Văn Dục với Triệu Nam Tùng đồng thời nhìn về phía Trương Kiền, bộ dáng sẵn sàng học hỏi kinh nghiệm, Văn Dục hỏi: "Dỗ thế nào?"
"Đương nhiên là tặng đồ!" Trương Kiền nhìn Triệu Nam Tùng với Văn Dục bằng thái độ xem thường, "Đại đa số nữ nhân đều thích vật chất, các huynh chẳng cần làm gì, cứ mua thật nhiều quà tặng nàng là được, vòng tay kim thoa rồi các loại đồ ăn vặt, đừng bủn xỉn, cứ tặng thỏa thích, dỗ nữ nhân phải dỗ đúng chỗ, lúc đấy các huynh muốn gì chẳng được."
Triệu Nam Tùng: "Dùng được không đó?"
Văn Dục: "Thật sự?"
Trương Kiền bất mãn với thái độ hoài nghi của bọn họ: "Các huynh thử thì biết."
Lâu Duẫn nhớ tới lúc trước Liễu Ngân Tuyết bị hắn chọc giận bỏ về nhà mẹ đẻ, khi hắn tặng cho nàng điền trang với biệt viện, mắt Liễu Ngân Tuyết sáng lên, bỗng nhiên cảm thấy Trương Kiền nói cũng có lý.
"Nhưng mà muốn hoàn toàn thu phục được thê tử của mình, không chỉ cần tặng quà, mà còn phải học cách nói lời ngon tiếng ngọt, nữ nhân đều yêu bằng tai, rót mật vào tai nàng, trái tim nàng đương nhiên sẽ thuộc về các huynh."
Lâu Duẫn đang uống rượu lại dựng lỗ tai lên một lần nữa.
"Nói cái gì?" Triệu Nam Tùng hỏi.
Trương Kiền cho hắn một ánh mắt "đồ kém cỏi", giơ tay nắm cằm Vạn Kiều Kiều bên cạnh, ôn nhu như nước nói: "Phu nhân, hôm nay ta ra ngoài, khi uống rượu với mấy huynh đệ, nghe bọn hắn bàn luận về nữ nhân trong nhà, ta bỗng dưng thấy nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?"
Văn Dục: "......"
"Ta thấy người ta bán chiếc trâm này đặc biệt hợp với nàng nên mua tặng nàng, phu nhân sau này phải cài mỗi ngày cho ta xem nhé."
"Bánh hoa quế phu nhân làm là ngon nhất, mai nàng làm thêm một ít nha, để ta mang đi khoe, cho mấy tên kia biết phu nhân nhà ai mới là người ôn lương hiền thục nhất, để bọn họ ghen tị đến chết."
"Quần áo trong phu nhân may mặc vào thật thoải mái, phu nhân rảnh thì làm cho ta thêm mấy cái nhé, để ta mặc thay đổi."
Triệu Nam Tùng: "......"
Luận về vô sỉ không biết xấu hổ, Trương Kiền xếp số hai chắc không ái dánh tranh số một.
Lâu Duẫn cảm thấy mấy lời Trương Kiền nói đều không dùng được, bởi vì Liễu Ngân Tuyết căn bản mười ngón tay không động nước lạnh, càng không làm bánh hoa quế hay điểm tâm này nọ, cũng sẽ không tự tay may quần áo trong cho hắn.
Hơn nữa hiện tại Liễu Ngân Tuyết còn đang giận, chắc mang đầu hắn đến bồi tội với nàng thì nàng cũng không mềm lòng.
Rượu hoa lê đúng là uống rất dễ say, Lâu Duẫn tự rót rượu cho mình, quên luôn chuyện trên người còn có vết thương, bưng chén rượu ngửa đầu rót hết vào miệng.
Đám người Trương Kiền thấy hắn mượn rượu giải sầu, Văn Dục nhướng lông mày: "Vương gia nhà ta hôm nay làm sao vậy? Trước kia có chuyện phiền lòng cũng không thấy hắn uống rượu nhiều như vậy?"
Triệu Nam Tùng xua xua tay: "Ta biết sao được."
Trương Kiền: "Còn có thể vì sao nữa? Chắc chắn là vì tình!"
"Sao huynh biết?" Văn Dục khịt mũi coi thường, "Chưa từng nghe qua hắn vì nữ nhân nào mà sầu bị, nhưng mà nghe nói hắn thích Thái tử phi, thật là khó hiểu, Liễu Ngân Tuyết thiên kiều bá mị thì không thích lại đi thích Thái tử phi? Thê tử của người khác có cái gì mà hay."
Văn Dục nhỏ giọng nói, sợ Lâu Duẫn nghe được lại lấy kiếm chém hắn, cũng may Lâu Duẫn hiện tại chỉ một lòng muốn mượn rượu giải sầu, căn bản không có tinh lực đi nghe hắn nói.
Trương Kiền dựng thẳng ngón tay, đặt ở giữa môi "suỵt" một cái.
Phòng ngủ Thanh Sơn Viện, trên bàn bày một bó hoa nhài trắng, hoa nở bung rực rỡ, Liễu Ngân Tuyết ngồi trên tấm đệm dày, đang dùng kéo cắt tỉa những hoa lá thừa để cắm vào bình.
Đó là việc Lạc Nhạn thấy nàng nhàm chán nên bày ra cho nàng giết thời gian.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Liễu Ngân Tuyết dùng kéo cắt một bông hoa thừa xuống, Dung mama tiến vào bẩm báo: "Vương gia, Ngũ thiếu gia đang nháo ở Chung Thúy Viện ạ."
Mắt phượng xinh đẹp hơi hơi nhếch lên, lông mi Liễu Ngân Tuyết nhẹ chớp một cái, nàng không quay đầu, tiếp tục cúi đầu tu bổ bình hoa, hoa trắng lá xanh chiếu vào mắt nàng, xinh đẹp sống động khiến tâm tình của nàng tốt hơn một chút.
Dung mama không đợi nàng hỏi, tự mình giải thích: "Trong Chung Thúy Viện đều là người của Thái phi nên tin tức cũng không dễ tìm hiểu, chỉ nghe nói là do Thái phi tức giận Ngũ thiếu gia không làm việc đàng hoàng, cả ngày không thấy bóng dáng, muốn Ngũ thiếu gia hảo hảo đọc sách ở Quốc Tử Giám nên đã chặn hết tiền bạc của Ngũ thiếu gia, vậy là Ngũ thiếu gia mới nháo lên ạ."
Liễu Ngân Tuyết cũng không bất ngờ lắm.
Tần Hội Nguyên mong chờ rất lớn vào Lâu Yến, trước đây Lâu Yến được lão Vương gia che chở nên không sợ gì cả, giờ lão Vương gia không còn nữa, quản thúc Lâu Yến thế nào đều do một mình Tần Hội Nguyên định đoạt.
Bọn họ ca ca tẩu tẩu cũng không thể qua mặt Tần Hội Nguyên đi quản chuyện của Lâu Yến.
Liễu Ngân Tuyết cắm những cành hoa đã cắt vào bình: "Lâu Yến cả tuổi mụ là mười sáu rồi phải không?"
Dung mama gật đầu: "Đúng ạ."
"Mười sáu tuổi......" Liễu Ngân Tuyết cười nhẹ, "Cũng tới tuổi làm mai rồi."
Dung mama suy nghĩ nói: "Không thấy Thái phi có động thái gì, cũng không thấy phu nhân nào tới bái phỏng Thái phi ạ, có lẽ Thái phi có suy nghĩ khác, Ngũ thiếu gia tuy là hoàng thân nhưng cũng không có chức vị gì."
"Tần thị bên ngoài hung danh, hiện giờ Kỳ vương phủ lại không phải do bà ấy làm chủ, nữ nhi nhà ai gả vào đây thì vừa phải nhìn sắc mặt ta, vừa phải nhìn sắc mặt Tần thị mà sống, nhà ai thật sự yêu thương nữ nhi mà lại nguyện ý gả vào đây chịu tội? Ước chừng Tần thị cũng hiểu được điểm yếu của Lâu Yến nên mới nóng lòng bắt Lâu Yến tĩnh tâm đọc sách, nhưng xem ra Lâu Yến cũng không phải người dễ khống chế như vậy."
"Mama cho người nhìn chằm chằm bên ấy, có động tĩnh gì thì báo lại cho ta."
Dung mama đáp lại "Dạ", đang chuẩn bị lui ra ngoài thì Triệu mama phụ trách ngoại viện tới, mama kia khom người đứng trước mặt Liễu Ngân Tuyết, đầu cúi thấp, bộ dáng như sợ Liễu Ngân Tuyết tức giận, nói: "Vương phi, Trương nhị công tử phái người tới báo, Vương gia uống say ở Vạn Xuân Lâu, thỉnh Vương phi phái người tới đón Vương gia hồi phủ ạ."
"Vạn Xuân Lâu?" Liễu Ngân Tuyết không xác định hỏi.
Triệu mama mặt căng thẳng, Liễu Ngân Tuyết hỏi lại càng khiến bà nơm nớp lo sợ, bà nói: "Dạ, đúng vậy ạ."
Dung mama ở bên cạnh nhắc nhở: "Vạn Xuân Lâu chính là hoa lâu nổi danh ở thành Biện Kinh chúng ta, nghe nói đám người Trương nhị công tử là khách quen ở Vạn Xuân Lâu, thích nhất là mỹ nhân đầu bảng của Vạn Xuân Lâu, hình như tên là Vạn Kiều Kiều."
Thái dương Triệu mama lén chảy ra vài giọt mồ hôi.
Ngày hôm nay rất nóng, bà một đường đi tới đây đã bị hun đến mức mồ hôi đầm đìa cả người, hiện giờ phải đối mặt với mấy chủ tớ bên này gần đây xem ai cũng không vừa mắt nên trong lòng càng thêm run sợ, sợ Liễu Ngân Tuyết giận chó đánh mèo với bà.
Liễu Ngân Tuyết thấy trán Triệu mama toàn mồ hôi, phân phó nói: "Trầm Ngư, lấy khăn sạch lau mồ hôi cho Triệu mama, mang thêm chén trà nữa, Triệu mama đi bộ tới đây chắc cũng khát nước rồi."
Triệu mama thụ sủng nhược kinh, nào dám thật sự để nha hoàn bên người Liễu Ngân Tuyết lau mồ hôi cho bà, vội vàng cầm khăn tự mình lau, đợi tiểu nha hoàn bưng trà lên, Triệu mama vội vàng uống một ngụm rồi nói lời cảm tạ Liễu Ngân Tuyết.
"Triệu mama không cần khách khí," Liễu Ngân Tuyết biết chuyện Lâu Duẫn say rượu ở Vạn Xuân Lâu nhưng vẫn giữ dáng vẻ không nóng không lạnh như cũ, nói với Triệu mama: "Mama tới ngoại viện tìm Bạch tổng quản, bảo Bạch tổng quản phái người đi đón Vương gia về là được."
Triệu mama vẻ mặt khó xử.
"Có vấn đề gì sao?" Liễu Ngân Tuyết bưng trà hỏi.
Bưng trà chính là ý tiễn khách, sao Triệu mama lại không hiểu, nhưng chuyện Bạch tổng quản cố ý phân phó, bà không thể không làm tốt, bà thấy thái độ của Liễu Ngân Tuyết cũng ôn hòa, ăn ngay nói thật: "Vương phi, không phải Bạch tổng quản chưa đi đón Vương gia mà thật sự là Vương gia ăn vạ ở Vạn Xuân Lâu, miệng liên tục gọi tên Vương phi, đòi gặp Vương phi ạ."
Trầm Ngư Lạc Nhạn: "......"
Hai nha hoàn cùng nghĩ chưa thấy ai không biết xấu hổ như Lâu Duẫn, là ai lúc trước ở Giao Thái Điện thờ ơ trước chuyện Vương phi nhà các nàng với Thái tử phi đấu đến ngươi chết ta sống? Giờ lại còn da mặt dày đòi Vương phi đi đón?
Trầm Ngư khịt mũi coi thường.
Triệu mama nghe được tiếng Trầm Ngư cười lạnh, sắc mặt càng thêm xấu hổ. Vạn Xuân Lâu là đâu chứ? Đó là hoa lâu! Để Vương phi đến hoa lâu đón người, Triệu mama cũng cảm thấy Vương gia quả thực kỳ cục.
Chỉ có Dung mama âm thầm sốt ruột, sợ Liễu Ngân Tuyết không đồng ý.
Ý tứ của Thái hậu đã rất rõ ràng, Liễu Ngân Tuyết muốn hòa ly với Lâu Duẫn chắc chắn là không thành, Liễu Ngân Tuyết từ khi gả vào Kỳ vương phủ thì nghĩa là sống là người Kỳ vương phủ, chết là ma Kỳ vương phủ, Liễu Ngân Tuyết chỉ có thể sống cả đời ở Kỳ vương phủ.
Cuộc sống có tốt đẹp hay không thì cũng phải sống cả đời.
Đều là cả đời, người thông minh tự nhiên sẽ lựa chọn cuộc sống tốt đẹp thay vì vất vả, mà trong vương phủ này, nói đến cùng thì người lớn nhất vẫn là Vương gia, Vương gia nguyện ý che chở nàng thì nàng muốn gió được gió muốn mưa được mưa, Vương gia nếu là không muốn che chở nàng thì dù là Vương phi đi nữa, nha hoàn gã sai vặt thấp kém trong phủ cũng có thể dẫm đạp lên nàng.
Dung mama là người từng trải, gặp qua vô số nam nhân, bà biết sự kiên nhẫn của nam nhân đều là hữu hạn, tiêu hao từng chút từng chút, tiêu hao hết thì chẳng còn được bao nhiêu, đến khi nam nhân không còn kiên nhẫn nữa thì nữ nhân của hắn cũng hết chỗ diễn trò giận dỗi.
Hiện giờ đang là lúc Vương gia lòng mang áy náy với Vương phi, Vương phi hẳn là nên bắt lấy điểm này, hảo hảo lợi dung, đem tâm Vương gia từ trên người khác kéo về phía mình.
Dung mama chờ mong nhìn Liễu Ngân Tuyết, thấy Liễu Ngân Tuyết nói: "Làm phiền Triệu mama về nói với Bạch tổng quản an bài giúp ta một chiếc xe ngựa, ta chuẩn bị một chút rồi sẽ đến Vạn Xuân Lâu đón vương gia."
Dung mama thở phào nhẹ nhõm.
Vương phi rốt cuộc vẫn là người thông minh, chỉ là người thông minh này chỉ sợ đã hết hy vọng.
Đôi khi, càng là lý trí thì sẽ càng vô tình.
Trầm Ngư chuẩn bị miếng đệm lót thật dày đặt trên xe ngựa, Lạc Nhạn đỡ Liễu Ngân Tuyết lên xe, xe ngựa lộc cộc chạy tới Vạn Xuân Lâu, có vẻ như Bạch tổng quản đã dặn dò trước xa phu nên xe ngựa chạy khá chậm và vững chắc.
Tới Vạn Xuân Lâu, xe ngựa từ từ dừng lại, Trầm Ngư Lạc Nhạn hai bên đỡ Liễu Ngân Tuyết xuống.
Mama đứng canh cửa đón khách ở Vạn Xuân Lâu ngẩng đầu lên thấy một cô nương đẹp như thiên tiên bước xuống xe ngựa, tức khắc trợn trừng mắt, tròng mắt như sắp rơi ra.
Người qua đường trước cửa Vạn Xuân Lâu đều không khỏi dừng lại bước chân, đồng thời nhìn về phía Liễu Ngân Tuyết, mọi người sôi nổi nghị luận, cùng nhau suy đoán xem đây là cô nương nhà ai.
Xem khí chất của người này với chiếc xe ngựa xa hoa kia là biết không phải người của Vạn Xuân Lâu, nếu Vạn Xuân Lâu có cô nương như vậy thì chỉ dựa vào mỹ mạo và khí chất đã có thể lên đầu bảng, nào đến lượt Vạn Kiều Kiều.
Mama thấy Liễu Ngân Tuyết được hai nha hoàn đỡ vào cửa, vội vàng tươi cười tiếp đón: "Vị cô nương này, chỗ chúng ta đây là hoa lâu, cô nương tới có chuyện gì vậy?"
Liễu Ngân Tuyết không biểu tình: "Đám người Trương nhị công tử Trương có ở đây không?"
"Hóa ra là cô nương tới tìm người, có, có, mời cô nương vào trong." Mama dẫn đường cho nàng, trong lòng cân nhắc rốt cuộc đây là vị thần tiên nào, chẳng lẽ là phu nhân của Trương nhị công tử? Nhưng cũng chưa từng nghe nói phu nhân Trương nhị công tử đẹp tựa thiên tiên nha, chỉ nghe nói Kỳ vương phi đẹp như tiên thôi.
Kỳ vương phi?
Kỳ Vương cũng đang ở bên trong!
Mama cả kinh, nhìn Liễu Ngân Tuyết một lần nữa, ánh mắt càng lộ vẻ kinh ngạc, vị cô nương trước mắt này chính là đệ nhất mỹ nhân khiến hoa nhường nguyệt thẹn Liễu Ngân Tuyết ư? Mama càng nhìn càng thấy đúng, cơ hồ xác định suy đoán của mình.
Âm thầm cân nhắc, đây là Kỳ vương phi tới bắt người sao?
Một đường dẫn Liễu Ngân Tuyết tới phòng chữ Thiên, mama cúi đầu khom lưng nói: "Cô nương, Trương nhị công tử ở bên trong." Dứt lời, mama giơ tay gõ cửa, nghe thấy tiếng bên trong cho phép, mama mới đẩy cửa ra.
Mọi người trong phòng đồng thời nhìn ra cửa.
Mấy công tử còn đang ôm mỹ nhân uống rượu, thấy Liễu Ngân Tuyết, tất cả sôi nổi đứng dậy chắp tay hành lễ với Liễu Ngân Tuyết, mấy mỹ nhân đứng núp phía sau các công tử, vừa hành lễ với Liễu Ngân Tuyết vừa len lén nhìn nàng.
"Bái kiến Kỳ vương phi," Trương Kiền trộm nhìn sắc mặt lạnh lùng của Lieux Ngân Tuyết, nói, "Kỳ vương uống say, vất vả Kỳ vương phi phải đi một chuyến, thật sự là tại hạ đã khuyên Kỳ vương mà không được, mong Kỳ vương phi thứ lỗi."
Thật sự là Liễu Ngân Tuyết?!
Mama thầm nghĩ: "Khó trách, phong hoa này khí độ này, thật sự chỉ có thể là Liễu Ngân tuyết."
Liễu Ngân Tuyết nhấc chân đi vào bên trong: "Ta tới đón phu quân về, các vị công tử cứ tự nhiên."
Mấy người Văn Dục làm gì còn tâm tư tự nhiên nữa, chẳng mấy khi được nhìn tận mắt Liễu Ngân Tuyết, tuy đã là thê tử người khác nhưng thắng ở chỗ là đẹp tựa thiên tiên, có đại mỹ nhân ở đây, ai dời mắt được?
Tuy là không thể đụng chẳng thể sờ, nhưng nhìn một cái cũng đủ rồi.
Liễu Ngân Tuyết lập tức đi đến trước mặt Lâu Duẫn, không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu, lúc này đã ghé vào bàn nhỏ ngủ thiếp đi, khuôn mặt đỏ ứng, người toàn mùi rượu.
Liễu Ngân Tuyết trầm trầm mắt, nàng đã từng xem qua vô số thoại bản, có vài thoại bản hay thích dùng từ "Cẩu" để hình dung những nam nhân thối không biết cách làm người, giờ phút này nhìn Lâu Duẫn say đến bất tỉnh nhân sự, Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên cảm thấy thật hợp với ba chữ "Cẩu nam nhân".
Nàng ngồi xổm xuống còn có chút khó khăn, cần người đỡ, Trầm Ngư liền đỡ tay Liễu Ngân Tuyết, để nàng từ từ ngồi xổm xuống trước mặt Lâu Duẫn, Liễu Ngân Tuyết duỗi tay vỗ vỗ má Lâu Duẫn.
Lâu Duẫn thì uống say như chết, không có phản ứng, dường như hoàn toàn không cảm nhận được Liễu Ngân Tuyết tới gần.
Đám người Trương Kiền cùng chăm chú nhìn bọn họ, Liễu Ngân Tuyết vốn không có nhiều kiên nhẫn, giờ nhìn bộ dáng Lâu Duẫn say đến mức bất tỉnh nhân sự, trong bụng càng thêm hỏa khi, nàng hơi nhếch khóe miệng, cầm chén trà đặt trên bàn lên, thử độ nóng của nước, cảm thấy cũng được liền hắt thẳng chén trà đó lên mặt Lâu Duẫn.