Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 124: Ma Vương của nàng (4)




Tuy nhiên, tấm “gương” được hình thành bởi cánh bướm màu máu chỉ kéo dài vài giây, rồi biến thành khói tiêu tan. 
Tất cả những nhớ nhung và giọng nói, đều không có cách nào để truyền đạt đến một thế giới khác, đến nơi Nguyễn Thu Thu bị giam cầm trong bóng tối. 
Trong vùng đất luân hồi bị máu tươi nhuộm đỏ, tịch mịch này, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Uyên Quyết. 
Trong khoảnh khắc tấm “gương” tiêu tán, Uyên Quyết chỉ cảm thấy cả người đau đớn không thôi, tựa hồ ngay cả linh hồn cũng theo đó bị xé rách. 
Hắn giơ tay phải lên, bất lực ôm trán, nơi đau đớn không thôi, lúc này có gì đó ngưng kết mà ra. 
Uyên Quyết mím chặt môi, hai mắt đỏ thẫm, sau khi cảm nhận sự phục hồi của đôi ma sừng trên trán, đáy mắt đỏ tươi hiện ra một ý cười khó coi. 
—— Trước kia nàng thích gã sói tên là "Bụt" kia, khi đó không biết gã sói tên là "Bụt" kia chính là mình nên hắn vẫn luôn ghen tuông. 
Bây giờ tốt rồi, hắn thậm chí không thể được tính là sói xám. 
Đầu lưỡi khẽ liếm răng nanh, mặt mày Uyên Quyết khẽ nhếch lên. 
Cũng may, hắn biết, tiểu phu nhân sẽ không bài xích hắn, cũng sẽ không ghét bỏ hắn khi hắn biến thành đứa con lai sói Tinh Nguyệt của Ma Vương. 
Ma khí trong cơ thể dâng trào, Uyên Quyết nhìn rào cản không gian đã bị hắn bổ ra rất nhiều vết nứt, tâm trạng trầm xuống, khống chế ngàn vạn cánh bướm màu máu, lại hung hăng đập tới một lần nữa. 
“Ầm!”, “Ầm!”, “Ầm! ” 
Tiếng chấn động không gian kịch liệt theo từng lần công kích lan ra, vang vọng khắp núi Cấm Bảo, thậm chí lan tràn khắp Hạ Ma Uyên, khiến cho rất nhiều ma vật trí tuệ thấp kém thực lực yếu đuối hoảng sợ chạy khắp nơi. 
Ma vật cao to cùng Tiểu Lam vẫn tuân thủ nghiêm chỉnh thủ vệ ở sát biên giới, nghe được động tác càng ngày càng kịch liệt, nhìn không xa có một loại vết máu lan tràn với tốc độ còn nhanh hơn so với trước đây, trong đáy lòng đều nhịn không được mà e ngại.
“Ma Vương bệ hạ có phải là...” Điên rồi. 
Tiểu Lam nhịn không được nói, sử dụng sức mạnh của cả Ma Giới phá vỡ rào cản không gian, ngàn vạn năm qua chưa từng có Ma Vương nào làm được, cũng sẽ không có Ma Vương nào kiên trì làm chuyện này. 
“...... Ta không biết.” Ma vật cao to lúc trước không quá thích cùng Tiểu Lam thảo luận loại chuyện này, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy Ma Vương bệ hạ thật sự quá điên rồi. Hắn tuy rằng khao khát tình yêu, nhưng tuyệt đối không làm được chuyện vì vương hậu nào đó đặt cược toàn bộ tất cả. 
Tiểu Lam thở dài, không biết nên nói cái gì, chỉ là yên lặng cầu nguyện ở đáy lòng, cầu nguyện cho vương hậu chuyển sinh đang thức tỉnh ký ức, và Ma Vương bệ hạ đang như phát điên của họ, có thể bình an vượt qua khó khăn lần này. 
...... 
Ma Giới, Thượng Ma Uyên: 
Nguyệt Thần, ma vật cấp bảy đỉnh phong ngồi trong một gian phòng gỗ nhỏ, bên cạnh có hai ma vật trẻ tuổi. 
“Chủ thượng, chúng ta còn tranh đoạt vị trí Ma Vương không?” Một trong những ma vật trông có vẻ ngây thơ hỏi. 
“????” Bên cạnh hắn, một nữ ma vật xinh đẹp dáng người nóng bỏng, trên đầu có một đôi sừng dê màu đen nhất thời xuất hiện rất nhiều dấu hỏi. 
Nàng tức giận liếc mắt nhìn ma vật ngây thơ bên cạnh, “Thế nào? Ngươi còn muốn đánh với Ma Vương nắm giữ toàn bộ sức mạnh Ma Giới? Vòng đầu tiên đã bị nghiền thành mảnh vụn rải khắp Ma Uyên, nhìn cũng không nhìn thấy bắt cũng không bắt được?” 
Ma vật ngây thơ: “......” 
Hắn nhất thời có chút tức giận, khuôn mặt nóng nảy đỏ lên, cổ nổi gân thô, “Ai, ai nói ta một hiệp cũng không chống đỡ nổi? Tốt xấu gì ta cũng là ma vật cấp bảy sơ kỳ, làm sao thì cũng có thể chống đỡ một hiệp chứ??” 
“Ngươi mơ cũng phải thực tế một chút chứ.” Nữ ma vật không nể mặt ma vật ngây thơ chút nào, trực tiếp đáp lại. 
Mắt thấy ma vật ngây thơ dường như sắp tức giận rồi, Nguyệt Thần vẫn luôn ngồi trên ghế gỗ xem trò cười mới ho nhẹ một tiếng, cắt đứt đối thoại của họ. 
Nguyệt Thần thoạt nhìn tuổi không lớn hơn tiểu Nguyệt Thần bao nhiêu, mặc một bộ đồ da thú, ngoại trừ trên mặt có bốn mắt, thoạt nhìn rất giống thiếu niên nhân loại. 
Hắn ta không có tóc, với một cái đầu trơn bóng, cười lên rất đáng yêu. 
“Được rồi, Chi tỷ tỷ, tỷ đừng trêu chọc hắn nữa.” Nguyệt Thần nói rồi đứng lên, giọng điệu thoải mái lại nhẹ nhàng, “Mà phải nói, còn phải cảm ơn tiểu Thần, ta vừa mới liên lạc với hắn.” 
Ma vật được hắn gọi là Chi tỷ tỷ nhướng mày, giọng điệu cũng dịu một chút, “Tiểu Thần nói cái gì?” 
“Hắn cùng Ma Vương hiện tại có một mối quan hệ khá tốt.” Nguyệt Thần nói. 
Trong bốn con mắt của thiếu niên ma vật đều là ý cười, nói sơ lược một lần tin tức của đệ đệ vừa mới báo cho cho hai ma vật này nghe. 
Đại khái chính là tiểu Nguyệt Thần vốn đói không chịu nổi muốn mua sắm một ít thức ăn, kết quả chó ngáp phải ruồi gặp được Nguyễn Thu Thu, hiện tại đang ở trong bộ lạc bọn họ hỗ trợ cứu người. 
“Không ngờ vận khí của hắn lại tốt thế.” Nguyệt Chi nở nụ cười, trong mắt tràn đầy vui vẻ, “Xem ra lúc trước ném hắn vào đại lục yêu tộc là chính xác, vậy hiện tại chúng ta đã có đường lui.” 
“Ừm.” Nguyệt Thần cũng cười cười, bốn con mắt cong lên, “Căn cứ vào ma quyển của ta ghi lại, Uyên Ma Vương để ý nhất chính là phu nhân của hắn.” 
“Chúng ta cũng không có kết thù với bọn họ, theo lý mà nói, chúng ta đối đầu với Mặc Tịch, có lẽ còn giúp bọn họ một chút.” Nguyệt Thần rất là lý trí, từ trên mặt hắn không hề nhìn ra vẻ tiếc nuối cùng đau đớn khi không thành được Ma Vương, ngược lại là một loại hoàn toàn thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm. 
Nguyệt Chi nhìn thấy hắn vui như vậy, trong lòng cũng hơi có chút chua xót. 
Thật ra đệ đệ này của nàng thoạt nhìn giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nhưng đã gần hai trăm tuổi rồi, đã qua giai đoạn thực lực nói lên sự thăng cấp, tính tình cũng vẫn luôn không lạnh không nóng, cũng không thích chiến đấu, bình thường đối với đồ ăn yêu cầu cũng rất cao, chưa bao giờ muốn chiếm đoạt những ma vật đã xuất hiện trí khôn. 
Mười lăm năm trước, vẫn luôn là Mặc Tịch cùng một ma vật khác tranh đoạt vị trí Ma Vương. 
Nàng và đệ đệ sẽ gia nhập trận tranh đoạt này, hoàn toàn là bởi vì Tiểu Nguyệt Thần —— 
Em trai yếu đuối nhất trong ba tỷ đệ họ. 
Sự ra đời của ma vật có rất nhiều cách, nàng và Nguyệt Thần đều sinh ra ở một nơi huyền diệu lại nguy hiểm ở Trung Ma Uyên, nàng lớn hơn Nguyệt Thần mười mấy tuổi, luôn luôn chăm sóc hắn đến khi trưởng thành, chính mình cũng tu luyện thành ma vật cấp sáu trung kỳ. 
Thật ra mấy chục năm trước, bọn họ cũng đã phát hiện nơi vùng đất nguy hiểm ở Trung Ma Uyên đã sinh ra tỷ đệ bọn họ lại có động tĩnh, sớm canh giữ ở đó, nên tới đó chờ Tiểu Nguyệt Thần sinh ra. 
Nhưng lại không giống nàng và Nguyệt Thần, tiểu Nguyệt Thần có vẻ như bị sinh thiếu ngày, tuy rằng thiên phú rất mạnh, nhưng khiếm khuyết cơ thể quá lớn, cho nên hắn nhất định không sống được quá hai mươi tuổi. 
Nàng và Nguyệt Thần nghĩ hết cách, đều không có cách nào chữa trị được cho hắn. 
Về sau vẫn là nhìn thấy trên ma quyển là trở thành Ma Vương, có lẽ có thể sử dụng sức mạnh của toàn bộ Ma Giới, thay đổi cấu trúc thân thể của tiểu Nguyệt Thần. 
Cũng bởi vì điều này, đệ đệ của nàng từ trước đến nay với tính tình rất hững hờ, mới lựa chọn đi lên con đường cạnh tranh thành Ma Vương này. 
Thật ra Nguyệt Chi vẫn rất áy náy, bởi vì thiên phú của nàng thật sự rất kém, thiên phú tu luyện chỉ được đến đây thôi. 
“Chi tỷ tỷ.” Nguyệt Thần nhìn thấy vành mắt nàng có chút đỏ, đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ, “Đây là chuyện tốt, phải cười.” 
Nguyệt Chi hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu. 
Nó thực sự là một điều tốt. 
“Chủ thượng, người...” Ma vật ngây thơ Thiết Việt nhịn không được nhíu mày, “Người thật sự nguyện ý buông tay?” 
Dù sao lúc trước, bọn họ đã vì cuộc chiến này trả giá rất nhiều, các tướng sĩ ma tộc cũng đều đã chuẩn bị tinh thần phải đối mặt với cái chết. 
“Ừm.” Nguyệt Thần ngược lại không có do dự gì, hắn nhẹ nhàng gật đầu, bốn con mắt nhìn về phía Thiết Việt, “Nhưng cuộc chiến của chúng ta cũng không phải đã kết thúc.” 
Nguyệt Chi mơ hồ có chút hiểu được ý của đệ đệ, đáy mắt nàng xẹt qua một tia kinh ngạc, “Đệ là nói...” 
“Đúng vậy.” Nguyệt Thần nở nụ cười với nàng, "Nếu sau này có cầu Ma Vương bệ hạ, không bằng làm triệt để một chút.” 
Nguyệt Thần nói kiên định: “Thiết tướng quân, dẫn hai vạn binh sĩ ma tộc của chúng ta, mở ra thông đạo khẩn cấp, lập tức đi tới vực sâu dưới cùng.” 
Hắn nhẹ nhàng phủi bụi không tồn tại trên da thú: “Ta đã nhận được tin tức từ Hạ Ma Uyên truyền đến, Ma Vương bệ hạ hiện tại đang toàn lực phá vỡ rào cản không gian giữa Ma Giới và đại lục yêu tộc, nghĩ đến hẳn là không có thời gian quản lý những con sâu nhỏ chạy trốn kia.” 
“Chúng ta phải làm, chính là trì hoãn.” 
“Trì hoãn là được.” Đáy mắt Nguyệt Thần mơ hồ xẹt qua một tia hưng phấn: “Lão già Mặc Tịch kia còn muốn chạy? Lần này, nhất định làm cho hắn muốn trốn cũng trốn không thoát.” 
Khi Mặc Tịch mang theo một đám ma vật cấp cao chạy trốn, Nguyệt Thần lặng lẽ dẫn đầu binh lính ma tộc đi tới vây chặn, đại lục yêu tộc, bộ lạc Đông Hùng: 
Điền Diệp và Khanh Như Ý chăm sóc cho Nguyễn Thu Thu, những người và yêu còn lại đều chờ ở một bên. 
Bầu trời bên ngoài vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, ngược lại sấm chớp đan xen, mây đen càng ngày càng nhiều, giống như trời sắp đổ sập xuống. 
Dưới bầu không khí vô cùng áp lực như vậy, Nguyễn Thu Thu luôn cảm thấy mình bị mắc kẹt trong bóng tối vô biên, Nguyễn Thu Thu không có bất kỳ cảm giác nào, rốt cục khôi phục lại một chút cảm giác. 
Điều đầu tiên nàng cảm nhận được là nhiệt độ và nỗi đau ——
Toàn bộ thân thể đều giống như bị bỏ vào một cái bếp lửa khổng lồ nấu chín, cả người dính dính khó chịu, trái tim giống như bị kim châm đau đớn, thật giống như có người không ngừng dùng dao đâm vào tim nàng. 
Cổ tay phải cũng đau đến đáng sợ, là cảm giác đau dữ dội như bị xé rách đứt đoạn. 
Giống như thân thể của nàng đang trải qua nỗi thống khổ khi chết lúc trước. 
Trong đầu Nguyễn Thu Thu không biết vì sao lại nhảy ra một ý nghĩ như vậy, nhưng nàng lại cảm thấy ý nghĩ này vô cùng hợp lý. 
Cũng may thống khổ và nhiệt độ như vậy không phải là không thể chịu đựng được, ở phía sau lưng nàng, còn có thứ gì đó lạnh lẽo đang dính vào thân thể nàng, không ngừng nhanh chóng bổ sung linh lực cho cơ thể nàng, làm cho nàng dễ chịu hơn hẳn. 
Không biết qua bao lâu, có lẽ mấy canh giờ, hoặc chỉ có mấy tiếng đồng hồ, Nguyễn Thu Thu rốt cục có thể miễn cưỡng chịu đựng loại thống khổ này, cảm nhận được thính giác của mình cũng đang dần dần khôi phục. 
“Thức tỉnh ký ức cũng phải trả giá.” Nguyễn Hàn Sơn nhìn Nguyễn Thu Thu vẫn nằm trên giường băng ngọc, giọng nói trong trẻo: “Rủi ro rất lớn, trong quá trình thức tỉnh ký ức, thân thể cũng sẽ tiếp nhận chịu đựng nỗi đau khi thức tỉnh ký ức, nếu như không thể chịu đựng nổi, thì sẽ không vượt qua được.” 
Nguyễn Thu Thu nghe được điều này, đầu tiên là sửng sốt, không biết giọng nói nghe có vẻ xa lạ này là ai, sau đó mới muộn màng phản ứng lại —— . truyen bac chien
Người thức tỉnh ký ức mà người lạ này đang nhắc tới hình như là chính mình. 
Cho nên thân thể nàng mới khó chịu như vậy. 
Nguyễn Thu Thu hiểu được điểm này, lại có chút bối rối. 
Lúc nàng hôn mê, bên cạnh có bọn Điền Diệp, hiện tại nhất định là bọn Điền Diệp đang chăm sóc mình, nhưng mà, nhưng mà sói xám tiên sinh phải làm sao? 
Hắn một mình tiến vào cấm địa, còn không biết bên trong núi Cấm Bảo có nguy hiểm hay không, ngộ nhỡ lúc thức tỉnh ký ức, chung quanh đúng lúc có rất nhiều ma vật, hắn có bị bao vây tấn công hay không. 
Nghĩ đến ký ức trong quá khứ, trước khi nàng mất đi ý thức, cả người con sói đó toàn là máu bộ dáng thất thần tuyệt vọng, khóe mắt Nguyễn Thu Thu lại cay cay, đáy lòng đau đớn. 
Ý thức của nàng bị mắc kẹt trong bóng tối, chưa bao giờ nàng muốn thức dậy đến như vậy, cũng chưa bao giờ lại mong muốn nhìn thấy hắn một lần nữa đến như thế này. 
Giọng nói xa lạ với Nguyễn Thu Thu tiếp tục vang lên —— 
“Cho nên, Ma Vương bệ hạ mới phải phái chúng ta tới cứu.... vương hậu.” Khi Nguyễn Hàn Sơn nhắc tới hai chữ “vương hậu”, giọng điệu có chút phức tạp vi diệu, “Hiện tại, người chắc hẳn là đang nghĩ cách để chạy tới đây...” 
Ma Vương bệ hạ? 
Nguyễn Thu Thu đầu tiên kinh ngạc, ngay sau đó phản ứng lại, lập tức rơi vào cảm xúc phức tạp vừa mừng rỡ vừa đau lòng —— 
Sói xám tiên sinh, trở thành Ma Vương? 
Hắn thật sự trở thành Ma Vương sao? 
Nguyễn Thu Thu mừng rỡ, lần này có lẽ, bọn họ sẽ không phải sinh ly tử biệt giống như trước đây nữa. 
Nhưng điều nàng đau lòng chính là, Uyên Quyết hắn, nhất định, nhất định, phải chịu rất nhiều khổ sở. 
Nàng thậm chí không dám nghĩ tới, trong cả một lần luân hồi hoàn chỉnh này, con sói đó vẫn luôn tự ti, không mong muốn chàng sói bị rơi vào ma đạo, kết quả buông bỏ biết bao nhiêu thứ. 
Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp suy nghĩ thêm, bên tai đã truyền đến giọng nói của tiểu Nguyệt Thần, "Đúng vậy.” 
“Ta nghe ca ca của ta nói, Uyên Quyết hiện tại đang điên cuồng muốn đánh vỡ không gian rào chắn giữa Ma Giới và đại lục yêu tộc.” Tiểu Nguyệt Thần có chút thổn thức: “Thật ra ta cũng có thể hiểu được hắn... Sau khi trở thành Ma Vương, cũng chỉ có thể chờ đợi thông đạo giữa Ma Giới và đại lục yêu tộc tự nhiên mở ra, mấy năm mở một lần, nếu không cũng không có biện pháp trở về...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.