Edit: voi còi
Vương thị cười nói:
"Mấy năm nay Dương ma ma càng ngày càng mạnh khỏe rồi."
Bà tử kia vội tới đây tự tay dắt díu lấy:
"Chân tay đã già cả rồi , không thể so với lúc trước khi tuổi còn trẻ được, dù sao lão thái thái không chê, phục vụ thêm mấy năm nữa, cũng là tạo hóa của lão nô nữa."
Uyển Nhược liền đoán, vị bà tử này cũng có chút thể diện chắc là ma ma quản sự bên người tổ mẫu, nhìn cũng rất là khôn khéo. Vào viện, chính là chính phòng của tổ mẫu, cũng không có giống như trong tưởng tượng lộng lẫy xa hoa, nhìn qua hơi có chút đơn giản, trong sân to như vậy cũng không có nhiều cây cối, chỉ trồng hai cây tùng bách, bây giờ tuyết đọng tầng tầng phía trên cành lá, một trận gió thổi qua, liền rơi xuống, đọng trên mặt sân.
Vương thị hơi quay đầu lại nhìn nữ nhi một cái, thấy nàng mặc rất là chỉnh tề, đoạn áo choàng lông chim đỏ thẫm, những sợi lông nhỏ mềm mại như nhung cọ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo non mềm, trong ngày thường cặp con ngươi kia liền linh động vô cùng, lúc này lại xoay chuyển nhìn xung quanh, càng hiện ra hết sức lanh lợi, không khỏi cười cười.
Thật ra thì Dương ma ma cũng rất kinh ngạc, mọi người nói nữ nhi đến mười tám tuổi thường thay đổi, nhưng vị Nhị tiểu thư này, thời gian mới mấy năm a! Lại hiển nhiên liền thay đổi hình dáng, lần trước thấy lúc ấy mới hơn hai tuổi, nhưng cũng là một cái tiểu ma tinh, cho thấy bị phu nhân làm hư rồi, là một tiểu chủ tử bướng bỉnh.
Khi đó vừa mới qua lễ mừng năm mới, trời cũng đang lạnh, lão thái thái thấy trong người không khỏe, liền chuyển mấy lò sưởi vào trong phòng ngồi ngây ngốc, vậy mà, nhìn tiểu nha đầu còn nhỏ không có mấy sức lực, trên kệ tủ là một bình hoa lớn mà lão thái thái rất yêu thích, lại bị nàng lay xuống, rơi trên mặt đất vỡ vụn.
Chiếc bình lớn này có khắc tay cầm hai bên được làm từ men san hô quý giá có hình nhân vật Phấn Thái, nhưng lại là của hồi môn của lão thái thái, những năm này đều giữ gìn thật tốt, không nghĩ lại bị tiểu tử khắc tinh này làm vỡ, ngay lập tức lão thái thái đau lòng không thôi, nhưng cũng không có cách nào, cũng may chỉ một hai ngày sau, phu nhân liền sai nha đầu mang đến đây một cái tốt hơn, lúc này mới dụ dỗ được lão thái thái tươi cười.
Phải nói vị phu nhân này của Tô phủ, nhưng lại là người cao quý, Tô phủ và Vương phủ có thể kết thành thân gia, thật sự là với cao, nhưng không biết vì lý do gì, lão gia lại sống chết cũng không nhìn trúng vị quý nữ này, tuy nói lúc trước có một biểu muội thanh mai trúc mã, nhưng chủ mẫu chân chính vẫn là vị này a, nếu Vương phủ lên cao được quý trọng, Tô phủ cũng được thơm lây.
Nhưng lão gia lại vẫn khăng khăng một mực không thích Vương thị, vì thế lão thái thái không ít lần âm thầm than thở, có câu nói là tình thế so người mạnh a! Tô phủ so với Vương phủ người ta, vậy thì thấp hơn rồi.
Vì vậy mỗi lần phu nhân trở lại, chắc chắn từ xa sẽ nghênh đón nhiệt tình, đối đãi khách sáo. Năm ngoái Dương ma ma có nghe được một chút tin tức, nói hai người náo loạn nhiều năm như vậy, vù vù đi, nhưng lại tốt, không ngạc nhiên khi người nói vậy!
Còn có vị nhị tiểu thư này, nghe nói, bây giờ nhưng trổ mã rồi, một cái tiểu hài tử thật thông minh, đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, làm thơ, thêu hoa, đánh đàn. Hiển nhiên là bộ dáng của một đại gia khuê tú rồi, đem đại tiểu thư lớn hơn nàng ba tuổi so ra cũng xa xa không bằng rồi.
Ngay lập tức Dương ma ma cười một tiếng, lời nói này mà cũng coi là thật, tính tình trẻ con như thế, bây giờ mới mấy năm chẳng lẽ lòng dạ cũng đã thay đổi, lúc này nhìn lên, cũng thành thành thật thật tin đến tám chín phần.
Dáng người nho nhỏ trắng ngần,an an ổn ổn,cùng với An ca nhi đứng một bên ở đằng kia, quả thật tựa như kim đồng ngọc nữ đứng ở trước đài sen của Bồ Tát, so với dung mạo nổi trội của đại tiểu thư đang ở phía sau thì tốt hơn rất nhiều.
Vào lúc này hai mắt cũng theo ánh mắt Vương thị cũng quan sát nàng, chỉ thấy một trận gió cuồn cuộn nổi lên tuyết đọng trên cây rơi xuống, mấy hạt tuyết rơi trên lông mi thật dày của nàng, óng ánh trong suốt , nàng thật nhanh nháy mắt mấy cái, tay nhỏ bé cầm khăn nhẹ nhàng nâng lên phủi phủi.
Một nha đầu nho nhỏ, mà động tác lại rất là ưu nhã, cộng thêm trên người mặc áo choàng lông chim đỏ thẫm, ở nơi này đầy sân tuyết đọng xuống dưới thật là hết sức động lòng người. Không khỏi khen:
"Mấy năm nay không gặp, nhị tiểu thư nhà chúng ta bộ dáng đều phát triển thật tốt, qua thêm mấy năm nữa, nói không chừng lớn lên chính là tiên nữ trên trời rồi."
Uyển Nhược không khỏi đầu đầy hắc tuyến, cái ví dụ kiểu gì vậy, thật không có văn hóa, quay mặt lại thấy Thừa An che môi nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, bộ dáng kia nhất định là cười nàng đây? Không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái.
Phía sau khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Như cũng tức giận liếc nhìn, trong lòng quả thực rất ủy khuất, hôm đó ở trạm dịch nàng náo loạn một lần, buổi tối phụ thân nàng cũng tới đây, quở trách mẫu thân dừng lại, mẫu thân tức giận chỉ hơi cãi đôi câu, mặt của phụ thân liền trầm xuống, phất tay áo bỏ đi, mẫu thân đã khóc cả đêm.
Ngày thứ hai bà tử bên cạnh đại mẫu ( mẹ cả - Vương thị) cầm rất nhiều vải vóc mới đưa tới, nói là phu nhân bên kia mới tìm ra , cũng là đồ tốt, gần sang năm mới, cho đại tiểu thư may thêm vài món xiêm áo mới.
Đám người vừa đi, Uyển Như liền đi đến gần muốn xem một chút, lại bị mẫu thân nàng dỡ ra, mấy cái ném xuống đất hận hận nói:
"Nàng ta cũng hiểu chuyện, lúc nãy ba ba đưa qua đây, nghĩ rằng ta không biết tâm ác độc của nàng ta à..."
Chu ma ma vội vàng tiến vào phòng che lỗ tai của nàng lại, Uyển Như trong lòng càng hận Uyển Nhược hơn, cũng không phải đều là nàng gợi lên. Vốn vào kinh muốn đến bên cạnh tổ mẫu là được rồi, không nghĩ tới mới vào Tô phủ, nàng liền không có một chút đất để đặt chân rồi.
Từ tiểu nha đầu phía dưới đến mấy bà tử có thể diện ở phía trên, người nào cũng vừa thấy mặt đã nịnh hót đại mẫu và Uyển Nhược, hơn nữa vị Dương ma ma này, ánh mắt kia lại hết sức thế lực. Trong lòng Uyển Như cũng bị một tảng đá lớn đè nặng bộ dáng khó chịu, nghiêng đầu liếc nhìn mẫu thân nàng, sắc mặt của mẫu thân nàng cũng là âm hiểm trầm trầm.
Từ lâu trong lòng Chu Ánh Tuyết liền hiểu rõ, hồi kinh sẽ không tự tại bằng ở Ký Châu, không nói quy củ có lớn hay không, Vương thị có mẫu tộc ở phía sau chống đỡ, trở về kinh liền như cá gặp nước, bây giờ biểu ca lại quay về dè chừng với bà, tình cảnh của mình Chu Ánh Tuyết không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được một hai rồi, nhưng mà cứ để Vương thị đắc ý như vậy, bà cũng không cam lòng, tất phải suy nghĩ biện pháp quan trọng hơn mới được.
Không nói ý định của bản thân, chỉ nói bên này vừa vào phòng, nhìn thấy tổ mẫu, tất cả đều dập đầu làm lễ ra mắt, tổ mẫu lão Dương thị hơi hỏi Uyển Như một đôi câu, liền ôm lấy Uyển Nhược và Thừa An, bên trái nhìn một chút, bên phải xem một chút, tiếp theo cười nói:
"Đều đã trưởng thành, nhìn cùng khi đó một chút đều không giống nhau"
Dương ma ma vội nói:
"Lời này của lão thái thái thật đúng, huynh đệ tỷ muội cũng không phải chỉ có trưởng thành mà cũng là có tiền đồ đây? Về sau ngài chờ hưởng phúc đi!"
Lão thái thái cười:
"Không phải phúc khí của ta, vả lại cũng là phu nhân các ngươi có phúc."
Vương thị cười nói:
"Lão thái thái thân thể cường tráng , tinh thần cũng thực tốt, chính là phúc khí của chúng con rồi."
Bên này đang nói chuyện, liền nghe bên ngoài nha đầu truyền lời:
"Lão Di thái thái tới"
Lão thái thái kinh ngạc, nhanh chóng liếc nhìn cháu gái ngoại bên kia một cái ( Chu Ánh Tuyết), trong lòng không khỏi oán giận, muội muội của bà ( lão thái thái) cũng không tính toán thương lượng trước với mình một chút, nhất định là nghe được tin tức, liền hấp tấp chạy tới, bà (e gái lão thái thái) tới vào lúc này, cũng không phải là thêm phiền sao?
Bên này lão thái thái đang suy nghĩ, bên kia mẫu thân của Chu Ánh Tuyết đã một cước bước đi vào, trong mắt đâu còn nhìn thấy người khác, liền chạy đến bên cạnh khuê nữ (con gái) của bà, thấy lúc này mới mấy năm không gặp, thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt, tiều tụy không chịu nổi, nước mắt không nhịn được ào ào rơi xuống.
Gần đây Chu Ánh Tuyết cũng chịu uất ức, vào lúc này vừa thấy mẫu thân ruột, cũng không nhịn được, nước mắt kia tí tách tí tách rơi xuống, hai mẫu tử (mẹ con) cũng không nhìn trường hợp một chút, ở nơi này ôm đầu khóc rống lên.
Khắp phòng nha đầu bà tử cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đi lên khuyên không thích hợp, không khuyên giải lại càng không thỏa đáng. Trong lòng lão Dương thị càng hận a! Người muội muội này của bà, lúc ấy còn trẻ tuổi không tỉnh táo làm người hồ đồ, trong lòng coi như thôi rồi, mỗi lần đều làm hỏng việc nhiều hơn là thành công.
Nhắc tới Dương thị số mệnh thật chất cũng không coi là tốt, ngày thường có chút sắc đẹp, lại có chút mềm mại như nước, khi đó lúc còn ở nhà, không biết làm sao, liền cùng với một gã sai vặt ở ngoại viện câu kết (yêu đương vụng trộm), tiểu thư và nô tài , nàng đều không sợ Dương gia mất cả mặt mũi.
Ngay lập tức Dương gia lão gia cũng không còn cách nào khác, hấp tấp tìm một người ở xa, liền đem nàng gả cho, ai ngờ chỉ mấy năm liền ở góa, mang theo nữ nhi về nhà ngoại ở, về sau Dương gia Nhị lão, trực tiếp dời đến Tô phủ , dựa vào tỷ tỷ tỷ phu sống qua ngày.
Lão Dương thị mang muội muội đi theo thật là phiền hà, lúc tuổi còn trẻ không tuân quy củ, sau này ở góa nữ nhi cũng không dạy dỗ cho tốt, ấy thế nhưng lại dây dưa cùng Triệt nhi, chờ đến khi bên này cùng Vương gia định ra hôn sự, thì bên kia mới biết lớn bụng, chuyện này đem lão Dương thị đáp lại quá mức, làm sao có thể nói là thân muội tử, cũng phải xem cố điểm (k hiểu:-D ).
Mẫu thân đã không tỉnh, khuê nữ cũng giống vậy, ngay cả bà chân chân chính chính là bà bà (mẹ chồng), thấy Vương thị - người con dâu này, cũng phải chào đón từ xa, thế mà người cháu ngoại này của bà, một là không có chỗ dựa chỉ là thiếp thất, náo loạn ầm ĩ cái gì chứ, đàng hoàng an phận sống cuộc của mình là được rồi, cần gì phải ba ngày hai bữa lại cùng Vương thị gây khó dễ, cũng không suy nghĩ một chút, thật muốn nháo lên, nhưng Chu Ánh Tuyết là cái gì chỉ là chỗ nghỉ tạm.
Lúc này chạy tới nơi này , hai mẫu tử (mẹ con) ôm nhau khóc rống là muốn tính toán chuyện gì đây. Lão Dương thị hơi liếc nhìn Vương thị một cái, thấy Vương thị vững vàng ngồi ở đàng kia uống trà, mắt cũng không thèm nhìn xuống bên kia, lão Dương thị len lén hướng về phía Dương ma ma nháy mắt, Dương ma ma vội vàng đi qua, kéo hai mẫu tử kia ra:
"Đang yên lành (nguyên văn : "Đại niên nền tảng ở dưới" ta cũng k hiểu lắm nên chém bừa cho hợp lý), đây là thế nào? Biết hai người là mẫu tử ruột thịt, vả lại vài năm không gặp, đợi một lát trở về nhà đi, lúc đó hai mẫu tử tâm sự riêng, nói đúng là ba ngày ba nơi, cũng không còn người cai quản được chứ, vào lúc này còn là nghỉ một lát, giữ lại điểm nước mắt một lát khóc đi!"
Lời này của Dương ma ma cũng có mấy phần hài hước, khắp phòng nha đầu bà tử đều cùng cười, cũng nhắc nhở hai mẫu tử Chu Ánh Tuyết, mẫu thân của Chu Ánh Tuyết vội lau chùi nước mắt, đi tới đặt mông ngồi ở bên cạnh lão Dương thị, mắt như có như không liếc qua Vương thị nói:
"Tỷ tỷ, muội cũng chỉ có một cái nha đầu Ánh Tuyết là con, ngài cũng phải thay ta đau lòng một chút... ."
Lời này của bà còn chưa nói xong, lão Dương thị cũng cau mày nói:
"Muội muội nói một câu không đầu không đuôi như vậy, chẳng lẽ ai đã nói quanh co với Ánh Tuyết rồi, đừng nói hưu nói vượn nữa."
. harry potter fanfic
Sợ bà ta lại nói những lời nói vô ích, vội vàng ngoảnh đầu về phía Vương thị nói:
"Đoạn đường này đi gặp gió lớn bão tuyết, gập ghềnh mệt mỏi chịu đựng không tốt, mau trở về phòng nghỉ ngơi cho thật tốt, dù sao cuộc sống còn dài, sáng mai nói chuyện tiếp cũng giống nhau thôi."
Vương thị nghe xong, liền đứng dậy cáo lui, mang theo Thừa An và Uyển Nhược trở về viện của mình.