Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 6: Phía trước là Bồ Tát áo trắng, đằng sau là Sát thần áo đen




Dựa theo lời khai của tiêu sư, bọn họ đoán sau khi Thường Tiêu Hán hít phải khói hồng nga đằng suốt một đường nhất định sẽ tiêu hao nội lực, hơn nữa Hà Nhiêu đã sắp xếp sẵn sát thủ ở núi Phục Hổ, trong ngoài giáp công chẳng lẽ không hàng phục được ông ta hay sao?
Kết quả thật sự không hàng phục nổi.
Ngày đó tiêu đội vừa đặt chân vào núi Phục Hổ đã việc cớ đi lấy nước, chỉ để lại mình Thường Tiêu Hán và Thường Tiểu Thu. Bọn họ giả vờ dạo quanh suối một vòng rồi lén đi đường nhỏ vòng về, vốn tưởng đã xong việc, kết quả lại tận mắt chứng kiến Thường Tiêu Hán kéo Thường Tiểu Thu đầy máu lao xuống triền núi, một tay vung kiếm chém chết ba gã đạo tặc cuối cùng.
Đầu người bay lên không, máu me tung tóe khiến đám tiêu sư sợ đến nhũn chân, lúc này mới nhận ra Thường Tiêu Hán hoàn toàn không bị khói độc ảnh hưởng. Chuyện may mắn chính là, ông ta dường như không phát hiện ra nội bộ có vấn đề, còn chờ mọi người quay về nhanh chóng thu dọn hành trang rời đi. Cho nên đám tiêu sư cũng thuận thế giấu nhẹm chân tướng, tính toán trên đường đi tìm cơ hội khác.
Bọn họ liên tục cho thêm độc dược vào thuốc trị thương của Thường Tiểu Thu để cậu ta bỏ mình trước khi đến được Bạch Hạc Sơn Trang. Còn về phần Thường Tiêu Hán, bởi vì sau này lên đường gấp gáp, thường xuyên phải ngủ trong rừng cho nên không tìm thấy cơ hội hạ độc, cứng chọi cứng không có cửa thắng, cho nên bọn họ quyết định tạm thời án binh bất động —— Chỉ là không ngờ bị Liễu Huyền An vạch trần thuốc trị thương có độc, mắt thấy hành vi sắp bại lộ, để tìm đường sống mới phải cắn răng mạo hiểm ra tay.
“Cho nên bọn họ không biết gì về tình hình trên núi Phục Hổ.” Lương Thú nhận khăn ướt từ hộ vệ, hơi rũ mắt chậm rãi lau tay, “Nếu đã vô dụng thì xử lý sạch sẽ đi. Còn vị Hà phu nhân ở Vạn Lý tiêu cục kia, trong tay bà ta có thể còn thứ khác ngoài minh châu, phái người quan sát chặt một chút, đừng để chạy mất.”
Cao Lâm gật đầu, lại thử thăm dò: “Những viên minh châu kia thật sự hiếm có, theo ý Vương gia, có khi nào bọn chúng liên quan đến vụ án tiền triều không?”
“Cho nên ta mới nói ngươi theo dõi chặt.” Lương Thú đè cần cổ đau nhức, “Nghỉ ngơi đi, ngày mai dậy sớm lên đường.”
Cao Lâm vẫy tay gọi năm tên hộ vệ kéo đám tiêu sư kêu la thảm thiết kia vào sâu trong núi, trong chớp mắt ánh đao lóe lên, tất cả âm thanh lập tức biến mất.
Kẻ duy nhất được giữ lại trợn trắng mắt ngất lịm đi dưới gốc cây. Nhưng ngất hay không ngất cũng không làm chậm trễ hai tên hộ vệ trói gã ném lên lưng ngựa, chạy như bay về hướng Vạn Lý tiêu cục.
A Ninh lặng lẽ quấn chặt chăn, tuy ở Bạch Hạc Sơn Trang đã nhìn quen sống chết, nhưng bệnh chết rất khác với chủ động cầm đao giết người. Liễu Huyền An ở bên cạnh cậu vẫn không hề có phản ứng, không biết là thờ ơ thật hay là lại vừa đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa tỏ các hộ vệ đã sột soạt hành động. Liễu Huyền An đánh cái ngáp, đứng lên hoạt động gân cốt mấy cái, hai mắt nhắm như cũ, cố lắm chỉ có thể ti hí ra một cái khe đủ để thấy đường ra chỗ xe ngựa, sau đó chân thấp chân cao “bay” lên.
Giữa rừng núi hoang dã đương nhiên không thể ngủ yên, cho nên lúc này y thực sự mệt mỏi đến dùng cả tay chân bò lên xe ngựa, xốc màn rúc vào cái góc quen thuộc, thế nhưng lại không nhào vào cái ổ mềm thoải mái, ngược lại lao thẳng vào bờ ngực cứng như đá của Kiêu Vương điện hạ.
“Ối!” Liễu Huyền An chấn kinh đứng phắt dậy, kết quả va “cộp” một cái lên trần xe, đầu ong ong mất nửa ngày, người càng mơ màng mờ mịt hơn.
A Ninh đứng ngoài xe âm thầm thở dài, vạn phần khó hiểu vì sao Vương gia cứ muốn chui vào trong xe ngựa. Nếu ngài ấy thích ngồi xe đến thế, Cao phó tướng lại không chuẩn bị hẳn một chiếc xe riêng đi? Xe của công tử nhà ta không rộng rãi mấy, hơn nữa Vương gia còn cao lớn, chen chúc trong đó không ngại chật à?
Suy xét đến vấn đề mọi người còn phải đồng hành nhiều ngày nữa, cuối cùng A Ninh vẫn không nhịn được đi tìm Cao Lâm, uyển chuyển mở lời đề nghị đến tòa thành tiếp theo, chúng ta có thể mua cho Vương gia một cỗ xe to hơn, hoặc cho công tử nhà ta một con ngựa nhỏ cũng tốt.
Cao Lâm cực kỳ hiểu tâm tình cậu ta, nhưng hiểu mấy cũng chỉ có thể trái lương tâm đáp ứng cho có lệ, đồng thời hy vọng Vương gia nhà mình sớm tìm được nguồn giải trí khác, đừng cứ sểnh ra lại đi quấy rối Liễu nhị công tử, hành động khác gì mấy tên lưu manh nhàn rỗi không có gì làm đi đá cửa nhà quả phụ không?
Liễu Huyền An ngồi một bên xe ngựa xoa xoa đỉnh đầu đau nhức, vẫn không hiểu được vì sao hắn lại xuất hiện ở đây. Nhìn kỹ lại, toàn bộ gối mềm đệm tựa của mình đã bị trưng dụng hết, túi thơm thêu chỉ bạc đang bị đối phương móc trên đầu ngón tay, lúc lắc theo nhịp xe ngựa xóc nảy.
“……”
Lương Thú nói: “Bổn vương dậy sớm cảm thấy đầu cực kỳ đau nên mượn xe ngựa nghỉ ngơi một lát, không quấy rầy Liễu công tử chứ?”
“Không có.” Liễu Huyền An nhẹ nhàng lắc đầu, lại nói, “Trong túi thơm nhét ít hoa cỏ tác dụng an thần, đúng lúc có thể giảm đau đầu. Nếu Vương gia không chê, sau này cứ mang theo bên người, có lợi cho giấc ngủ.”
“Nếu thế bổn vương cũng không khách khí.” Lương Thú hào phóng cất túi thơm vào trong tay áo, lại không có ý định đứng lên cứ như cọ đến nghiện rồi. Liễu Huyền An đương nhiên không đuổi được hắn, thật ra theo lý mà nói, chỗ ngồi bây giờ không phải không nằm được, nhưng chỉ thích hợp cho thiếu niên cơ thể chưa phát triển như A Ninh nằm lọt. Vóc dáng Liễu Huyền An hơi cao nên chỉ có thể dựng sống lưng thẳng tắp, dựng đến đau nhức toàn thân. Lúc đến được thôn xóm tiếp theo, y không thể không tìm chỗ đất trống hoạt động tay chân.
Cao Lâm xách theo hai ấm nước lớn vào lều trà, chưa cần nhìn kỹ cũng biết tâm tình Vương gia nhà mình đang khá tốt.
Chỉ cướp xe ngựa của Liễu nhị công tử một buổi đã hào hứng như tắm mình trong gió xuân, nếu tương lai có cơ hội kéo tóc người ta, chẳng phải lập tức phi thăng được luôn sao.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cao Lâm hơi hơi co giật. Đừng hỏi, hỏi ra mất mặt lắm.
Đoạn đường tiếp theo, Lương Thú vẫn thoải mái nằm dài trong xe ngựa. Thật ra Liễu Huyền An không quá để bụng chuyện này, chỉ nghĩ hai người có khoảng thời gian được ngồi chung một chỗ, đến lúc phải nghĩ cách đề cập tiếp đến muội muội rồi. Nhưng Lương Thú biết trong lòng y suy nghĩ gì, đương nhiên sẽ không phối hợp, cho nên mỗi lần lên xe đều giả vờ nhắm tịt mắt, làm như tiên ngủ bị thiếu giấc mấy kiếp.
Mãi cho đến khi A Ninh mua được ngựa ở một tòa thành trấn, Liễu nhị công tử vẫn không tìm thấy cơ hội trò chuyện.
“Vương gia.” Một ngày nọ, thừa dịp Liễu Huyền An đang cưỡi ngựa trên đường, Cao Lâm cũng chen vào xe, “Ba ngày nữa là đặt chân đến núi Phục Hổ rồi, cái gì cần ngụy trang đã ngụy trang xong. Có điều vài ngày trước bọn chúng vừa bị Thường Tiêu Hán chém giết một đám, không biết có lá gan ngoi lên nữa không.”
Lương Thú nói: “Người chết vì tiền. Chỉ cần khuân theo núi vàng đi chuộc người, có gì mà bọn họ không dám.”
Cao Lâm lại hỏi: “Liễu nhị công tử thì sao, để y nghỉ tạm ở thị trấn dưới chân núi?”
“Không cần.” Lương Thú nhắm mắt lại, “Dẫn đi cùng.”
Cao Lâm: “……”
Cũng đâu có nhất thiết phải làm vậy.
Hắn liếc ra ngoài cửa sổ, trông thấy Liễu Huyền An đang cưỡi con ngựa cái nhỏ chưa mấy thuần thục chậm rãi nện bước lộp cộp. Trên đường cái quan còn đi như vậy, núi Phục Hổ hiểm trở không biết còn đi lợi hại đến mức nào. Dáng dấp này rõ ràng chẳng giúp ích gì cho chuyện diệt phỉ, cho nên Vương gia cứng đầu muốn kéo người ta lên núi, mục đích chắc chắn chỉ có một —— Trước là lăn lộn, sau là hù dọa.
Hầy, biết nói sao bây giờ, vô đạo đức đến thế là cùng.
Một đường vô đạo đức đến tận núi Phục Hổ.
Trước khi vào núi, Kiêu Vương điện hạ còn lấy lý do “Không nên quá mức rêu rao” mà thản nhiên bỏ lại phân nửa người ngựa cùng A Ninh ở thôn trang gần đó, chỉ mang theo Cao Lâm, vài tên hộ vệ khiêng tiền chuộc và Liễu nhị công tử vì “vạn nhất con tin bị thương còn cần đại phu kịp thời chữa trị”.
À, còn có thêm một tên xa phu hiện tại vội vàng thúc xe ngựa chạy trên đường núi, mà Kiêu Vương điện hạ quý giá lại đang ngồi lười biếng trong xe.
Cao Lâm: “……”
Đúng là nghiệp chướng.
Hắn đành giục ngựa theo sát hai bước nữa, bảo vệ Liễu Huyền An đi bên cạnh đề phòng người bất cẩn lăn xuống núi.
Thuật cưỡi ngựa của Liễu Huyền An sau mấy ngày luyện tập đã tiến bộ rất nhiều, thế nhưng vẫn không chịu nổi đường núi gập ghềnh hiểm trở. Ban đầu đường còn hơi rộng rãi, về sau lại càng hẹp càng dốc. Con ngựa cái nhỏ chở người trên lưng bước thấp bước cao đi đến gian nan, may mà không đến mức hất chân sau đình công.
Cả tòa núi được ánh nắng vàng phủ kín, ngẩng đầu lên có thể thấy mây mù lượn lờ giữa những bóng cây xanh tươi, núi non trùng điệp mang không khí hùng vĩ sâu thẳm.
Ngày thường Liễu Huyền A hiếm khi ra ngoài, đương nhiên chẳng có mấy dịp chứng kiến cảnh đẹp hùng vĩ này. Nhưng giờ phút này y không có tâm tình cảm khái, bởi vì nắng thật sự quá gắt, cũng quá mệt đến không thẳng nổi eo, toàn thân mềm nhũn mơ mơ màng màng gần như nằm sấp trên lưng ngựa.
Cao Lâm không thể không chui vào xe ngựa lần nữa: “Vương gia, ta cảm thấy Liễu ——”
Lương Thú mở miệng cắt ngang: “Bọn chúng tới.”
“Tới rồi?” Cao Lâm xốc màn xe ngựa nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy trên vách núi cao xuất hiện một đoàn người đen nghìn nghịt, ước chừng cũng phải hai ba mươi mạng.
Cùng lúc đó, hai mươi ba mươi người kia cũng đang quan sát nhóm người bên dưới. Đúng như lời Lương Thú nói, người chết vì tiền, đám cướp này tuy bị Thường Tiêu Hán gây tổn thất nghiêm trọng, ai ai cũng sợ hãi như chim đậu cành cong, thậm chí còn định rúc đầu lẩn trốn một khoảng thời gian nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống cự lại món tiền chuộc hậu hĩnh mà Trình Tố Nguyệt hứa hẹn.
Bọn họ mai phục quan sát nửa ngày, thấy thanh niên đi đầu đến ngựa còn cưỡi không vững, cả người run rẩy nửa ngồi nửa nằm, tóc dài bị gió thổi đến tán loạn cực kỳ chật vật, tức khắc liền buông phòng bị đến hơn nửa, bèn phất tay hạ lệnh mở cửa sơn trại, hung hăng tuốt đao xông ra.
Vất vả lắm mới leo lên được đỉnh núi, Liễu Huyền An thở hồng hộc bò xuống ngựa, trong đầu vẫn là cảnh đường mòn dốc cao dựng đứng, hai gối rã rời, nhờ Cao Lâm ở bên cạnh đỡ lấy mới không ngồi phịch luôn xuống đất.
Đám thổ phỉ đương nhiên hiểu lầm hành động này là bị dọa sợ đến mất mật, cười ha hả xông lên dùng mũi đao đẩy lớp giấy dầu bọc ngoài xe ngựa, nhìn thấy bên dưới là bốn năm rương vàng bạc tràn đầy, mắt ai nấy đều lóe ánh xanh. Lúc trước chúng chỉ nghĩ tùy tiện cướp một cô nương về vui vẻ, không ngờ lại là con dê béo mập.
Cao Lâm hỏi: “Muội muội nhà ta đâu?”
“Yên tâm, nàng đang ở trong trại chúng ta uống ——” Tay thổ phỉ cầm đầu chưa dứt lời đã im bặt, bởi vì lúc này Liễu Huyền An đã sửa sang lại y quan, ngẩng đầu lên. Vẻ tái nhợt trên mặt y chưa rút hẳn, sắc môi không hồng hào, cổ càng trắng hơn, toàn thân lại đứng dưới ánh nắng, y phục màu trắng bị gió thổi bay phiêu phiêu tựa như bức tượng thần điêu khắc bằng bạch ngọc, cổ tay áo mọc hoa sen trong suốt tinh tế.
Tên cầm đầu sững sờ tại chỗ, từ ngày sinh ra đến giờ gã chưa từng gặp qua dáng vẻ nào khuynh tuyệt đến thế, nhất thời nhìn đến phát ngốc, trong lòng mang theo vài phần tà niệm thèm thuồng cùng với mấy phần thành kính không biết chui ra từ đâu. Gã tiến thêm hai bước, nhấc tay muốn dùng vỏ đao nâng cằm y, kết quả chỉ chớp mắt bả vai chợt lạnh, sau đó một vật nặng nề rơi “bịch” xuống chân.
Liễu Huyền An nhíu mày lùi về sau nhưng không kịp né tránh, vạt áo bị bắn mấy mảng đỏ tươi tản ra mùi tanh rỉ sắt.
“……”
Mà đám thổ phỉ đối diện đã sớm nổ tung. Bọn họ không thấy rõ là ai ra tay, nháy mắt một cái, cánh tay phó trại chủ nhà mình đã bay véo lên trời.
Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng binh khí ra khỏi vỏ vang vọng khắp dãy núi yên tĩnh. Đám người mới đến rõ ràng không có ý tốt, bọn thổ phỉ cũng hung hăng vung đao bất chấp vọt lên. Vốn muốn phủ đầu nhưng chưa được hai bước đã bị một cỗ nội lực đánh bật trở về, rụng lịch bịch xuống đất như chim gãy cánh, hộc máu phì phì.
Bọn chúng giãy giụa muốn tiếp tục đứng dậy, nhưng xương cốt cả người lại đau như bị ai chặt đứt, đôi mắt xuyên qua gió cát chỉ thấy được bóng người mơ hồ chậm rãi đi ra từ trong xe ngựa, vạt áo đen thêu hoa văn kim sắc, đế giày giẫm lên thảm lá rụng, lại giẫm lên máu me uốn lượn trên nền đất, cuối cùng dừng lại trước mặt mình.
Bọn họ cố sức ngẩng đầu nhưng không thể nhìn rõ, ánh nắng quá chói mắt, khắp nơi lại bịt kín một tầng sương đỏ. Dưới đáy lòng chỉ còn dư lại nỗi sợ, giữa cơn đau nhức, chúng thầm nghĩ, đầu tiên là tiên nhân áo trắng như Bồ Tát, sau đó xuất hiện sát thần áo đen tựa Tu La. Cảnh tượng này… đan xen quá quỷ dị, thân đang ở thời không nào, người còn sống hay chết đều không tự biết rõ.
Lương Thú đạp lên vết máu đi về phía sơn trại. Cao Lâm và Liễu Huyền An theo sau, trông thấy ven đường là xà cột gỗ chất đống tán loạn chưa dựng thành nhà và vài kẻ mặc quần áo lao động nhìn như thợ xây cất. Thấy đoàn người đi vào, bọn họ đầu tiên là sửng sốt, lại thấy máu bắn trên áo Liễu Huyền An, đến đồ ngốc cũng đoán được tình hình không ổn, bèn vội vã ném hết gỗ trên tay đi, co cẳng bỏ chạy.
Cao Lâm không bất ngờ trước phản ứng của mấy người đó, dù sao đến cả sói đại mạc nhìn thấy Kiêu Vương điện hạ cũng phải sợ hãi đi đường vòng. Trái ngược, hắn thấy vẻ bình tĩnh của Liễu Huyền An còn đáng kinh ngạc hơn, trừ việc mệt mỏi nên nhìn có chút chật vật, vị công tử sống trong nhung lụa kia dường như hoàn toàn không bị cảnh giết chóc máu me dọa sợ, biểu cảm trên mặt không đổi nửa phần cứ như đang đứng ngoài xem một vở diễn nhạt nhẽo vô vị, cảm xúc luôn nằm ngoài cốt truyện, không hỉ cũng không bi.
Hừm… người của Bạch Hạc Sơn Trang quả nhiên không thể khinh thường.
Lại đi vào trong thêm một lúc mới thấy mấy ngôi nhà mới hơn, phía trên treo bảng “Tụ Nghĩa Đường”, đúng là hang ổ của sơn tặc.
Cao Lâm nhấc chân đá văng cửa gỗ, tiếng động mạnh đột ngột cùng bụi bặm mịt mù khiến đám người ngồi bên trong thương lượng chia tiền sững sờ tại chỗ, trước sau cùng rút đao khỏi vỏ, cảnh giác nhìn mấy vị khách không mời mà đến.
Cao Lâm lại hỏi lần nữa: “Muội muội ta đâu?”
Máu bắn trên áo Liễu Huyền An đã thuyết minh thắng bại trận giết chóc ngoài cửa sơn trại, đạo tặc không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ thận trọng lùi về sau mấy bước, siết chặt chuôi đao trong tay.
Người ngồi trên ghế da hổ tên Khương Quý, thủ lĩnh sơn trại, tự xưng đại ác nhân đốt cướp hiếp giết đã vài chục năm, tuổi trung niên nhưng hùng tâm chưa chết, chọn lựa phong thủy mãi mới chọn được núi Phục Hổ làm chỗ đóng quân, tính toán mở rộng đại nghiệp. Không ngờ đầu tiên là bị Thường tiêu sư chém chết mấy tên huynh đệ, chưa kịp hoàn hồn đã tiếp tục bị “áp trại phu nhân” tương lai chọc thêm tai họa, mới bắt đầu đã xui xẻo như thế khiến gã hoài nghi lúc trước có lẽ mình tìm phải thầy phong thủy dỏm rồi.
Cao Lâm mất kiên nhẫn: “Đưa người ra đây cho ông!”
“……” Khương Quý bị dọa đến không dám mở lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu tống cổ lâu la đi hậu viện, chưa bao lâu đã dẫn ra một cô nương mặc áo đỏ, đúng là Trình Tố Nguyệt.
Trình cô nương từ nhỏ chơi trận giả trong quân doanh đương nhiên không biết thế nào là đoan trang rụt rè, ở trong ổ sơn tặc giả vờ khuê tú đến ngứa ngáy khó chịu. Cho nên nàng vừa nhìn thấy nghĩa huynh và Vương gia đến, lập tức khôi phục bản tính tay không bắt sói, xắn tay áo lên: “Ca… ca.”
Tầm mắt nàng chợt dừng trên người Liễu Huyền An, lại nhanh tay thả ống tay áo xuống, hai chân khép thẳng, giọng cũng bị ép cho nhỏ lại.
Có thể thấy không phải không thể giả vờ khuê tú, chủ yếu phải xem người đối diện là ai.
Cao Lâm thật lòng không muốn nhìn loại phản ứng như trúng tà thế này thêm nữa.
“Chư, chư vị đại gia.” Khương Quý ở bên cạnh quan sát nửa ngày, thấp thỏm mở miệng, “Lúc trước là chúng ta có mắt như mù, mạo phạm bà cô đây. Bây giờ người đã đưa rồi, chấm dứt được chưa?”
Lương Thú ra lệnh: “Nói đi.”
“Nói… gì?” Khương Quý không hiểu lắm, còn muốn gã nói gì nữa? Ngẩng đầu lên mới biết đối phương không phải đang hỏi mình.
Trình Tố Nguyệt tiến lên bẩm: “Vương gia, trong trại này tàng trữ không ít đồ vật cũ, nhìn như có quan hệ đến vụ án của Đàm đại nhân mười mấy năm trước.”. ngôn tình hay
Nàng vừa lên tiếng gọi “Vương gia”, suýt nữa Khương Quý đã bị dọa bay ba hồn bảy phách, dù gã không hiểu bao nhiêu việc đời cũng biết rõ, Vương gia ở độ tuổi này, trên triều chỉ có một người tên Lương Thú. Nhớ tới danh tiếng Kiêu Vương điện hạ rảnh rỗi lại đi giết người, trước mắt Khương Quý tối sầm, ngã lăn từ trên ghế da hổ xuống đất.
Liễu Huyền An cũng từng nghe qua một ít về “Vụ án Đàm đại nhân” trong miệng Trình Tố Nguyệt. Đàm đại nhân tên Đàm Hiểu Chung, từng làm quan to dưới thời tiên đế. Mười ba năm trước, hắn phụng chỉ áp tải vàng bạc lương thực xuôi nam cứu tế, không ngờ trên đường đi bị cướp đoạt không còn gì. Tiên hoàng tức giận ra lệnh tống Đàm Hiểu Chung vào thiên lao, Ngự lâm quân trong đêm mưa gió đi Đàm phủ bắt người, đẩy cửa vào chỉ nhìn thấy thi thể cả nhà ngang dọc tứ tung, sấm chớp lóe lên, máu tươi chảy thành dòng xuống bậc tam cấp nhiễm đỏ một khoảng sân, cảnh tượng không khác gì dưới địa ngục.
Sau đó vụ thảm án diệt môn này biến thành vụ án treo nghiêm trọng nhất Đại Diễm, đến hôm nay vẫn chưa bắt được hung thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.