Trans: Cyane
Beta: Lam
Sau khi Vân Sâm và Hoàng Hưng kết thúc buổi tập, người họ đổ đầy mồ hôi và quay trở lại sân.
Trương Vĩnh Phúc đứng thất thần trong sân cùng với dây leo treo trên mái hiên trên đầu.
Bên tay trái của ông ta là một con gấu đen cười ngây ngô với một đường trắng trên ngực, giống như một chiếc áo len cổ chữ V.
Bên phải là một con gấu nâu với khuôn mặt nghiêm nghị có một vòng tròn màu trắng quanh cổ, như thể nó đang đeo một chiếc vòng cổ màu trắng.
Khi Vân Sâm nhìn thấy con gấu nâu quen thuộc thì cô đã rất ngạc nhiên, đây không phải là Tư Quy à?
Trương Vĩnh Phúc cười không nổi: “Giới thiệu với mọi người đây là hai con chó con chú mới nuôi, con màu nâu được gọi là Người Chết và con màu đen được gọi là Ma Lười.”
“Chúng là món quà mà ý thức tòa thành tặng cho chú, chú rất vui, thực sự cảm thấy yêu thích và vinh dự. Cảm ơn ý thức tòa thành đã thực hiện ước mơ của chú, cuối cùng chú cũng có thể nuôi được chú chó ngao Tây Tạng.”
Hoa Đình ngập ngừng muốn nói đó là Tư Quy và Lam Quế*.
(*Tư Quy có pinyin tiếng Trung là [sīguī] gần giống với Người Chết là [sǐguǐ]. Lam Quế pinyin tiếng Trung là [lánguì] gần giống với Ma Lười có pinyin là [lǎnguī], chỉ khác thanh đọc.)
Anh luôn cảm thấy những lời Trương Vĩnh Phúc nói là đang mắng mình, nhưng cảm xúc mà anh cảm nhận được từ đối phương quả thực là cảm động và có chút bất lực.
Tiền Cao Phi nghe thấy động tĩnh bên ngoài ngôi nhà nên tò mò đi ra khỏi nhà.
Đúng lúc chú ấy nghe thấy mấy lời này của Trương Vĩnh Phúc thì ôm bụng cười.
Tiếng cười rất dễ lây lan, Vân Sâm và Hoàng Hưng cũng thấy rất buồn cười, hai người họ không nhịn được mà cười rộ lên.
Cả tòa thành tràn ngập tiếng cười của bọn họ.
Nghe thấy tiếng cười của con người, Hoa Đình cũng trở nên rất vui vẻ.
Tượng thành bên trong ngôi nhà dần được nhuộm một màu cam nhạt tượng trưng cho sự ấm áp.
Trong phút chốc, cây cối xanh tươi trên mặt đất trở nên xum xuê hơn, cây trồng trên ruộng đồng loạt vươn lên cao, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự thay đổi.
Vân Sâm và những người khác đều ngạc nhiên.
Ý thức tòa thành còn có bao nhiêu khả năng thần kỳ mà họ không biết thế.
Thì ra khi tòa thành vui vẻ thì sự thay đổi trong tòa thành sẽ lớn như vậy.
Nếu tòa thành có thể mãi duy trì trạng thái này thì không phải sẽ không cần phải lo lắng về sự phát triển chậm của cây trồng rồi sao?
Vân Sâm đã cố gắng hết sức để chọc cười Tòa Thành Nát, nhưng không có cách nào để đưa anh trở lại trạng thái đó.
Bản thân Hoa Đình cũng không hiểu về sự thay đổi trong cảm xúc.
…
Máy phát điện năng lượng mặt trời do Lưu Quang Lượng chế tạo hoạt động hoàn hảo. Khi ánh sáng tốt, lượng điện dự trữ một ngày của nó có thể hỗ trợ việc sử dụng điện hàng ngày khoảng 3-5 ngày trong những ngày nhiều mây.
Đèn điện được lắp đặt trong các ngôi nhà dân cư, trên các con đường dẫn đến các khu vực khác nhau trong phạm vi hơi thở của tòa thành cũng được lắp những ngọn đèn đường đơn giản.
Một sợi dây và một bóng đèn được xâu lại với nhau làm thành một chiếc đèn đường.
Hoa Đình ban đêm cũng đã có ánh sáng.
Hiện tại vẫn còn hơi mờ, nhưng sẽ tươi sáng hơn trong tương lai.
Phòng học sử dụng để dạy học cũng cần được trang bị đèn.
Ban ngày là thời gian sinh tồn và phát triển, còn ban đêm là thời gian yên tĩnh để học tập bổ sung kiến thức cho bản thân.
Tiền Cao Phi đã viết bài học đầu tiên trên bảng đen: “Văn tự.”
Là phương tiện giao tiếp quan trọng nhất của văn hóa, ngôn từ đóng vai trò vô cùng quan trọng trong đời sống hàng ngày của con người. Đối với việc học chữ viết, không chỉ sử dụng nó mà những câu chuyện đằng sau nó cũng đáng được tìm hiểu.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát nghiêm túc lắng nghe.
Khả năng ghi nhớ và học tập của ý thức tòa thành thì không cần phải nói nữa, miễn là không so sánh với người biến thái như Dư Triều Gia thì Vân Sâm cũng là một người rất thông minh, nếu không thì làm sao cô có thể cùng Tòa Thành Nát sống sót qua cơn nguy kịch hết lần này đến lần khác được chứ.
Tiền Cao Phi đang dạy học thì đột nhiên phát hiện ra mình đã không chuẩn bị đủ nội dung bài học hôm nay.
Dù là Vân Sâm hay Hoa Đình thì năng lực học hỏi và hiểu biết của họ đều rất cao, trong một khoảng thời gian ngắn là họ có thể nắm bắt được những nội dung mà chú ấy giảng giải, hơn nữa họ còn học một biết mười.
Tiền Cao Phi cười rất an tâm, giáo viên nào cũng thích học sinh thông minh hết.
Từ viết văn đến toán học, từ lịch sử đến vật lý, Tiền Cao Phi tung gạch nhử ngọc*, dạy bài học đầu đơn giản cho hai người họ để hấp dẫn sự hứng thú của bọn họ, đồng thời truyền tải một số lý luận vỡ lòng cơ bản.
(*Tung gạch nhử ngọc: Gợi ý vấn đề để lôi cuốn mọi người vào cuộc tranh luận bổ ích.)
Khi kết thúc buổi học, Vân Sâm và Tòa Thành Nát cảm thấy bản thân họ đã tiến thêm một bước dài để trở thành một người có văn hóa.
Trước khi trở về nghỉ ngơi, Trương Vĩnh Phúc đột nhiên gọi Vân Sâm lại.
“Tiểu Vân, chúng ta cũng đã sống ở đây một thời gian rồi, chú biết cháu là đứa trẻ có tính cách tốt, chú cảm thấy cháu đang nỗ lực một cách mất phương hướng.”
Vân Sâm mở to mắt nhìn người đàn ông trung niên, cô nói: “Cháu muốn Hoa Đình có nhiều người đến đây sinh sống và phát triển nó thành một tòa thành lớn, vì thế cháu đang tìm mọi người ở khắp nơi, tìm vật tư, đợi có nhiều người hơn…”
Trương Vĩnh Phúc nói: “Sau khi có thêm người rồi thì số người mà cháu muốn cụ thể là bao nhiêu? Sau khi có những người này thì cháu định làm gì? Nếu không tìm được thêm người sống ở Hoa Đình thì cháu lại làm thế nào đây?”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát đột nhiên sững sờ.
Nên làm gì khi có nhiều người hơn đây?
Nên làm gì nếu không tìm thấy ai cả?
Hai người họ đã luôn suy nghĩ về điều đó, nhưng đến thời điểm đó, sau khi vấn đề xuất hiện thì luôn có thể tìm ra giải pháp…
Trương Vĩnh Phúc bảo Vân Sâm ngồi xuống, Quách Hồng Vũ và những người khác ngồi chéo phía sau ông ta. Ông ta ân cần nói: “Cháu có thể nói cho chú biết về những suy nghĩ, kế hoạch và dự định ban đầu của cháu không?”
Hoàng Hưng đưa khuỷu tay ra huých vào Lưu Quang Lượng bên cạnh, hỏi: “Tại sao anh ấy lại hăng say như vậy nhỉ?”
Tiền Cao Phi nghe thấy câu nói của Hoàng Hưng bèn nói: “Lớn tuổi rồi rất dễ cảm động, nhìn thấy người tài giỏi cũng muốn trân trọng. Cố gắng lâu như vậy rồi, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ liền được chứ?”
Hai người họ thấp giọng trò chuyện, những người khác không thể nghe thấy những gì hai người bọn họ nói.
Vân Sâm thành thật trả lời câu hỏi của Trương Vĩnh Phúc: “Cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy, dường như cháu chỉ muốn để tòa thành phát triển hơn mà thôi.”
Hoa Đình nói về cách họ xây nhà để nâng cao ý thức tòa thành và những chuyện nhỏ nhặt khác.
“Hai đứa chỉ đang bị tình trạng hiện tại và những vấn đề đột ngột xuất hiện đẩy về phía trước, chứ không biết kế hoạch của hai đứa là gì.”
“Khi quyền chủ động không nằm trong tay, ở trong tình thế ép buộc thì sẽ mất đi rất nhiều con đường dẫn đến giải pháp tốt hơn.”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát trầm ngâm suy nghĩ, có vẻ như vậy thật.
Trương Vĩnh Phúc nói: “Việc muốn phát triển tòa thành chắc chắn không có gì sai cả. Bị giới hạn bởi ma quỷ, phạm vi hơi thở tòa thành và những tình huống đột ngột xuất hiện khác nhau thì thực sự rất khó để lập một kế hoạch phát triển toàn diện, nhưng khi cháu phát triển một khu vực thì cháu phải biết tính toán và để lại một con đường lui.”
Vân Sâm rất khiêm tốn nói: “Chú Vĩnh Phúc, mong chú hãy chỉ bảo bọn cháu.”
Hoa Đình hạ thấp dây leo xuống cũng tỏ ra khiêm tốn và hiếu học.
Trương Vĩnh Phúc nói: “Chú không thể dạy cháu quy hoạch tòa thành được.”
Nhưng ông ta có thể huấn luyện họ cách xem xét vấn đề và đưa ra quyết định từ góc độ sâu hơn, thay vì chỉ giới hạn trong những lợi ích tạm thời.
*
Vân Sâm rất bận, Tòa Thành Nát cũng rất bận.
Họ phải học rất nhiều thứ cùng một lúc, đa phần Tòa Thành Nát sẽ có thể hiểu ngay lập tức, nhưng Vân Sâm lại hận không thể phân thân ra nhiều hơn có thể học cùng một lúc.
Tòa Thành Nát có thể tiếp tục tiếp thu kiến thức không ngừng, nhưng Vân Sâm thì không được.
Cô nhìn thấy Tòa Thành Nát cố gắng chăm chỉ như vậy thì cô cũng muốn gắng hết sức mình. Trước mắt thì cô có thể theo kịp tiến độ học tập của Tòa Thành Nát, nhưng về lâu dài, cô đã rơi vào trạng thái kiệt sức, ngược lại sẽ không có lợi cho việc học sau này.
Khi gần đến giờ luyện tập kỹ năng chiến đấu với chú Hoàng Hưng, Vân Sâm nhìn thấy Tòa Thành Nát vẫn đang học tập một cách nghiêm túc, vì vậy cô bước nhẹ đi ra ngoài.
Hoa Đình nói: “Em phải đi huấn luyện rồi à?”
Vân Sâm gật đầu.
Cô nhìn thấy dây leo phân ra một nhánh để đi theo cô, dây leo còn lại tiếp tục học bài.
Vân Sâm: “…”
Không thể so với ý thức của tòa thành được, sẽ tức chết.
Thấy cô gái không nhúc nhích, Hoa Đình âu yếm sờ lên mặt cô: “Sao vậy nè? Không đi là sẽ muộn đó.”
Vân Sâm nhìn Tòa Thành Nát vừa nói chuyện với cô vừa làm bài tập, cô càng im lặng hơn.
Cô dùng lực ôm cành cây vào ngực một hồi, sau đó thở dài rồi đi tới chỗ Hoàng Hưng.
Hoa Đình hiện được chia thành khu dân cư và khu chế biến. Khu dân cư chủ yếu phục vụ sinh hoạt của con người, khu chế biến được sử dụng để trồng và gia công xử lý tài nguyên thành trang thiết bị hoàn chỉnh trong tương lai.
Một hồ chứa nước được xây dựng trong khu dân cư vào hai ngày trước, sau khi Hoa Đình lơ lửng trên không, chuyện kỳ diệu là vẫn có mạch nước ngầm, nhưng lượng nước chảy hàng ngày có hạn và thỉnh thoảng xảy ra tình trạng thiếu nước cần phải bổ sung vào những ngày mưa.
Hoàng Hưng đã đợi ở sân tập từ trước.
Vân Sâm ổn định lại, sau khi chào hỏi thì cả hai người lập tức chiến đấu.
Việc học các kỹ năng đánh nhau và huấn luyện chiến đấu không chỉ là huấn luyện “Đánh nhau”, nó có thể tăng cường khả năng phản ứng và khả năng kiểm soát cơ thể của bản thân.
Tập được phân nửa thì Hoàng Hưng rít lên, mặt tái mét ôm eo đầy đau đớn.
Vân Sâm nhanh chóng dừng lại, thấy đó là vị trí mà cô đánh trúng, cô sửng sốt rồi vội vàng đi tới đỡ đối phương: “Chú Hoàng Hưng, cháu ra tay nặng quá rồi hả chú?”
Hoàng Hưng lắc đầu nói: “Không liên quan gì đến cháu, chỉ là vết thương cũ cứ đau mãi thôi. Hôm nay vô tình kéo nó đau đến mức chịu không nổi, ha ha ha!”
Chú ấy cười toe toét một lúc lâu, nỗi đau đã dịu đi rất nhiều.
Chú ấy giơ tay xoa đầu Vân Sâm đang cảm thấy tội lỗi rồi nói: “Chú không sao, tiếp tục thôi, huấn luyện xong sớm còn đi giúp Lượng Tử và anh Phi nữa.”
“Dạ được!”
Khi họ tập luyện xong rồi đi giúp đỡ những người khác, thuận tiện mang theo Tư Quy và Lam Quế đang canh cổng sắt.
Hai chú gấu này rất thông minh, hình như nghe hiểu tiếng người, tính tình cũng rất ngoan ngoãn, chỉ là hơi ham ăn và quá lớn.
Hoa Đình dùng dây leo để tìm thức ăn cho chúng, dù sao những thứ như quả mọng, lá non, cá và những thứ tương tự thì chúng đều ăn được.
Ban đầu năm người Trương Vĩnh Phúc vẫn lo lắng về hai con gấu. Không cần phải nói đến sự đáng sợ của gấu nữa, sức mạnh một cú vồ của chúng có thể làm gãy xương sống của một con bò đực, chúng trở nên tức giận mà vồ chết một con người cũng là chuyện nhỏ.
Chúng thật sự quá ngoan ngoãn, còn ngoan hơn cả chó, thậm chí còn ngoan hơn Vương Bát trong nhà.
Khi đuổi chúng đi thì chúng sẽ úp bụng vào tường, có chết cũng không chịu đi.
Chúng cũng không muốn tự mình tìm thức ăn, chỉ đành trông cậy vào Hoa Đình đi tìm thức ăn cho chúng.
Có một lần Tòa Thành Nát quên tìm thức ăn cho chúng, chúng thà chết đói ở cửa cũng phải chờ ý thức tòa thành cho chúng ăn.
Thực sự quá đồng tình với cái tên Người Chết và Ma Lười của của hai con gấu này mà.
“Người Chết và Ma Lười lại đây nào.”
Vân Sâm hét lên, hai con gấu vui vẻ đi theo, sau đó để cô và Hoàng Hưng ngồi trên vai mình, như thể chúng biết bọn họ sẽ đi đâu vậy.
Có hàng chục chiếc ô tô hỏng đậu trên bãi đất bằng phẳng chưa chắc sửa được.
Lưu Quang Lượng và Tiền Cao Phi đang sửa xe thì họ tìm thấy một loạt xe jeep lớn có ghế sau rộng rãi, có một chiếc xe thì sau này di chuyển dưới đất cũng thuận tiện hơn.
Hoàng Hưng có thể giúp sửa xe.
Vân Sâm thì sử dụng năng lượng của tòa thành và các vật liệu thô khác để giúp gia công linh kiện bị hư hỏng, không thể sử dụng được thành các linh kiện hoàn chỉnh.
Thuận tiện học cách sửa xe hơi luôn.
Tiền Cao Phi duỗi chân trượt ra khỏi gầm xe rồi chỉ vào chiếc radio bên cạnh: “Tiểu Vân, bọn chú đã giúp cháu nghe ngóng chiếc radio này, nhưng nó không phát ra âm thanh lần nào cả.”
Đầu ngón tay của Vân Sâm chảy ra năng lượng tòa thành và xử lý một khối sắt thành ốc vít. Cô nghe Tiền Cao Phi nói vậy cũng không cảm thấy thất vọng.
Cô nói: “Chú cứ mở nó vậy đi, đừng để Trà Phủ muốn liên hệ với chúng ta nhưng không được.”
Tiền Cao Phi gật đầu, chú ấy khéo léo dùng cánh tay phải chỉ còn lại một viên thịt để lấy một số linh kiện mới, sau đó trượt vào gầm xe một lần nữa. Tiên Hiệp Hay
Lưu Quang Lượng tháo mui xe ô tô ra, lắc đầu nói: “Chiếc xe này cực kỳ cũ nát rồi, với điều kiện hiện tại của chúng ta thì không thể sửa nó được.”
Hoàng Hưng vẫy tay về phía chú ấy: “Vậy thì sửa chiếc xe tiếp theo đi.”
Người nào người nấy đều bận rộn.
Trên nền đất xi măng có vài bình đựng đầy nước và một chiếc radio được bật nhưng chẳng có gì ngoài âm thanh của dòng điện.
“Rè… Rè… Rè…”
“Alo, alo? Nghe thấy không?”
“Vân Sâm? Hoa Đình? Hai người còn sống chứ?”
Tất cả những người dưới gầm xe lập tức trượt ra ngoài.
Vân Sâm dừng tay rồi chạy tới bên cạnh radio: “Anh Dư.”
Dây leo trên vai cô hớn hở ngẩng đầu: “Anh Dư.”
“Thật tốt khi hai người vẫn còn sống.” Dư Triều Gia ở đầu bên kia thở ra đầy nhẹ nhõm, anh ta nói: “Trong khoảng thời gian này không phải là tôi không muốn giúp hai người, mà thực sự là tôi quá bận đến nỗi không thể chăm sóc cho bản thân.”
Anh ta nghiến răng nói: “Có vài người thật sự biết mặt mà không biết lòng, đã nhiều lần cảnh cáo nghiêm trọng mà họ còn dám làm những chuyện bất chấp tính mạng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào mẫu đất trước mắt.”
Vân Sâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dư Triều Gia nói: “Trà Phủ cũng… Rè… Xuất hiện… Rè… Hang động.”
Giọng nói ngắt quãng vang lên “Anh em… Trà Phủ… Bây giờ… Hơi mệt…”
Giọng nói đột nhiên trở nên rõ ràng trở lại: “Đợi đến khi chúng tôi tới Hoa Đình sẽ nói rõ với hai người.”
Trên đài chỉ còn âm thanh rè rè của dòng điện.