Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao

Chương 87:




Bởi vì đường đến làng tổ chức lửa trại quanh co vòng vèo, nên lái xe gần bốn mươi phút mới tới nơi.
Ngôi làng này không quá lớn, nhưng vẫn có bãi đỗ chuyên biệt. Trâu Kỳ tìm được chỗ đậu xe liền có người đến thu phí, nhân viên thu phí là một chàng trai trẻ, vừa thấy Lộ Dương lập tức tươi cười chào hỏi.
Hai người xuống xe đóng tiền, Lộ Dương hỏi chàng trai trẻ, “Ô Trác, sao hôm nay em lại ở đây?”
“Ba em và các sư phụ trong làng xuống núi giao hàng cả rồi, ngày mai mới về.” Ô Trác cười cũng chủ động chào Trâu Kỳ, sau đó lại nói chuyện với Lộ Dương, “Lâu lắm rồi không gặp, học hành sao rồi?”
“Tốt lắm, lửa trại ở quảng trường phải không?”
“Ừm, ở bên đó, còn nhớ đường không?” Ô Trác chỉ về một hướng, nói: “Bây giờ nhiều người đến đây du lịch nên người tham gia cũng tăng lên, quảng trường đã mở rộng hơn trước, có cần em dẫn hai người đi không?”
“Không cần đâu, anh nhớ đường mà. Bọn anh đi trước nhé, chốc nữa nói chuyện.” Lộ Dương khoát tay từ chối, mới vừa đi được vài bước chợt nghe tiếng Ô Trác vọng tới, “Lửa trại hôm nay do em gái em dẫn chương trình, nó vẫn luôn nhớ nhung anh đấy!”
Lộ Dương ngừng bước nhưng không quay đầu lại, mắng: “Biến!”
Phía sau truyền tới tiếng cười khoái chí của Ô Trác, Lộ Dương chẳng buồn để ý  tiếp tục cùng Trâu Kỳ đi về hướng quảng trường.
Quảng trường nằm ở trung tâm ngôi làng, còn chưa tới nơi đã loáng thoáng nghe tiếng ca hát, cả hai ở cổng đưa vé rồi bước vào.
Tám giờ chương trình mới bắt đầu, lúc hai người tới thời gian cũng khá sít sao, bên trong đã ngồi không ít người, giữa quảng trường đã đốt một đống lửa, có hai người trung niên đang thêm gỗ vào trong.
Bữa ăn tối được được tổ chức theo hình thức tự phục vụ, ở phía nam quảng trường có một chiếc bàn gỗ dài, phía trên bày không ít thức ăn và nước uống, còn có rượu trái cây và rượu sữa do chính người trong làng tự cất, bên cạnh đó cũng sắp xếp mấy cái bàn để du khách có thể ngồi dùng.
“Sư huynh chúng ta đi ăn cái gì đi, đồ ăn ở đây được lắm.” Lộ Dương nói rồi kéo Trâu Kỳ về hướng bàn gỗ.
Ánh mắt Trâu Kỳ nhìn tay Lộ Dương đang nắm lấy tay anh vài giây, khoé môi bất giác khẽ cong.
“Đây là bánh bí đỏ, này là quất trần bì, còn kia là da heo xé.” Lộ Dương vừa giới thiệu vừa gắp mỗi thứ một chút cho vào đĩa, “Mấy mòn này món nào cũng ngon, sư huynh anh muốn uống rượu không?”
“Sao cũng được.” Trâu Kỳ nhận cái dĩa từ tay cậu.
“Uống rượu trái cây đi, rượu sữa có chút nặng mùi, đánh răng ba ngày cũng không sạch.” Lộ Dương nghĩ đến mà kinh, cầm hai cái ly rót ít rượu trái cây. Trước đây thời điểm lần đầu tiên đến bị lừa uống rượu sữa, một tuần sau vẫn có ảo giác mùi vị ấy đọng lại nơi cuống họng.
Hai người bưng thức ăn đến bàn bên cạnh ngồi xuống, Lộ Dương nhân tiện cũng giới thiệu khái quát vài nét về ngôi làng cho Trâu Kỳ biết.
Thật ra ngôi làng này đã tồn tại từ rất lâu, nhưng mở cửa cho du khách thăm quan thì chỉ mới bắt đầu khoảng mấy năm nay. Những năm gần đây, trang phục dân làng bên này đã không khác nhiều với người thành phố, chỉ khi tổ chức lửa trại các cô gái trẻ mới mặc những bộ trang phục dân tộc cầu kỳ đầy màu sắc.
“Chút nữa sẽ có tiết mục nhảy múa và ca hát, con gái bên này rất nhiệt tình, nhìn trúng anh nào sẽ trực tiếp hát tặng hoặc nhảy một điệu để bày tỏ. Sư huynh, anh chớ để bị nhìn trúng nha.” Lộ Dương một bên uống rượu trái cây một bên chọc ghẹo Trâu Kỳ, chỉ một nhóm cô gái đang tụm năm tụm ba giữa quảng trường, “Anh xem, cô nào cô nấy đều rất có nét.”
“A?” Trâu Kỳ theo hướng tay chỉ nhìn một cái rồi trở lại trên mặt Lộ Dương, “Xem em hiểu rất rõ, em gái Ô Trác cũng rất có nét, hửm?”
Lộ Dương nghe vậy lập tức phì cười, “Anh ghen cái gì thế, cậu ta nói bậy anh cũng tin.”
Trâu Kỳ nhìn cậu không đáp, Lộ Dương đẩy đẩy anh, “Lẫy cái gì, nhìn nhìn, liên hoan sắp bắt đầu rồi, sẽ có nhóm múa của làng ra nhảy một bài, chính là ở đó.” Lộ Dương chỉ tay về nhóm người đứng bên cạnh lửa trại.
Trâu Kỳ nương theo tay cậu nhìn qua, thấy một nhóm trai gái trẻ tuổi mặc trang phục dân tộc, hẳn là nhóm múa Lộ Dương nói. Trước mặt đám người kia đứng một cô gái mặc áo hồng, đang cùng nhau thảo luận cái gì đó, trên người mọi người đều là quần áo dân tộc, đứng cạnh nhau ngược lại trông cực kỳ đẹp mắt.
Lúc này một chàng trai bước lên nói gì đó với cô gái áo hồng, cô gái nghe xong đột nhiên nhìn về phía bọn họ, đầu tiên là sửng sốt ngay sau đó vội vàng đi tới.
Trâu Kỳ thấy cô gái đẩy đám người ra tiến về phía anh và Lộ Dương, còn chưa tới nơi đã liên tục vẫy tay, gọi: “Lộ Tiểu Dương.”
Lộ Tiểu Dương. Cái tên này không nghĩ cũng biết là đang gọi Lộ Dương.
Cô gái áo hồng chạy chậm tới trước mặt Lộ Dương, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười hạnh phúc, “Sao anh lại tới đây?”
“Ô Kỳ.” Lộ Dương mỉm cười với cô, khoe nguyên hàm răng trắng sáng, “Anh đến đây chơi.”
“Lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ? Có nhớ em không?” Ô Kỳ không chút nào che đậy niềm vui khi nhìn thấy Lộ Dương hỏi.
“Vẫn khoẻ.” Lộ Dương tránh né câu hỏi của Ô Kỳ gật đầu một cái rồi giới thiệu Trâu Kỳ với cô, “Đây là sư huynh của anh, Trâu Kỳ. Sư huynh, cô ấy là em gái của Ô Trác, Ô Kỳ.”
“Chào vị khách đẹp trai, em là Ô Kỳ.” Ô Kỳ phóng khoáng chào Trâu Kỳ, đợi Trâu Kỳ gật đầu cô lại chuyển lực chú ý trên người Lộ Dương, “Hôm nay em làm người dẫn chương trình, anh thấy cái váy này của em có được không? Anh có thích trang phục này không?” Nói rồi xoay một vòng, nhảy một vài điệu khiến chiếc váy hồng vẽ ra một đường sóng lăn tăn trên không.
Trâu Kỳ vừa nhìn liền nghĩ ngay đến hình ảnh Lộ Dương ở trong trò chơi mặc Nghịch Thủy Dao khiêu vũ tặng mình.
“Nhìn rất đẹp.” Lộ Dương khen ngợi một câu sau đó dùng khoé mắt trộm nhìn Trâu Kỳ, thấy anh không chút cảm xúc liền nói với Ô Kỳ, “Em bận chuyện của mình đi, đừng làm chậm trễ công việc.”
Ô Kỳ vốn còn muốn trò chuyện thêm với Lộ Dương, nhưng lửa trại sắp bắt đầu chỉ có thể tạm biệt rời đi.
Sau khi Ô Kỳ đi rồi Lộ Dương thở ra một hơi, cô gái này vô cùng cởi mở cũng vô cùng nhiệt tình, nếu còn nói tiếp cậu chắc chắn không chịu nổi. Vốn tưởng tống được Ô Kỳ đi thì được giải thoát, ai ngờ thả lỏng chưa được vài giây liền nghe Trâu Kỳ nói: “Đây là ‘rất nhiệt tình’ mà em nói?”
“Hả?” Lộ Dương sửng sốt một chút mới phản ứng được, “Anh, không phải lại ghen đó chứ?”
“Cô ta chình là cô gái vẫn luôn nhớ thương em đó à?” Trâu Kỳ không đợi cậu trả lời, khẽ hất cằm về phía Ô Kỳ cách đó không xa, “Đúng là rất xinh đẹp.”
“Nào có, anh đừng nghe anh của cô ấy nói bậy.”
Trâu Kỳ không nói gì chỉ nhìn cậu, vẫn là gương mặt giống với mọi ngày nhưng Lộ Dương vẫn nhận ra anh đang ghen, không biết tại sao một Trâu Kỳ như thế lại khiến cậu thấy đáng yêu không chịu nổi.
Lộ Dương khẽ mỉm cười, nhìn xung quanh một chút, thấy ai nấy đều chú ý vào quảng trường cộng thêm không ai ở bên này liền chống bàn chồm tới nhanh chóng hôn Trâu Kỳ, kế đó ngồi về vị trí cũ vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
Trâu Kỳ nhướng mày nhìn cậu.
“Đúng là Ô Kỳ rất đẹp, nhưng em không thích cô ấy.” Lộ Dương nhỏ giọng dụ dỗ, “Em chỉ thích sắt thép cong thành bánh quai chèo thôi.”
“...” Trâu Kỳ tuyệt không muốn nghe mấy từ miêu tả này, nhưng không thể phủ nhận nghe Lộ Dương nói vậy tâm trạng trái lại tốt lên không ít. Anh đương nhiên biết Lộ Dương chắc chắn không có gì với Ô Kỳ, nhưng thấy một cô gái trẻ không che giấu sự yêu thích với cậu ít nhiều cũng có phần khó chịu, đây là phản ứng tự nhiên, bất kỳ gã đàn ông nào nhìn người khác yêu thích người yêu mình cũng sẽ không vui nổi.
Sau khi liên hoan bắt đầu hai người mới đi qua tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Ô Kỳ mở đầu chương trình bằng lời hoan nghênh sự ghé thăm của du khách, kế đó mười mấy cô gái và thanh niên trẻ tuổi nắm tay nhau nhảy múa. Họ vừa hát vừa nhảy, mang âm điệu dân tộc khuấy động nhiệt tình của mọi người để họ vỗ tay theo nhịp bài hát.
“Sư huynh, nhiệt tình lên a, cùng vỗ tay đi.” Lộ Dương thấy Trâu Kỳ cứ hờ hững ngồi đấy nhịn không được đẩy anh một cái ý bảo anh vỗ tay theo mọi người.
“Anh cho là tối qua mình đã để em cảm nhận sâu sắc nhiệt tình của anh rồi chứ.” Trâu Kỳ quay sang nhìn cậu, “Hoá ra em cảm thấy chưa đủ.”
“...” Động tác vỗ tay của Lộ Dương cứng đờ, “Chúng ta có thể đừng đùa giỡn lưu manh một cách nghiêm túc như vậy không?”
“A.” Trâu Kỳ đáp, cân nhắc đổi thành không đứng đắn.
Trong buổi liên hoan, bên cạnh các tiết mục được biểu diễn từ phía ban tổ chức còn có những tiết mục tương tác với du khách, có thể do người dẫn chương trình mời hoặc chính du khách đề cử đi lên ca hát, nhảy múa hay biểu diễn một sở trường nào đó của mình. Lộ Dương đã từng bị mời, ngặt nỗi cậu một không biết hát hai không biết nhảy, sau khi lên sân khấu chỉ có thể đánh một bài quyền, nào ngờ bài quyền này mang hoa đào tới cho cậu, không ai khác chính là Ô Kỳ.
Lúc đó Ô Kỳ đã hát bày tỏ với Lộ Dương, nhưng Lộ Dương không thích cô đồng thời cũng thẳng thắn từ chối. Lần này Lộ Dương đến đây chủ yếu là muốn dẫn Trâu Kỳ đi chơi lại không ngờ cô gái này vẫn nhớ chuyện cũ, nhiệt tình đến không dám nhìn thẳng.
Lửa trại tiến hành đến tiết mục tương tác với khách du lịch, Ô Kỳ lần lượt mời du khách lên biểu diễn, sau khi qua vài lượt cô bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Lộ Dương trong đám người. Lộ Dương phát hiện điều đó liền lặng lẽ nhích lại gần Trâu Kỳ nhằm che chắn chính mình.
Song, em gái Ô Kỳ này cũng có chút ấn tượng với Trâu Kỳ, cô vừa tìm được anh liền chú ý tới Lộ Dương ngồi bên cạnh, hai mắt loé sáng cầm micro nói: “Vừa rồi các cô gái xinh đẹp bên làng chúng tôi đã biểu diễn một điệu múa, hiện tại tôi muốn mời một anh đẹp trai lên biểu diễn cho công bằng, có được không ạ?”
“Được ~ ~ ~” Mọi người hô lớn phụ họa.
“Như vậy người mà tôi muốn chỉ định là...” Ô Kỳ kéo dài thanh âm, thừa nước đục thả câu, “Để tôi nhìn xem có anh đẹp trai nào đâu đây không.”
“Sư huynh chúng ta mau chuồn thôi.” Lộ Dương thấp giọng nói với Trâu Kỳ.
“Chuồn?” Trâu Kỳ cười nhếch môi, “Em sợ cái gì?”
“Em sợ phiền phức.”
Trâu Kỳ nắm tay Lộ Dương nói câu “không cần lo lắng” sau đó thời điểm Ô Kỳ sắp gọi tên Lộ Dương thì đột nhiên đứng dậy đi lên.
Lộ Dương còn chưa kịp hiểu ý Trâu Kỳ là gì thì đã thấy anh đứng trên sân khấu. Ô Kỳ bên trên cũng lấy làm kinh ngạc, cô còn chưa kịp kêu tên Lộ Dương đã thấy người đàn ông bên cạnh cậu đứng lên bước tới.
“Để tôi.” Trâu Kỳ đừng trước mặt Ô Kỳ nói.
Xét về chiều cao hay tướng mạo Trâu Kỳ đều thuộc hàng xuất sắc, anh vừa lên liền dẫn tới sự cổ vũ và tiếng vỗ tay của mọi người.
Chuyện xảy ra có chút ngoài ý muốn nhưng Ô Kỳ rất nhanh lấy lại phản ứng, mỉm cười chào Trâu Kỳ, sau đó pha trò vài câu cùng mọi người khiến bầu không khí đã nóng càng thêm nóng.
“Vị khách này đúng là rất anh tuấn.” Ô Kỳ cười nói, “Không biết anh muốn trình diễn tiết mục gì?”
Trâu Kỳ chỉ cái trống djembe gần đó, đáp: “Là nó.”
Mọi người nghe xong hò hét càng hăng hơn, bởi từ trang phục trên người Trâu Kỳ có thể thấy anh là du khách từ ngoài đến, không ngờ lại chọn nhạc cụ mang đậm phong cách dân tộc như thế để biểu diễn.
Ô Kỳ cũng có chút bất ngờ, nhìn Trâu Kỳ nhiều thêm vài lần, tiếp đó bảo người mang trống đến, hỏi Trâu Kỳ có cần nhạc đệm hay không.
Trâu Kỳ gật đầu, nói tên ca khúc, lúc cô gái rời đi thì ngồi xuống.
Lộ Dương nhìn Trâu Kỳ ngồi trên băng ghế, một chân co một chân duỗi, trước mặt đặt một cái trống, động tác thoải mái vỗ lên mặt trống tạo ra những âm thanh “thùng thùng”. Đam Mỹ Hay
Lại còn biết đánh trống?! Lộ Dương kinh ngạc nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.