Tác giả: Nam Phong Ca
Quân Thư Ảnh dìu Sở Phi Dương đứng lên. Sở Phi Dương mới trải qua một trận tra tấn đau đớn, sức lực hầu như không còn, trên trán ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt, chỉ biết dựa hoàn toàn vào Quân Thư Ảnh.
Tín Vân Thâm và Cao Phóng đứng bên cạnh, Quân Thư Ảnh nhìn bọn họ, mở miệng nói: “Ta cùng Sở Phi Dương trở về, các ngươi không cần đi theo, việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng tìm ra phương pháp giải độc.”
Tín Vân Thâm gật đầu: “Quân đại ca, huynh yên tâm chiếu cố Đại sư huynh, những chuyện khác cứ giao cho chúng ta.”
Sở Phi Dương chợt cười nói: “Các ngươi làm gì vậy? Ta hiện tại chỉ hơi mệt chút, đừng làm như ta không còn sức lực như vậy chứ.”
Quân Thư Ảnh không vui nhìn hắn: “Ngươi mạnh miệng đi. Ngươi hiện tại an phận cho ta, không cần ngươi làm những chuyện khác. Không có Sở đại hiệp ngươi, giang hồ vẫn là giang hồ.”
Sở Phi Dương lập tức bi thảm đem mặt dán vào vai y, thê lương nói: “Thư Ảnh, dìu ta trở về phòng, cùng ta nghỉ ngơi, ta vẫn còn chút khó chịu.”
Biết rõ hắn đang giả bộ, nhưng hắn vừa mới phải trải qua đau đớn kinh động lòng người, Quân Thư Ảnh tâm can đều cột trong lòng Sở Phi Dương, cho dù hắn đang giả bộ, y cũng chấp nhận.
Cao Phóng đưa ra một bình sứ nhỏ, nói: “Giáo chủ, đây là máu của A Doanh. Nàng một mực muốn giúp đỡ, không nên phụ hảo ý của nàng.”
Quân Thư Ảnh trầm mặc nhận lấy. Cao Phóng còn bỏ thêm vào đó một chút dược phấn làm cho máu không bị đông lại, bởi vậy bên trong bình sứ vẫn là huyết dịch đỏ tươi mang theo khí tức sinh mệnh yếu ớt.
Y thu lại bình sứ, gật đầu nói: “Ta đã biết, Cao Phóng, ngươi nhất định phải nhanh chóng tìm ra biện pháp giải độc.”
“Ta biết, giáo chủ, ngươi yên tâm đi.” Cao Phóng đáp, đứng bên người Tín Vân Thâm đưa mắt nhìn bóng dáng Quân Thư Ảnh và Sở Phi Dương tiêu thất.
Lúc này các môn phái trên nghiễm tràng sớm đã được dẫn đi, trên đài cũng không còn ai, chỉ có vài đệ tử Thanh Phong kiếm phái đang thu dọn.
Cao Phóng xoay xoay vòng bạc trên cổ tay, trầm ngâm một lát mới nói: “Vân Thâm, ta muốn viết một lá thư, ngươi phái người đưa tới Miêu Cương, giao tận tay Chung Vương Tư Không Nguyệt. Ta muốn hỏi hắn xem có biện pháp nào không.”
“Nga.” Tín Vân Thâm ngoan ngoãn đáp ứng, lại nhíu mày: “Tiểu Phóng, y thuật của hắn so với ngươi cao minh hơn sao?” Hắn mơ hồ nhớ lại Chung Vương kia đối với Cao Phóng có chút không đơn giản, nếu như không phải là không có biện pháp thì Tín Vân Thâm tuyệt đối không muốn nhắc tới quan hệ cùng với Miêu Cương Chung Vương kia chút nào.
Chung Vương Chung Vương, Tư Không Nguyệt Tư Không Nguyệt, mới nghe đã thấy không phải người đứng đắn.
“Ta mấy năm nay ở Thanh Phong kiếm phái, đa số là chữa trị cho trưởng lão và các đệ tử trong phái, tầm mắt bị giới hạn.” Cao Phóng nói, “Còn hắn quanh năm ở bên ngoài, lại hay nghiên cứu những vật ly kỳ cổ quái, hắn so với ta thì có nhiều ưu điểm hơn.”
Tín Vân Thâm bất đắc dĩ ân một tiếng, ôm theo Cao Phóng nhảy xuống khỏi đài cao.
Cao Phóng lại nói: “Thanh Lang và Trình minh chủ tiếp tục nghĩ biện pháp giải cứu trưởng lão Liên Sơn tộc, chúng ta sẽ không tham gia náo nhiệt. Ta nhớ Liên Sơn tộc có một gốc thụ thần, ta cảm thấy hẳn là không đơn giản, ta muốn nhanh đến đó xem. Ngươi nếu như có việc phải làm thì không cần đi theo, ta tự mình đi cũng được.”
Nếu nói có việc phải làm thì cũng chỉ là đi tra vấn Vô Cực trang chủ và Thánh Cô, nơi đó hiện tại đã có Thanh Lang và Trình Tuyết Tường, Tín Vân Thâm đương nhiên là muốn bồi Cao Phóng..
Sau khi trở về, Tín Vân Thâm gọi đến hai đệ tử có thân phận, có thể tín nhiệm để giao nhiệm vụ. Sau đó cùng với Cao Phóng thân mang theo đủ thứ đồ vật này nọ, chật căng một bọc nhỏ đến chỗ Liên Sơn tộc nhân, nơi đặt gốc thụ thần.
Trong địa lao, Thanh Lang và Trình Tuyết Tường lúc này cũng không cố ý tách giam Vô Cực trang chủ cùng Thánh Cô, lao phòng giam giữ hai người đối diện nhau, chỉ cách nhau mấy bước. Vô Cực trang chủ hiển nhiên đã đến cực hạn, chuyện Hứa Trực đã đè bẹp tinh thần của nàng, hơn nữa việc Thánh Cô phản bội đối với nàng mà nói cũng như một nhát đao hung ác. Thân sinh nữ nhi rất gần gũi lúc này đang dùng ánh mắt phẫn hận tuyệt quyết để nhìn nàng khiến Trì Oanh không thể thờ ơ.
Thanh Lang tự tin, không bao lâu nữa nữ tử này sẽ nói ra những chuyện mà bọn họ muốn biết.
Hai người áp dụng chiến thuật bì lao, luân phiên xuất trận uy bức lợi dụ Vô Cực trang chủ. Vốn là Hứa Trực muốn vào đây, trong khi Thanh Lang và Trình Tuyết Tường còn đang cùng nhau thương lượng, lão đã kích động Vô Cực trang chủ, hiện tại nếu tiếp tục để lão ra vào nơi này vạn nhất đả kích Vô Cực trang chủ quá mức chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Bởi vậy hai người nhất trí tán thành, tuyệt đối không thể để Hứa Trực vào đây.
Lúc này đang đến lượt Thanh Lang tra vấn, Trình Tuyết Tường bị y đẩy ra ngoài, có chút mệt mỏi ôm lấy Ảnh Nhẫn, dựa lưng vào vách tường chợp mắt.
Phía sau truyền đến một trận gió lạnh, Trình Tuyết Tường cũng không hề quay đầu lại. Phía sau hắn chính là lao phòng giam giữ Thánh Cô, lúc này Thánh Cô đang nắm lấy cửa lao nhìn bóng lưng Trình Tuyết Tường, bỗng nhiên vô thanh lạnh lẽo cười rộ lên.
“Ngươi nhớ đến Quân Thư Ảnh kia sao?” Thánh Cô mắt lạnh nhìn hắn, chợt vô thanh nói, một đạo đạo khí từ miệng nàng phát ra, đem những lời này rành mạch đẩy vào lỗ tai Trình Tuyết Tường, “Thực là một kẻ đáng thương.”. Ngôn Tình Cổ Đại
Trình Tuyết Tường ôm Ảnh Nhẫn cách xa nàng một chút, không muốn nghe phong ngôn phong ngữ (lời xằng bậy) của nàng. Thánh Cô thấy Trình Tuyết Tường thờ ơ như vậy thì hận đến nỗi muốn cắn nát hàm răng.
Quân Thư Ảnh dìu Sở Phi Dương về đến gian phòng hai người ở tạm, Kỳ Lân huynh đệ đã sớm nghênh đón từ xa.
Hai tiểu tử đã nghe được một chút tin tức, lúc này vẻ mặt lo lắng chạy đến bên người Quân Thư Ảnh và Sở Phi Dương.
“A cha, người rốt cuộc bị sao vậy? Người vẫn còn khó chịu sao?” Tiểu Thạch Đầu ôm lấy cánh tay Sở Phi Dương, vẻ mặt chực khóc, nói.
Sở Phi Dương đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của hắn: “Không có chuyện gì, không cần lo lắng.”
Sở Lân không nói gì chỉ lặng lẽ nâng cánh tay Sở Phi Dương.
Ba người vây quanh thân hình nặnh nề của Sở Phi Dương, cùng nhau trở về phòng.
Sở Phi Dương yêu thích, không nỡ rời tay, sờ cái này lại sờ cái kia, đáy lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn không lời nào có thể diễn tả được.
Quân Thư Ảnh đỡ Sở Phi Dương nằm lên giường, quay đầu hướng Sở Kỳ Sở Lân nói: “A cha các ngươi hiện tại không có chuyện gì, hai người các ngươi không cần lo lắng nữa. Đi ra ngoài trước đi, để a cha nghỉ ngơi thật tốt.”
Kỳ Lân đáp lời, tuy rằng lo lắng không thôi nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi. Thanh Tĩnh chẳng biết từ lúc nào cũng đã chạy tới, đang chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy Kỳ Lân huynh đệ vừa bước ra khỏi phòng liền lập tức chạy lại, nói gì đó an ủi.
_____________oOo_____________
Lời tác giả: Sở Dê béo bao giờ cũng được lời.