Chắc mọi người quên mất nội dung chương trước rồi nhỉ TT.TT Mình còn quên nữa là.
Sau khi xoát xong phó bản của lão gia tử, tảng đá trong lòng Lộ Dương rơi xuống một khối, còn lại hai khối chính là cha mẹ cậu thì vẫn lay lắt treo phía trên, thầm nghĩ tìm cơ hội thích hợp ngã bài, dù sao bản thân tự thú cũng tốt hơn ngày nào đó bị ba mẹ phát hiện.
Cách vài hôm sau khi gặp cha mẹ Trâu Kỳ, Lộ Dương tìm một ngày trở về KTX, vừa mở cửa bàng hoàng phát hiện hành lý của cậu đều bị cuỗm hết sạch, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là gặp trộm, rồi nhanh chóng gọi điện cho Trâu Kỳ.
“Gặp trộm?”
“Phải, đồ đạc đều mất hết ráo, quần áo, giầy dép còn có ra giường cũng... khoan đã!” Lộ Dương dừng một chút, giống như nhớ tới cái gì đó, vọt nhanh vào nhà tắm, sau khi vào kiểm tra phát hiện bàn chải lẫn khăn mặt cũng biến mất, nhất thời trợn tròn mắt.
“Sao thế?” Trâu Kỳ hỏi.
“Tên đạo chích này cũng thật biến thái, ngay cả bàn chải của em cũng trộm luôn.”
“...A.”
“Trộm cắp bây giờ đã đến trình độ bàn chải và khăn mặt cũng không tha rồi sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Anh còn diễn!” Lộ Dương thật sự cạn lời với thái độ mọi chuyện không liên quan gì tới mình của anh.
“A.”
“Anh là chủ một công ty, sao còn làm loại chuyện này?” Lộ Dương đỡ trán nói, “Anh dọn đồ của em đến nơi nào rồi?”
Trâu Kỳ ở đầu bên kia điện thoại cười đáp, “Cũng không ngốc nhỉ.”
“Vô nghĩa, có trộm nào ngay cả bàn chải đánh răng cũng lấy không?” Lộ Dương nói. Cậu biết căn phòng này là Trâu Kỳ cố ý bảo Trương Vấn Dự sắp xếp cho mình, nếu vậy chắc chắn anh có chìa khoá, loại bỏ giả thiết trộm vào nhà, cộng với thái độ bình tĩnh đến quái lạ của Trâu Kỳ, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là anh giở trò quỷ.
“Nếu đã biết thì đi xuống.” Giọng Trâu Kỳ vẫn hàm ý cười như cũ.
“Xuống?” Lộ Dương chạy ra ban công nhìn xuống, thấy xe Trâu Kỳ vẫn đậu ở ngoài tiểu khu, “Anh còn chưa về à?” Rõ ràng cậu thấy Trâu Kỳ lùi xe mới đi lên mà.
“Anh đi rồi em đón được xe sao?” Trâu Kỳ quay cửa kính xe xuống, nhìn về hướng ban công, “Không nhiều lời, xuống.”
“...” Lộ Dương chỉ phải phục tùng, cất di động vào túi rồi đi thẳng ra cửa, dù sao phòng này cũng đã trống rỗng.
Vừa lên xe Lộ Dương không kịp chờ đợi hỏi Trâu Kỳ, “Anh chuyển đồ của em khi nào, anh như vậy chính là tự ý xông vào nhà dân có biết không?”
“Không biết.” Trâu Kỳ nghiêng đầu nhìn cậu, “Em muốn chỉ anh sao? Hửm?”
“...” Câu ’em muốn chỉ anh sao’ này làm Lộ Dương không khỏi nhớ lại hình ảnh Trâu Kỳ cầm lấy tay cậu cùng nhau sóc lọ tối qua, sau đó kề sát tai cậu thì thầm nói ‘muốn anh chỉ em không’, mặt mày lập tức đỏ bừng, “Quên đi, không thể nói lý với lão lưu manh anh được.”
Trâu Kỳ khẽ cười một tiếng rồi khởi động xe rời đi, nói: “Là buổi sáng. Anh nói Trương Vấn Dự gọi người đến chuyển đồ, mọi thứ đều để ở nhà anh, cả bàn chải đánh răng của em cũng ở đó.”
“Buổi sáng?” Lộ Dương ngẫm lại một chút, khó trách sáng sớm trước khi rời đi Trương Vấn Dự nhìn cậu đầy thâm ý như vậy, hoá ra là vì chuyện này!! Mặc dù Trương Vấn Dự cũng ít nhiều biết chuyện giữa cậu với Trâu Kỳ, nhưng nghĩ tới về sau Trương Vấn Dự nhìn họ với ba từ “sống cùng nhau”, Lộ Dương liền cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng!!
“Sư huynh, anh muốn công bố cả thế giới biết chúng ta ở chung sao?”
Trâu Kỳ cười nhếch môi, “Em cho rằng không ai biết sao?”
Ừ, thì không phải tất cả mọi người đều biết, nhưng Trương Vấn Dự và Liễu Sa chắc chắn là không lừa được, Lộ Dương sờ mũi, “Nhưng cũng không nên quá lộ liễu.”
“Dù sao cuối tuần cũng phải ra ngoài, vừa vặn tiết kiệm thời gian đến đó em.” Trâu Kỳ không mấy để tâm đáp.
“Nhưng đường cũng gần mà, không thì lần sau em tới đón anh.” Lộ Dương đề nghị, “Em mang xe đạp điện anh để trong ga ra về, cuối tuần đón anh ra ngoài tản bộ.”
“Em coi anh là Mã Đại Cáp?”
“Nếu anh muốn ngồi xổm phía trước em cũng không ngăn cản đâu.” Lộ Dương não bổ cảnh tượng Trâu Kỳ ngồi xổm trên chỗ gác chân một chút, nhịn không được khoái chí, cưới nắc nẻ một hồi mới hỏi, “Phải rồi, anh nói cuối tuần muốn đi chơi phải không, chúng ta đi đâu?”
“Đi Vân Sơn.” Trâu Kỳ đáp.
“Vân Sơn?” Lộ Dương kinh ngạc, “Bây giờ là mùa hè không thích hợp ngăm suối nước nóng đâu.”
“Em quên lời mình đã nói rồi sao?”
Mình đã nói cái gì nhỉ? Lộ Dương lục lọi trí nhớ, hồi tưởng lại lần cùng Trâu Kỳ đi Vân Sơn trước đó, nghĩ một hồi mới nhớ lúc ấy bản thân có hứa sẽ dẫn anh đi Vân sơn ngắm mặt trời mọc. Nhìn Trâu Kỳ bởi vì cậu suy nghĩ quá lâu mà có phần không vui, Lộ Dương không nhịn cười được, “Em nhớ mà, dẫn anh đi ngắm mặt trời.”
Trâu Kỳ cười khẽ một tiếng, không nói lời nào.
Cuối tuần trước một ngày, Lộ Dương gọi Sở Tô nhờ cậu của cậu sắp xếp giúp một gian phòng ở làng du lịch, sau đó cùng Trâu Kỳ chuẩn bị những thứ cần mang theo trong chuyến đi. Bởi vì muốn lên núi ngắm mặt trời mọc, nên cả hai quyết định đem lều vải, tối sẽ qua đêm trên núi luôn đỡ phải sáng sớm vội vội vàng vàng.
Mã Đại Cáp thấy hai người sắp xếp hành lý, giống như ý thức được điều gì đó, hận không thể nằm gọn vào trong túi để họ mang nó theo.
“Thím Chu về nhà rồi, mấy ngày đó Mã Đại Cáp làm sao bây giờ, hay đưa nó qua nhà cha mẹ anh?” Lộ Dương hỏi.
“Ngày mai, trước khi xuất phát ghé qua đưa cho mẹ anh.” Trâu Kỳ đã nói với cha mẹ từ sớm, mấy ngày anh đi chơi cùng Lộ Dương, nhờ họ chăm sóc Mã Đại Cáp.
Mã Đại Cáp vừa nghe lỗ tai liền dựng thẳng, vốn định chạy nhanh về ổ của nó giả chết nằm vạ sống chết không đi, nhưng vô dụng, sáng sớm hôm sau vẫn bị lôi đi.
Đến dưới lầu tiểu khu, Mã Đại Cáp tủi thân không ngừng kêu ‘ô ô ô’, núp ở phía dưới gầm ghế nhất định không chịu xuống, cũng khó cho thân hình to xác của nó chen chúc nơi đó.
Trâu Kỳ trông bộ dáng của nó chẳng khác gì Lộ Dương lúc lần đầu gặp gia trưởng, nói với cậu, “Đem người anh em của em xuống xe.”
“Vớ vẩn, chó làm sao là anh em của dê được.” Lộ Dương đến gần Mã Đại Cáp, không nói hai lời khom lưng ôm nó từ trong xe ra.
“Ô ô ô ô uông!!” Mã Đại Cáp bị Lộ Dương ôm lấy, bốn chân cố gắng víu lấy mặt sàn, một bộ bị giết hại khiến Lộ Dương đau đầu không thôi. Dưới ánh mắt cầu cứu của nó cậu thoáng do dự, nhìn về phía Trâu Kỳ đang đứng như thể mọi chuyện không liên quan đến mình, “Hay là chúng ta dẫn nó theo được không?”
“Dẫn theo?”
“Ừm.” Lộ Dương gật đầu. Một người một chó mắt long lanh nhìn Trâu Kỳ.
Buổi tối quan trọng cùng Lộ Dương mấy ngày trước bị Mã Đại Cáp cắt đứt vẫn sờ sờ trước mắt, Trâu Kỳ vừa nghĩ tới liền không nhịn được muốn để con chó ngu ngốc này ở nhà mười ngày nửa tháng.
“Ô uông!” Mã Đại Cáp lấy lòng Trâu Kỳ kêu một tiếng, phe phẩy cái đuôi hòng bán manh, muốn lão đại niệm tình nó đã làm bạn bất ly bất khí nhiều năm.
Trâu Kỳ nhìn như không thấy, cười lạnh: “Còn lề mề cho mày ở bên này nửa tháng.”
“Ngao!!!” Mã Đại Cáp trừng mắt, rút về phía sau Lộ Dương, còn chưa núp kĩ chợt nghe một giọng nói vẫn luôn xuất hiện trong ác mộng của nó.
“Mã Đại Cáp.” Lão gia tử không biết từ lúc nào đã đi xuống lầu, trên tay đỡ gậy chống Lộ Dương mới tặng, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thoải mái, mái đầu xám trắng cũng xử lý rất chỉnh chu, người không biết còn tưởng rằng ông đang định đi tham gia một buổi tụ họp nào đó. Ông đứng đó, một tay để sau lưng, gọi Mã Đại Cáp: “Qua đây.”
“Ô!” Mã Đại Cáp nức nở, cắn cắn ống quần Lộ Dương.
“Qua đây.” Ngữ khí lão gia tử tăng lên, lặp lại lần nữa. Mọi dằn vặt năm đó vẫn khắc sâu trong đầu, Mã Đại Cáp dưới dâm uy phải chạy tới, mới vừa đến trước mặt lão gia tử liền nghe ông ra lệnh: “Ngồi xuống!”
Bản năng được huấn luyện trước đây vẫn còn, Mã Đại Cáp vừa nghe lập tức ngồi xuống, chỉ kém không dựng thẳng đuôi lên nữa thôi.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lộ Dương trông bộ dáng nó mà phì cười, theo Trâu Kỳ chào hỏi lão gia tử rồi mới lên đường. Lúc rời đi cậu từ kính chiếu hậu nhìn thấy lão gia tử vẫn lệnh Mã Đại Cáp lặp lại động tác đứng lên ngồi xuống, lòng không khỏi thắp một cây nến cho nó.
Đây là lần thứ hai Lộ Dương cùng Trâu Kỳ tới Vân Sơn, tâm trạng lần này hoàn toàn khác với lần trước, khi đó cậu chưa biết Trâu Kỳ chính là Quân Lâm, hai người đến cũng không phải là vì đi nghỉ, đem ra so sánh Lộ Dương có mấy phần mong chờ chuyến đi lần này.
Phòng ở bên làng du lịch đã được đặt thoả đáng, hai người chỉ cần tới thẳng lễ tân báo tên là được. Lúc đăng ký Lộ Dương lại nhớ đến lần đó Trâu Kỳ quyết định ở làng du lịch qua đêm, không thể không cảm thán một câu tâm cơ người này sâu không lường được, còn nói gì mà chính cậu đề nghị nên anh mới ở lại, rõ ràng là đã sớm bày mưu chờ cậu đưa dê vào miệng sói.
Sau khi đăng ký hai người đi vào trong, khéo sao phòng lần này cũng nằm trong khu lần trước họ ở, chỉ khác là phòng tiêu chuẩn hai người giờ biến thành giường hai người xa hoa.
“Nếu hai người các cậu đã ở cùng nhau, vậy ở một phòng đủ rồi, đỡ tốn.”
Lời Sở Tô còn vang lên bên tai, Lộ Dương phát hiện không biết thời điểm nào em trai của cậu đã hắc hoá đến vậy!
“Bây giờ còn sớm, muốn đi đâu không?” Trâu Kỳ xếp đồ xong, thấy Lộ Dương đứng ở một bên thẩn thờ liền hỏi.
“Đi đâu à... ” Lộ Dương suy nghĩ. Lần trước đã cùng Trâu Kỳ đi tham quan mấy cái cảnh đẹp xung quanh đây cả rồi, mà lửa trại dưới chân núi đến tối mới mở, bây giờ đi đâu thì tốt đây.
Trâu Kỳ thấy cậu suy nghĩ kế hoạch, cũng không thúc giục, đi tới cửa sổ kéo rèm che ra. Khu của bọn họ cách rất gần với nơi ngày mai ngắm mặt trời mọc, vừa mở cửa sổ ra liền nghe được tiếng gió thổi cùng tiếng chim hót trong núi truyền tới. Ngôn Tình Cổ Đại
“Sư huynh! Chúng ta đi bơi đi!” Lộ Dương nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, chợt nảy ra sáng ý.
“Bơi?” Trâu Kỳ quay đầu lại.
“Đúng vậy, em biết một thác nước nhỏ trong núi, cảnh ở đấy rất được nước suối lại trong nữa, quan trọng là rất ít người tới.” Trước đây lúc Lộ Dương cùng Sở Tô đến hậu sơn leo núi lại xui xẻo lạc đường, hai đứa đánh bậy đánh bạ phát hiện một thác nước không lớn nhưng rất sạch sẽ. Nghĩ đến đây, Lộ Dương đột nhiên có chút xung động muốn thử ngay, nước trong núi so với trong hồ bơi còn sạch sẽ hơn nhiều.
“Em mang theo quần bơi?” Trâu Kỳ bước tới.
“Không có, rừng rậm heo húc ai thèm nhìn đâu chứ, cởi quần là xong.” Lộ Dương không mấy để tâm đáp, ngồi xổm người xuống lật túi hành lý, lấy ra một vài thứ cần thiết cho buổi cắm trại tối nay, “Bây giờ đã xế chiều, một hồi chúng ta đi nhà hàng mua thức ăn mang đi luôn, buổi tối ở trong núi cắm trại.” Cậu vừa nói vừa đem quần áo, khăn lông và bàn chải đánh răng của cả hai lấy ra.
Trâu Kỳ đi tới, cầm balo nhỏ, đem đồ Lộ Dương soạn sẵn bỏ vào trong.
“Nhớ mang theo nước, ngày mai lúc đánh răng chúng ta có mà dùng.” Lộ Dương bỏ hai bình nước suối vào balo, lại mang theo sạc điện, đèn pin và các vật cần thiết khác, “Phải rồi anh, lều vải đâu?”
“Ở trên xe, lát nữa ra ngoài rồi lấy.”
“Được rồi, chúng ta đi ăn cái gì đi, sẵn tiện bỏ bao một ít thức ăn khuya, cảnh đêm trên núi cũng rất đẹp.” Lộ Dương nói rồi khoá balo lại, vỗ vỗ nó đi ra ngoài, “Nào, đi thôi ~”
Mặc dù mới khoảng ba giờ chiều, nhưng vì phòng ngừa trên núi đói bụng, hai người trước ăn vài thứ ở nhà hàng sau đó theo lời Lộ Dương bỏ hộp một ít thức ăn mang theo, trước khi rời đi Lộ Dương gọi điện thoại cho cậu của Sở Tô, báo chú ấy một tiếng ngày mai mình trở lại, để tránh đối phương không biết cậu đi đâu mà lo lắng.
Sau khi cầm lều vải trong xe ra, dưới sự hướng dẫn của Lộ Dương, hai người xuất phát về phía hậu sơn.