Giang Hồ Xảo Khách

Chương 8: Hoạt náo




Tùng Vĩ sững sờ bật đứng lên khi nhận ra Cốc Thừa Tự bước vào thạch lao. Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự nhìn Tùng Vĩ, điểm một nụ cười giả lả rồi bước đến gần. Lão từ tốn nói :
- Mấy ngày qua hẳn ngươi...
Mặt Tùng Vĩ đanh lại, buộc lão Cốc Thừa Tự phải bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Tùng Vĩ từ tốn nói :
- Quan hệ giữa Cang Tùng Vĩ và lão là gì nhỉ?
Cốc Thừa Tự miễn cưỡng đáp lời :
- Sư tôn và đồ tôn.
- Vậy ai là sư tôn, ai là đồ tôn?
- Ơ... Tùng Vĩ là sư tôn. Còn Cốc Thừa Tự là... mà nói điều đó để làm gì?
Lão nói dứt câu ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác.
Tùng Vĩ mỉm cười nói :
- Biết như vậy sao còn gọi Tùng Vĩ bằng ngươi này ngươi nọ. Chẳng lẽ đạo lý làm người chẳng bao giờ được Cốc Thừa Tự xem trọng ư?
Cốc Thừa Tự buông tiếng thở dài. Lão nhìn lại Tùng Vĩ :
- Thôi được rồi. Sư tôn Tùng Vĩ! Hẳn mấy ngày qua người đã chịu khổ hình đau đớn lắm, phải không?
- Nhìn thân thể Tùng Vĩ, lão Cốc Thừa Tự biết mà.
Lão nhìn thân thể Tùng Vĩ rồi khẽ gật đầu. Lão vừa gật đầu vừa chặc lưỡi nói :
- Tội nghiệp! Tội nghiệp! Thế mới biết là bọn chính nhân Bạch đạo kia ác như thế nào.
Tùng Vĩ cướp lời lão Cốc :
- Cũng vì lão Cốc mà Tùng Vĩ mới chịu như thế này.
- Sao lại vì lão Cốc?
- Không vì lão Cốc ư? Tất cả mọi người đều muốn chiếm đoạt Ngọc Chỉ thần châu. Tùng Vĩ không muốn hại đến đồ tôn của mình mà phải gánh chịu tất cả.
Nghe Tùng Vĩ nói, mặt Cốc Thừa Tự đỏ ửng thẹn thùng. Lão miễn cưỡng nói :
- Thế bây giờ Cốc Thừa Tự sẽ đưa sư tôn ra khỏi thạch lao khổ hình này, nhưng với điều kiện.
Tùng Vĩ khoát tay :
- Phận của đồ tôn là phải cứu sư tôn trong lúc hoạn nạn, chẳng đòi hỏi điều kiện gì cả. Với lại, Tùng Vĩ biết tỏng điều kiện của đồ tôn rồi.
- Sư tôn biết gì?
Nặn nụ cười giả lả, Tùng Vĩ nói :
- Phải đồ tôn định buộc sư tôn hóa giải lời nguyền bái sư đúng không?
Cốc Thừa Tự gật đầu :
- Nếu sư tôn hóa giải lời thề bái sư đó, Cốc Thừa Tự sẽ đưa sư tôn rời khỏi đây. Thậm chí còn truyền dạy võ công của bản thân mình cho sư tôn nữa. Sư tôn có thể hộ thân mà chẳng sợ ai.
Tùng Vĩ nhún vai :
- Thừa Tự! Lão chẳng biết gì cả.
Buông một tiếng thở dài. Tùng Vĩ nói tiếp :
- Họa vô đơn chí. Vì viên Ngọc Chỉ thần châu mà dưỡng mẫu của ta chết thảm thương, thảo xá biến thành đống tro tàn, còn ta đến ngày trăng rằm thì kinh mạch tự đứt đoạn mà chết... Tùng Vĩ này chẳng thấy cơ hội nào để sống. Có chăng là còn một chút an ủi vì có được một đồ tôn như lão. Chi bằng Tùng Vĩ chết đi mà đặng có người để tang mình... thế có hay hơn không? Cớ gì lại hủy lời thề bái sư để sống thêm ít ngày nữa có đáng gì.
Nghe Tùng Vĩ thốt ra câu đó, chân diện Cốc Thừa Tự sa sầm. Lão ngập ngừng nói :
- Ra ngoài kia sư tôn Tùng Vĩ còn có cơ hội gặp kỳ tích để giữ tính mạng, chứ ở lại đây khư khư giữ mối quan hệ đồ tôn sư tôn có ích gì?
Tùng Vĩ chau mày :
- Hậy! Vậy chuyện lão Cốc bế huyệt đạo kinh mạch của Cang Tùng Vĩ là thật à?
Mặt lão nhíu lại với những nếp nhăn hiện rõ lên trán :
- Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi... sư tôn không tin lời lão Cốc này ư? Tất cả những gì lão Cốc nói là sự thật cả. Hôm nay nữa thì chẳng còn bao lâu đến ngày trăng rằm rồi.
Tùng Vĩ khoát tay :
- Vậy lão còn đứng đó làm gì nữa? Đi đi! Nếu như Tùng Vĩ có chết thì chức trách của lão là phải trả thù cho sư tôn và dưỡng mẫu. Thế cũng được, ta không tiếc mạng mình.
- Lão Cốc đâu có thời gian đâu mà làm chuyện đó cho sư tôn. Trả thù riêng, tự tay sư tôn phải làm. Nếu sư tôn Tùng Vĩ chịu hóa giải lời bái sư của lão Cốc thì tự tay lão Cốc sẽ đưa sư tôn đi tìm kỳ tích. Nhưng gặp được kỳ duyên hay không còn là duyên phận của sư tôn.
Tùng Vĩ trừng mắt :
- Vậy thì không. Ta không đi với đồ tôn đâu. Lão Cốc có đi đâu thì đi, còn sư tôn Tùng Vĩ ở đây được rồi.
Lão buông một tiếng thở dài, lắc đầu rồi nói :
- Sư tôn Tùng Vĩ có gì mà cố chấp thế? Theo như lão Cốc thì bỏ quách lời thề bái sư hôm nào, may ra còn cầu được sinh lộ cho bản thân mình.
Tùng Vĩ hất mặt :
- Đường đường là một sư tôn của Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự chẳng lẽ lại là kẻ tham sinh úy tử sao?
Y gằn giọng nói :
- Không. Nhất định ta không hủy lời thề.
Lão Cốc lườm Tùng Vĩ, lắc đầu :
- Chẳng biết làm sư tôn của Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự này có gì thú vị không mà sao sư tôn Tùng Vĩ thích như vậy.
- Tùng Vĩ có cái thích của Tùng Vĩ.
Lão nhìn Tùng Vĩ miễn cưỡng nói :
- Được rồi. Lão Cốc sẽ đi. Khi nào sư tôn Tùng Vĩ đổi ý nhớ thét lên một tiếng nhé.
Tùng Vĩ mỉm cười gật đầu.
Lão Cốc toan dượm bước thì Tùng Vĩ gọi lại :
- Sư đồ!
Nghe Tùng Vĩ gọi, lão Cốc quay ngoắt lại :
- Sư tôn đổi ý à?
Tùng Vĩ lắc đầu :
- Tùng Vĩ nhờ lão Cốc một chuyện.
Lão lưỡng lự rồi nói :
- Chuyện gì?
- Hẳn lão Cốc chẳng ưa gì những trưởng tôn võ lâm như Bang chủ Cái bang Ngầu Nại, Quan Chí Hải đại hiệp và Chánh Giới đại sư và Thiên Nhất đạo trưởng?
Lão Cốc hừ nhạt một tiếng rồi đanh giọng nói :
- Bọn người đó chỉ là hạng ngụy quân tử, giả nhân, giả nghĩa mà thôi. Trong mắt Cốc Thừa Tự, chúng là lũ tiểu nhân bỉ ổi.
Tùng Vĩ mỉm cười, nhướn mày nói :
- Chính vì thế, trước khi sư tôn Tùng Vĩ chết, muốn dạy cho chúng những bài học về đạo nghĩa... Nên Tùng Vĩ mới nhờ đồ tôn Cốc Thừa Tự.
- Sư tôn Tùng Vĩ muốn lão Cốc làm gì?
- Tai vách mạch rừng... Tùng Vĩ nói nhỏ mới được.
Lão Cốc bước đến bên Tùng Vĩ. Y ghé miệng vào tai lão Cốc rù rì. Nghe Tùng Vĩ nói, lão Cốc phá lên cười khành khạch. Lão nghe xong, không biết nghĩ sao mà ôm quyền xá Tùng Vĩ :
- Bái phục sư tôn.
- Thế thì đồ tôn còn chờ gì nữa mà chưa hành sự.
Nụ cười vẫn còn hiện rõ trên hai cánh môi của lão Cốc. Lão nói :
- Cốc Thừa Tự hành sự ngay thôi.
- Hê! Hành sự rồi, ngươi phải tìm thức ăn và hảo tửu để Tùng Vĩ và lão đàm đạo đấy nhé.
Lão gật đầu :
- Được.
Lão Cốc sải bước ra ngoài. Đến cửa thạch lão, bất ngờ lão dừng bước quay lại :
- Sư tôn Tùng Vĩ bảo trọng.
Tùng Vĩ vô cùng ngạc nhiên với sự thay đổi đột ngột này của lão Cốc. Lão đã đi rồi mà Tùng Vĩ vẫn còn sững sờ.
Tùng Vĩ lắc đầu nói :
- Một Ác Ma Nhân như lão Cốc mà còn giữ được lời thề bái sư, muốn chuộc lại. Còn những người kia chỉ vì mục đích của bản thân mình, bất chấp thủ đoạn hạ lưu... Chẳng còn biết ai là chính, ai tà nữa.
Tùng Vĩ nói xong ngồi trở lại chỗ cũ dựa lưng vào vách thạch lao. Y suy nghĩ mông lung về những người mình đã gặp mà tâm trạng bỗng chốc rối như tơ vò.
Bang chủ Cái bang Ngầu Nại bước vào. Lão vừa bước vào thạch lao, vừa nói :
- Có rượu, có thịt đây.
Lão hĩ hửng bưng đến bày trước mặt Tùng Vĩ, Tùng Vĩ vừa nhón tay lấy chiếc đùi gà nóng hổi thì Đại Hữu bước vào. Thấy mặt Đại Hữu, mặt Tùng Vĩ nheo lại. Y bỏ đùi gà xuống buông một câu cộc lốc :
- Không ăn nữa. Không thèm làm gì nữa.
Bang chủ Bang chủ Ngầu Nại hỏi :
- Sao vậy? Sao tự dưng tiểu tử đổi ý?
Tùng Vĩ chỉ Đại Hữu :
- Tại gã đó.
Ngầu Nại nhìn lại Đại Hữu, gã gằn giọng quát :
- Đại Hữu! Ai cho quyền ngươi vào đây?
Đại Hữu bối rối, toan quay bước trở ra, nhưng Tùng Vĩ gọi giật lại :
- Dừng bước!
Đại Hữu miễn cưỡng dừng bước.
Đứng lên, bước đến trước mặt Đại Hữu, Tùng Vĩ nói :
- Đại Hữu biết vì sao Tùng Vĩ không ăn uống được... là vì nguyên cớ gì không?
Nhìn Tùng Vĩ, Đại Hữu buông một câu cộc lốc :
- Ăn uống là do ngươi... làm sao ta biết được.
- Hừ! Tại vì Đại Hữu tôn giá nặng tay với Tùng Vĩ nên bụng Tùng Vĩ no hơi, phải xả chướng khí đó mới ăn uống được đó.
- Ngươi cứ việc xả.
- Mà phải có cái gì để xả chứ. Mà xả chướng khí vào Đại Hữu tôn giá là hay nhất.
Tùng Vĩ nhìn Bang chủ Cái bang Ngầu Nại :
- Bang chủ! Tùng Vĩ thỉnh cầu Bang chủ cho Tùng Vĩ xả chướng khí vào Đại Hữu tôn giá. Có như thế, tâm thức Tùng Vĩ mới khuây khỏa mà giúp cho Bang chủ.
Ngầu Nại gật đầu :
- Được!
Lời thốt ra thì Đả Cẩu bổng pháp cũng chớp động điểm tới tịnh huyệt của Đại Hữu.
Đại Hữu đứng sững ra như bị trời trồng khi tĩnh huyệt bị Ngầu Nại điểm trúng. Y bối rối nói :
- Ngầu Nại bang chủ! Đại Hữu hành sự... hành sự...
Ngầu Nại nạt ngang :
- Im! Phận của ngươi thì phải giữ phận, không được nói năng gì cả, nghe chưa?
Đại Hữu mếu máo gật đầu.
Y nhìn lại Tùng Vĩ :
- Tùng Vĩ! Ngươi đừng có...
Tùng Vĩ nạt ngang :
- Im! Phận của ngươi thì phải giữ phận, không được nói gì cả. Nghe chưa?
Tùng Vĩ lặp lại câu nói của vị Bang chủ Cái bang Ngầu Nại khiến cho lão Bang chủ phải bật cười thành tiếng. Hai vành môi Đại Hữu mím lại.
Tùng Vĩ nhìn Đại Hữu nói :
- Khi kiếm ăn cá và cũng có lúc ngược lại cá ăn kiếm có đúng không nào?
Tùng Vĩ vừa nói vừa bước lại giá để dụng cụ khảo hình. Y chọn hai thanh côn thép sáng người, gõ cồm cộp vào nhau. Thấy Tùng Vĩ chọn hai ngọn côn, mặt Đại Hữu xanh nhợt xanh nhạt. Y ngập ngừng nói :
- Ngươi định là gì ta?
- Hê! Học nghề của Đại Hữu tôn giá chứ làm gì bây giờ.
Tùng Vĩ vừa nói vừa bước đến trước mặt Đại Hữu, thản nhiên kéo trịch quần y xuống.
Đại Hữu biến sắc nói :
- Ngươi định hủy tinh hoàn của ta à?
Tùng Vĩ gõ hai thanh côn vào với nhau :
Cộp...
Âm thanh khô khốc đó khiến cho Đại Hữu hồn siêu phách lạc. Y ngập ngừng nói :
- Đại Hữu xin ngươi.
- Không xin xỏ gì hết.
Đại Hữu nhìn lại Ngầu Nại bang chủ :
- Ngầu tiền bối! Hắn định hủy đi tinh hoàn của Đại Hữu.
Ngầu Nại nhăn mặt nhìn Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ nói :
- Bang chủ! Nếu Bang chủ muốn Tùng Vĩ theo người thì người phải chiều Tùng Vĩ.
Ngầu Nại khẽ vuốt râu gật đầu. Thấy lão gật đầu, Đại Hữu càng bối rối hơn. Y rối rít nói :
- Bang chủ! Phải cứu Đại Hữu, không để cho gã tiểu tử Tùng Vĩ này làm bậy.
Bang chủ Cái bang Ngầu Nại miễn cưỡng đáp lời gã :
- Đại Hữu giám ngục! Ngươi ráng chịu... Bổn Bang chủ sẽ bồi hoàn lại cho ngươi.
Sắc mặt Đại Hữu tái nhợt, xuất hạn mồ hôi khi lời nói của Bang chủ Cái bang thốt ra. Y tự biết rằng lão Bang chủ kia sẽ không nhúng tay vào can Tùng Vĩ nữa.
Tùng Vĩ cười khảy nói :
- Đại Hữu tôn giá đã nghe Bang chủ Ngầu Nại nói rồi chứ. Giờ thì tôn giá biết thế nào là khổ hình đấy.
Tùng Vĩ vừa nói vừa gõ hai thanh côn vào với nhau, để tạo ra thứ âm thanh lạch cạch. Những âm thanh đó khiến cho Đại Hữu hồn siếu phách lạc. Toàn thân gã xuất hạn mồ hôi. Y thều thào nói :
- Tùng Vĩ bỏ qua cho Đại Hữu đi!
Nhướn đôi chân mày lưỡi kiếm sắc bén, Tùng Vĩ hỏi :
- Đại Hữu tôn giá biết sợ chưa?
Đại Hữu miễn cưỡng gật đầu :
- Sợ rồi.
- Biết sợ thì tất những người bị tôn giá khảo hình cũng sợ như vậy đó.
Tùng Vĩ vừa nói vừa thọc một ngọn côn vào hạ bộ của Đại Hữu. Gã giật nảy mình, nhăn nhó nói :
- Tùng Vĩ... tha cho ta.
- Tha cho tôn giá...
- Đại Hữu xin Tùng Vĩ... Ngươi tha cho Đại Hữu, muốn cái gì Đại Hữu cũng chịu cả.
Tùng Vĩ nện khúc côn còn lại vào khúc côn bên kia tạo ra âm thanh khô khốc.
Cộp...
Đại Hữu rú lên :
- Ối trời ơi...
- He! Tùng Vĩ chưa nện trúng mà tôn giá đã la trời.
Mồ hôi Đại Hữu xuất ra dầm dề. Y vừa thở vừa nói :
- Tùng Vĩ muốn Đại Hữu làm gì cũng chịu nhưng đừng khảo hình đập nát tinh hoàn của Đại Hữu.
Tùng Vĩ mỉm cười :
- Thôi được rồi. Cang Tùng Vĩ không ác như tôn giá tưởng đâu. Chỉ cần tôn giá thề bỏ nghề này là được.
Đại Hữu bắt được lời nói liền nói liên miệng như người niệm kinh :
- Đại Hữu thề bỏ nghề... bỏ nghề... Đại Hữu bỏ nghề... bỏ nghề.
- Vậy tôn giá phải chứng minh. Chứng mình bằng cách tự tát vào má mình.
- Ta hứa... ta hứa.
Bước đến bên Bang chủ Cái bang Ngầu Nại, Tùng Vĩ ôm quyền nói :
- Thỉnh Bang chủ giúp cho Đại Hữu tôn giá.
Ngọn Đả cẩu bổn pháp trong tay Ngầu Nại thọc mạnh vào nách Đại Hữu. Y rùng mình vì tĩnh huyệt đã được hóa giải, Đại Hữu toan bước ra cửa thì Tùng Vĩ chặn lại :
- Hê! Đại Hữu tôn giá định nuốt lời à?
Gã lấm lét nhìn Ngầu Nại rồi tự tát vào mặt mình.
Bốp...
Tùng Vĩ nói :
- Bên kia nữa. Có như thế, tả hữu mới bình bình.
Đại Hữu tát thêm một tát nữa vào má bên kia rồi gượng nói :
- Được rồi chứ?
- Như thế mới được. Đi đi!
Chẳng cần Tùng Vĩ nói lời thứ hai. Đại Hữu sải bước tiến nhanh ra cửa. Quay lại ben Ngầu Nại bang chủ, Tùng Vĩ quảng hai chiếc côn vào góc thạch lao, nhón tay cầm lại chiếc đùi gà vàng ươm.
Ngầu Nại bang chủ hỏi :
- Sao tiểu tử không trả thù hắn?
Cắn một miếng thịt gà, Tùng Vĩ vừa ăn vừa nói :
- Vãn bối không phải là kẻ nhỏ nhen, chỉ biết trả thù, trả hận.
Y nói rồi, tiếp tục vừa ăn vừa uống mà chẳng thèm mời Ngầu Nại đến một tiếng.
Ăn uống xong rồi, Tùng Vĩ đứng lên xoa bụng. Mặt y hơi nhăn lại, miệng thì thốt :
- Bang chủ! Không xong rồi.
Đôi chân mày Ngầu Nại nhíu lại :
- Cái gì không xong?
Tùng Vĩ chỉ mớ thức ăn thừa còn lại.
- Không chừng người ta biết kế sách của vãn bối và Bang chủ nên ngấm ngầm hạ độc vào thức ăn... nên...
Ngầu Nại lắc đầu :
- Không thể nào như vậy được. Thức ăn do chính ta... chính ta mua mà...
- Thế sao bụng vãn bối lại khó chịu quá...
Y vừa nói vừa ôm bụng khom người xuống.
Ngầu Nại lo lắng hỏi :
- Ngươi sao vậy?
Tùng Vĩ thều thào nói :
- Ai cha! Vãn bối cần đến nhà xí gấp... rất gấp... Phiền Bang chủ dìu Tùng Vĩ.
Ngầu Nại bang chủ buông tiếng thở dài, lắc đầu nói :
- Thật là rắc rối.
Lão nói vậy nhưng vẫn đưa vai cho Tùng Vĩ bá lấy cổ mình. Bá lấy cổ Bang chủ Cái bang Ngầu Nại, Tùng Vĩ cứ như bị nhũn người ra đi không nổi, buộc lão Bang chủ phải dìu y.
Tùng Vĩ nói :
- Tiền bối! Mau lên... mau lên, kẻo không kịp nữa.
Nghe Tùng Vĩ hối, Ngầu Nại càng lính quýnh, luống cuống. Lão Bang chủ Cái bang Ngầu Nại miễn cưỡng nói :
- Tiểu tử ráng một chút đi! Ráng một chút đi... gần tới rồi.
Lão Bang chủ Cái bang Ngầu Nại đưa được Tùng Vĩ đến nhà xí thì cũng toát mồ hôi. Lão vừa thở vừa nói :
- Đến rồi... đến rồi... Ngươi vào đi.
Len vào nhà xí, Tùng Vĩ đóng cửa lại.
Y vừa đóng cửa nhà xí vừa nói :
- Bang chủ chịu khó đứng ngoài này canh chừng cho vãn bối.
- Được rồi. Không cần tiểu tử phải nhắc.
Cửa nhà xí đóng lại. Bang chủ Cái bang Ngầu Nại khoanh tay trước ngực. Lão đứng canh mà lẩm bẩm chửi :
- Tiểu tử này quả là rắc rối.
Lão vừa thốt dứt câu thì nghe tiếng Tùng Vĩ ngâm nga một bài thơ từ trong nhà xí.
Kiếm hà thương thương
Bạch lộ vi sương
Sơ vị y nhau
Tại thủy nhất phương
Tỏ hồi túng chi
Dạo sở khả trường
Sơ du tung chi
Uyển tại thủy trung ương
(Lau sậy xanh um
Mọc trắng như sương
Có cô gái ấy
Đầu sông một phương
Nếu đi ngược dòng
Trác trở lại xa
Nếu lội ngược dòng
Giữa nước mình ta)
Nghe Tùng Vĩ đọc bài thi phú đó. Ngầu Nại buột miệng hỏi :
- Tiểu tử! Ngươi làm chuyện đó... còn làm thơ được nữa à? Lạ lùng quá đó!
Tùng Vĩ ngồi trong nhà xí đáp lời lão :
- Ngầu Nại bang chủ đường đường là một Bang chủ Cái bang chắc hẳn kiến văn uyên bác... không biết Bang chủ có nhận ra bài thơ vãn bối vừa đọc ở đâu không?
- Bổn Bang chủ không để ý đến chuyện đó.
- Thảo nào...
Y bỏ lửng câu nói giữa chừng rồi nói tiếp.
- Vãn bối những tưởng đâu một người giữ chức phận Bang chủ của thiên hạ đệ nhất bang kiến văn phải uyên bác lắm, không ngờ một bài thi phú trong Kinh Thi cũng không biết. Bởi vậy Cái bang chỉ có mỗi một việc phải làm là xòe tay ra xin bố thí trong thiên hạ... Ngay cả Bang chủ còn dốt đặc thì sao mà không đi ăn mày.
Mặt Ngầu Nại xanh nhợt vì tức giận. Y thở hắt ra một cái :
- Tiểu tử! Kinh Thi là quốc thư chí bảo, ngươi ngồi trong nhà xí mà cũng đọc được sao?
- Ậy! Tiểu bối thường như vậy rồi. Ngồi trong nhà xí, tâm thức thanh thản, vừa lo chuyện lớn cá nhân, vừa đọc thơ văn kinh điển, có gì đâu mà Bang chủ cho là chuyện lớn chứ. Cái lớn là người có chức phận cao như... như Bang chủ mà chẳng biết gì về Kinh Thi. Vậy chắc bang chúng dưới trướng cũng giống như Bang chủ, hoặc Bang chủ cũng giống như bang chúng của mình.
Ngầu Nại rít lên :
- Tiểu tử! Ngươi đừng có nói hồ đồ.
- Vãn bối vốn dĩ là người thật thà, có sao nói vậy. Mong Bang chủ... nếu Bang chủ không phải như hạng người vãn bối nói thì đọc thử một bài Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hạo coi.
Ngầu Nại tức uất lên. Lão gắt giọng nói :
- Bọn nho sinh hủ lậu, lão phu không coi trọng trong mắt mình.
- Hê! Người ta hủ lậu mà còn được sử thơ ghi danh. Còn Bang chủ thì sao nào...
Tùng Vĩ bật cười khanh khách.
Nghe Tùng Vĩ cười, Ngầu Nại đanh mặt, gằn giọng hỏi :
- Tiểu tử! Ngươi cười gì thế?
- Tất nhiên vãn bối có cái để cười mới cười chứ.
Y nói xong, ngâm tiếp bài thơ của Thôi Hạo.
Tích nhân dĩ thừa Hoàng Hạ hạc khứ
Thứ địa không dư Hoàng Hạc lâu
Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không chu du. Truyện Bách Hợp
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thọ
Phương thảo như thế Anh Võ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sứ nhan sầu.
(Người xưa cưỡi hạc vàng đi khuất
Còn lại trơ trơ Hoàng Hạc lâu
Hạc vàng một mình không trở lại
Mây trắng nghìn năm trôi âu sầu
Sông quanh trong rõ cây Hán Dương
Anh Võ cỏ xanh thật dễ thương
Chiều tà quê hương mình đau tá
Khói sông khiến người buồn vấn vương).
Bang chủ Cái bang Ngầu Nại vuốt râu mỉm cười nói :
- Bài thơ đó của ai vậy? Lại ở trong Kinh Thi ư?
- Không... Không. Đó là bài thì của đại thi hào Thôi Hạo, vịnh Hoàng Hạc lâu đấy mà.
Ngầu Nại phá lên cười. Lão vừa cười vừa nói :
- Thôi Hạo nếu biết tiểu tử Tùng Vĩ vừa lo đại sự cá nhân, vừa ngâm thơ của y chắc y không sống nổi đâu.
Đến lượt Tùng Vĩ cười. Y vừa cười, vừa nói :
- Đại thi hào Thôi Hạo vịnh Hoàng Hạc lâu còn có rượu để uống. Còn vãn bối ngâm Hoàng Hạc lâu trong nhà xí, bù lại được Bang chủ Cái bang canh cửa... Xem ra cũng đều huề, chẳng ai thua ai cả. Chắc Thôi Hạo thi nhân cũng hiểu cho vãn bối.
Nghe Tùng Vĩ thốt câu này, mặt Ngầu Nại xuất hạn mồ hôi.
Lão giận dữ toan giật cửa nhà xí thì bất thình lình Thiên Nhất đạo trưởng, Chánh Giới đại sư và cả Quan Chí Hải, cùng Chưởng môn Ngũ Kiếm Hà Chinh đồng xuất hiện.
Thấy những người đó bất ngờ xuất hiện, Bang chủ Cái bang Ngầu Nại vô cùng lúng túng.
Thiên Nhất đạo trưởng bước đên :
- Bang chủ! Đêm khuya thế này, Bang chủ đứng đây làm gì vậy?
Ngầu Nại cứ luống ca luống cuống mà không thốt được thành lời. Lão còn chưa kịp tìm lời giải thích thì Tùng Vĩ đã mở cửa bước ra. Y nhìn mọi người, ôm quyền nói :
- Thật vinh hạnh cho vãn bối...
Thiên Nhất đạo trưởng nhìn Tùng Vĩ, vuốt râu nói :
- Hóa ra tiểu tử cũng có ở đây.
Tùng Vĩ ôm quyền nói :
- Vãn bối ở trong nhà xí đã nghe tất cả... Các vị trưởng bối phải hiểu cho Ngầu Nại bang chủ. Chẳng qua người sợ vãn bối đi nhà xí một mình, nên phải theo canh của giùm vãn bối thôi.
Nghe Tùng Vĩ nói, ai nấy đều phá lên cười.
Nghe mọi người cười, mặt Ngầu Nại đỏ rần. Lão có cảm giác như vừa hứng trọn một chậu nước sôi vào chính diện.
Ngầu Nại nhìn lại Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ mỉm cười với lão. Y ôm quyền nói :
- Ngầu Nại bang chủ! Hẳn các vị trưởng lão đây thấy Bang chủ quá cực nhọc nên muốn thay thế Bang chủ canh cửa cho vãn bối.
Y nói dứt câu, ôm bụng quay trở vào nhà xí.
Nghe Tùng Vĩ nói, những người kia sượng mặt nhìn gã. Được dịp Ngầu Nại bật cười khành khạch. Lão vừa cười vừa nói :
- Xem ra chúng ta đều là những kẻ đồng hội, đồng thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.