sở đại ca cũng đến đây sao?” Mai Hân Nhược vỗ nhẹ tiểu nha hoàn, sau khi thấy rõ mặt người tới, mặc dù có chút kinh sợ, nhưng vẫn mừng rỡ mà hỏi thăm.
Cây gậy Quân Thư Ảnh cầm trong tay bị y ném đi, nhíu nhíu mày nói: “Hắn không tới, ta đến đưa các ngươi về Mai gia, đi thôi.” Nói xong liền phi thân lên đoạn thang.
Đi được vài bước mà vẫn không thấy người đi theo, Quân Thư Ảnh quay đầu lại nhìn nhìn, Mai Hân Nhược ở dưới ngẩng đầu trông lên, trên mặt vẫn mang chút sợ hãi như trước: “Ngươi…là tới cứu ta sao? Cám ơn ngươi. Ta bị người bắt nhốt ở nơi này. Còn tưởng rằng sẽ không có ai tìm được.”
Quân Thư Ảnh không biết Mai Thần Anh xử trí thế nào mà lại khiến Mai Hân Nhược tưởng là bị bắt cóc tới đây. Dù sao những việc đó cũng chẳng có quan hệ gì với y.
“Đi lên.” Quân Thư Ảnh cúi người vươn tay ra.
Mai Hân Nhược tiến lên hai bước, do dự một lát, nâng tay nắm lấy bàn tay Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng kéo, Mai Hân Nhược chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ kéo mình ra ngoài.
Quân Thư Ảnh đẩy nàng ra sau, tiếp tục kéo tiểu nha hoàn lên. Tiểu nha hoàn thở nhẹ một tiếng. Sau khi đứng vững thấy mình vẫn còn nắm chặt tay người ta, lại từ trong ánh sáng lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn nhã kia, mặt đỏ lên cuống quít buông ra.
Quân Thư Ảnh dẫn hai người ra khỏi hầm giam, tiếp tục ra cửa. Tiểu nha hoàn dìu Mai Hân Nhược vội vàng đi ra cửa lớn. Quân Thư Ảnh đột nhiên cảm thấy bốn phía ẩn dấu mấy người nội lực bất phàm, hoàn toàn khác với mấy người canh gác chỉ biết vài món công phu mèo quào vừa rồi.
“Chậm đã, lui vào trong nhà đi.” Quân Thư Ảnh khẽ quát một tiếng, Mai Hân Nhược tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe lời dẫn tiểu nha hoàn trốn vào trong nhà.
Quân Thư Ảnh một người khoanh tay đứng ở giữa viện, hơi hơi cúi đầu. Lấy hiểu biết của y đối với Mai Thần Anh trước kia, những người ẩn thân ở nơi này không giống người hắn ta có thể điều động được, mấy tên nằm ngổn ngang trong kia mới là trình độ của hắn.
Mặc kệ là ai, những tên dòm ngó không có hảo ý này khiến Quân Thư Ảnh chán ghét, khó chịu tích tụ trong lòng mấy hôm nay lúc này ngưng thành một cỗ bạo lệ không thể áp chế, khiến đầu ngón tay y đối với máu tươi cũng sinh ra run rẩy khát vọng.
Mấy người trốn trong chỗ tối nhìn nhìn nhau, không rõ người nọ im lặng đứng ở nơi, đó là muốn làm gì.
Người cầm đầu lấy tay ra tín hiệu, sai sử một người tách ra: trở về báo cho Diêu đại nhân biết, phu nhân đã được cứu ra.
Người nọ gật đầu một cái, thân hình mới vừa động, lại đột nhiên giống như diều đứt dây, từ nơi ẩn thân trên cây ngã xuống, ở trên mặt đát giật giật hai cái, rồi không động nữa, giữa thất khiếu*(gồm hai tai,hai mắt,hai lỗ mũi,và miệng) chậm rãi chảy ra máu màu đen.
Khi Sở Phi Dương đuổi tới, nhìn thấy chính là cảnh Quân Thư Ảnh vẻ mặt vô tình đại khai sát giới, y không dùng độc châm như mọi khi mà tùy tay nhặt lấy một thanh kiếm, nhanh nhẹn xuyên qua vòng vây sát thủ mà lên, mỗi nơi đi qua đều bắn ra từng đám từng đám huyết hoa.
“Thư Ảnh.” Sở Phi Dương lo lắng hô to một tiếng.
Quân Thư Ảnh đang dễ dàng chế trụ một tên đánh lén đằng sau, một tiếng này nghe vào trong tai, dường như là có ý trách cứ.
Quân Thư Ảnh nhìn về phía Sở Phi Dương, quật cường trừng hai mắt, mím mím môi. Tên bị y chế trụ phía sau vẫn còn la hét, ánh mắt Quân Thư Ảnh khiêu khích nhìn Sở Phi Dương, một kiếm hạ xuống người nọ liền khồng còn tiếng động.
Mười mấy tên sát thủ còn lại, càng đánh càng hăng, nhưng không chút nào lùi bước, sau khi bị Quân Thư Ảnh bức lui, đôi mắt đỏ ngầu lại tiếp tục vây công.
Sau khi Quân Thư Ảnh giết tên kia liền ném kiếm đi, tay không đứng giữa vòng vây. Sở Phi Dương chỉ thấy kiếm của một tên sắp đâm vào cổ Quân Thư Ảnh, y vẫn không tránh. Sở Phi Dương cảm thấy vô cùng căng thẳng, bị xiết chặt đến độ bắt đầu đau lên, hai mắt trợn trừng, gân xanh nhô cả ra ngoài.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, mọi người chỉ nhìn thấy một đạo bóng đen hiện lên…
Sở Phi Dương tay phải gắt gao ôm chặt Quân Thư Ảnh vào lồng ngực, tay trái vươn ra, nội lực bắn ra cắt nát trường kiếm, gân xanh hiện lên trên tay trái như ưng trảo bàn hung hăng chế trụ cổ người nọ, dùng một chút lực, “tạp sát” một âm thanh vỡ vụn rất nhỏ, cổ người nọ đã bày ra một kiểu hình dáng không tự nhiên, thẳng tắp ngã xuống.
“Đần rồi sao, tại sao không tránh?” Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh ghé vào tai y giận giữ nói.
Quân Thư Ảnh giơ lên cương châm kẹp ở giữa ngón tay, điềm nhiên như không thu hồi vào trong tay áo.
Bọn sát thủ nguyên bản sĩ khí đang lên cao bị nội lực cường đại của Sở Phi Dương chấn động, nhất thời đều đứng tại chỗ không thể tiến công, những đôi mắt đỏ ngầu vẫn giương giương lên như cũ.
“Những tên này không phải người tốt.” Quân Thư Ảnh nhỏ giọng nói một câu.
Sở Phi Dương sửng sốt một chút, mới hiểu được y là đang giải thích chuyện giết người với mình. Sở Phi Dương ở dưới hơn mười ánh mắt nhìn chăm chú, hai tay gắt gao ôm chặt Quân Thư Ảnh, hôn hôn đỉnh đầu y, nhắm hai mắt nói: “Ta biết, ta biết.”
Mai Hân Nhược trốn ở trong nhà sớm đã ngây người. Không phải vì động tác thân mật không chút che đậy nào của Sở Phi Dương giờ khắc này, mà là trong nháy mắt vừa rồi, Sở Phi Dương một tay giết người, toàn thân hung ác khiến nàng không thể không chế mà sợ hãi. Đó là điều nàng chưa bao giờ nhìn thấy trên người Sở Phi Dương, giống như sự phẫn nộ của hồng hoang mãnh thú, hơi thở giết chóc giống như Tu la viết trên kinh thư cổ, khiến người ta rùng mình, khiến người ta hoảng sợ.
Thế nhưng cánh tay ôm lấy người kia thì lại chặt chẽ như vậy, dịu dàng như vậy.
Đây mới là cực hạn ôn nhu của Sở Phi Dương. Cho tới hôm nay nàng mới biết được, hóa ra nàng chưa từng tiến nhập vào mắt hắn, vào tâm hắn.
Một giọt nước mắt lăn dài trên hai má. Từ hồi còn thiếu nữ cũng chỉ có người kia mới có thể khiêu loạn một khối thật tâm, đến giờ cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu rõ.
Tiếng chém giết rung trời bên ngoài gọi thần trí Mai Hân Nhược quay trở về. Thân ảnh hai người kề vai chiến đấu kia xứng đôi như vậy, giữa từng chiêu từng thức đều thân mật khăng khít, cho tới bây giờ cũng không chấp nhận người thứ ba chen chân. Tiểu nha hoàn bên cạnh khuôn mặt ửng đỏ dùng hai mắt truy đuổi bóng dáng người kia, Mai Hân Nhược than nhẹ một tiếng dẫn tiểu nha hoàn ly khai song cửa sổ.