Gợn Sóng Không Tên

Chương 25: Dính người




<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 25: Dính người
Lương Tây Kinh uống rượu vào đầu óc sẽ trở nên chậm chạp, còn rất dính người.
Nhưng những thứ này người ngoài không hề biết, ngay cả Thi Hảo cũng không tính là hiểu lắm, chỉ cảm thấy anh như vậy khá thú vị.
Nghe thấy lời cô nói, Lương Tây Kinh không lập tức nhận trà giải rượu cô đưa tới. Tầm mắt anh chậm rãi dời xuống dưới, dừng lại trên đôi môi mềm mại đỏ tươi của Thi Hảo. <!-- Quảng cáo 1 -->
Môi cô mềm mại là sự thật mà anh luôn biết. <!-- Quảng cáo 1 -->
Ánh mắt Lương Tây Kinh quá mức nóng bỏng, khiến Thi Hảo có chút không được tự nhiên.
Hai má cô đỏ ửng, còn đỏ hơn cả Lương Tây Kinh đã uống say. Cô liếm liếm môi, thúc giục, “Anh có uống không?”
“…”
Lương Tây Kinh hơi khựng lại, theo tư thế hiện tại của cô uống hết trà giải rượu trong chén.
Một giây sau, cái chén trong tay Thi Hảo bị Lương Tây Kinh lấy đi rồi đặt bừa trên bàn trà.
Mí mắt Thi Hảo nhảy dựng, còn chưa kịp phản ứng, Lương Tây Kinh cũng đặt cô trên sô pha, lần nữa hôn lên môi của cô.
“…”
Ngoài cửa sổ tiếng gió rất lớn, nhưng trên lầu lại vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức ngoại trừ tiếng gió, tiếng thở dốc và tiếng tim đập của Lương Tây Kinh ra thì không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Phòng khách vừa ấm áp và thoải mái.
Thi Hảo bị Lương Tây Kinh đè lên người, tầm mắt chẳng biết từ khi nào trở nên mơ hồ, váy ngủ cũng không biết từ khi nào bị vén lên, đầu lưỡi linh hoạt ướt át của anh dạo chơi khắp nơi trên da thịt mịn màng của cô.
Để lại cảm giác dính nhớp.
……
Sau màn ân ái cuồng nhiệt, Lương Tây Kinh lại bế Thi Hảo về giường.
Nằm trên giường, hàng mi Thi Hảo khẽ run, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn người đang thu dọn, cô rất là hối hận. Nếu sớm biết như vậy, lúc ở Bình Thành cô đã không cố ý trêu chọc Lương Tây Kinh.
Đùa dai, người chịu thiệt chính là mình.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn đúng là không sai chút nào.
Dọn dẹp chỗ hai người làm bẩn xong, Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn người đang nhắm mắt, trầm giọng nói, “Anh biết em chưa ngủ.”
“…” Thi Hảo mở mắt ra, “Ngày mai em phải đi làm.”
Nghe ra ý tứ của của cô, Lương Tây Kinh rướn môi cười.
Anh nằm xuống, kéo Thi Hảo vào lòng rồi ôm cô thật chặt: “Anh biết.”
Có hứa hẹn của anh, Thi Hảo thoáng yên tâm một chút.
Cô cuộn mình trong lòng Lương Tây Kinh, giữa cánh mũi là mùi sữa tắm giống hệt nhau trên người hai người, mùi cam chua chua ngọt ngọt.
Ngửi mùi hương quen thuộc khiến cô an tâm, vốn định tán gẫu với Lương Tây Kinh một lúc, nhưng mí mắt quá nặng, không bao lâu sau cô đã ngủ thật say.
Hai người ôm nhau ngủ, một giấc ngủ cực kỳ thư thái.

Khoảng thời gian sau đó, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Việc đấu thầu khu nghĩ dưỡng sắp bắt đầu, đây là mục tiêu lớn của tập đoàn trong năm nay, Lương Tây Kinh cũng rất coi trọng nó.
Dự án đấu thầu sửa đổi liên tục, họp hành cũng diễn ra thường xuyên.
Cuối tuần trước khi việc đấu thầu diễn ra, sự bận rộn của họ mới xem như kết thúc.
Gần tan tầm, Thi Hảo cũng sắp xếp xong phần văn kiện cuối cùng.
Cô đang chuẩn bị đi toilet thì điện thoại trên bàn vang lên. Thi Hảo nhận máy, là nhân viên lễ tân gọi điện thoại tới, nói có một người tên là Ngụy Nguyệt Đình muốn gặp Lương Tây Kinh, nhưng không có hẹn trước.
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Thi Hảo hơi khựng lại, “Chờ một chút, tôi hỏi tổng giám đốc Lương đã.”
Cúp điện thoại, Thi Hảo bấm số điện thoại nội tuyến của Lương Tây Kinh.
“Alo?” Lương Tây Kinh nhận máy rất nhanh.
Thi Hảo khẽ nói, “Tổng giám đốc Lương, sếp Ngụy bên Bình Thành đang ở dưới lầu công ty, nói là muốn gặp anh.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, cũng không hề bất ngờ, “Để cô ấy lên đây.”
Thi Hảo: “Vâng.”
Không lâu sau, Ngụy Nguyệt Đình mặc bộ vest màu trắng nhạt xuất hiện ở tầng văn phòng tổng giám đốc.
Thi Hảo đưa cô ấy đến văn phòng của Lương Tây Kinh, “Sếp Ngụy muốn uống gì?”
Ngụy Nguyệt Đình cười với cô: “Nước lọc là được rồi.”
Thi Hảo gật đầu, “Sếp Ngụy chờ một lát.”
Ra khỏi văn phòng của Lương Tây Kinh, Thi Hảo rót nước đem vào văn phòng cho hai người rồi lại lui ra ngoài.
Cô vừa đi ra, Lý Thiến Vi tò mò nhích lại gần, “Thư ký Thi, vị vừa rồi là ai thế? Khí chất thật đặc biệt, thần thái cũng rất tự tin.”
Thi Hảo: “Công Nghệ Khang Thụy, có ấn tượng gì không?”
Lý Thiến Vi nháy mắt mấy cái, “Cô ấy là Ngụy Nguyệt Đình, tổng giám đốc của Công Nghệ Y Tế Khang Thụy??”
Thi Hảo gật đầu.
Cô đã nghe cái tên Ngụy Nguyệt Đình từ lâu, chỉ là chưa từng gặp qua người thật. Phương hướng chủ yếu của tập đoàn lúc trước cũng không liên quan đến ngành y tế, chỉ mấy năm gần đây mới dần dần đặt chân vào.
“Wow.” Lý Thiến Vi khiếp sợ, “Vậy cô ấy tìm tổng giám đốc Lương… là muốn bàn chuyện về phương diện công nghệ y tế?”
Dự án công nghệ y tế của công ty đang được đẩy mạnh, cách đây không lâu Lý Thiến Vi còn sắp xếp lại không ít vấn đề tiến độ dự án.
Thi Hảo mỉm cười, “Cái này tôi không rõ lắm.”
Cô không nghe Lương Tây Kinh nói muốn hợp tác với Khang Thụy.
Lý Thiến Vi ồ một tiếng, không hỏi nhiều nữa.
Cô ấy chỉ cảm khái, “Sếp Ngụy đẹp thật đấy.”
Thi Hảo rất tán thành gật đầu.
Hai người trò chuyện một lúc thì đến sáu giờ.
Thi Hảo cũng không còn chuyện gì quan trọng cần làm, chỉ là cô không chắc bên phía Lương Tây Kinh còn việc gì không. Tổng giám đốc còn đang tiếp khách, thư ký như cô đây về trước thì không thích hợp lắm.
Thi Hảo không gọi điện thoại hỏi Lương Tây Kinh còn cần cô hay không, cô im lặng ngồi trước máy tính xử lý một ít chuyện không quá khẩn cấp.
Một lát sau, Lương Tây Kinh và Ngụy Nguyệt Đình cùng đi ra khỏi văn phòng.
Nhìn từ góc độ của Thi Hảo, hai người cười cười nói nói không khí vô cùng hài hòa.
Cô nhìn theo, nhẹ nhàng chớp mắt.
“Tổng giám đốc Lương, sếp Ngụy.” Chờ hai người đến gần, Thi Hảo lên tiếng.
Lương Tây Kinh nhìn về phía cô, “Thư ký Thi, bên này hết việc rồi, cô tan làm đi.”
Thi Hảo trả lời, “Vâng, tổng giám đốc Lương.” . Ngôn Tình Sủng
Lương Tây Kinh gật đầu, không dừng lại bao lâu lại cùng Ngụy Nguyệt Đình đi ra ngoài.
Chờ hai người vào thang máy, Thi Hảo mới chậm rãi thu dọn đồ đạc, tan tầm về nhà.
Vừa về đến nhà, Thi Hảo nhận được tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới, hỏi cô về tới nhà chưa.
Thi Hảo: [Em tới rồi.]
Lương Tây Kinh: [Vẫn chưa ăn cơm?]
Thi Hảo: [Ừ.]
Lương Tây Kinh: [Muốn ăn gì?]
Thi Hảo: [Đợi lát nữa xem tủ lạnh có món gì.]
Lương Tây Kinh: [Ừ.]
Hộp thoại của hai người im lặng một lát, Thi Hảo lại nhận được địa chỉ Lương Tây Kinh gửi tới, lần này là địa chỉ một nhà hàng.
Thi Hảo ngước mắt lên, chậm rãi trả lại một dấu chấm hỏi.
Lương Tây Kinh: [Anh ăn cơm ở đây.]
Nhìn câu này của anh, Thi Hảo nghĩ bụng cô đâu có tò mò anh ăn cơm ở đâu. Nhưng có dòng tin nhắn này, tâm trạng chán nản của cô lại có chuyển biến tốt đẹp.
Cô biết là nguyên nhân gì, nhưng cô không muốn suy nghĩ sâu xa.
Rối rắm một hồi, Thi Hảo trả lời anh: [Em biết rồi.]
Lương Tây Kinh: [Hứa Thực cũng đang ở đây.]
Hứa Thực là tên cà lơ phất phơ nhất trong đám bạn của Lương Tây Kinh, cũng không làm việc đàng hoàng nhất. Nhưng bối cảnh gia đình anh ấy lại thuộc dạng khủng, bố là viện trưởng bệnh viện hạng ba, mẹ làm kinh doanh, là gia đình y dược nổi tiếng.
Nói về dự án y tế sẽ có Hứa Thực, Thi Hảo cũng không có quá nhiều bất ngờ.
Có điều mấy tin nhắn này của Lương Tây Kinh khiến cô nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Suy nghĩ một hồi, Thi Hảo trả lời anh một chữ: [Ồ.]
Lương Tây Kinh: [Mỗi thế?]
Thi Hảo biết ý của anh, cố ý nói: [Vậy em thu hồi tin nhắn kia, đổi thành ‘em biết rồi’ nha?]
Lương Tây Kinh: […]
Thi Hảo: [Muốn em thu hồi không?]
Lương Tây Kinh: [Tùy em.]
Cùng lúc đó, trong đầu Thi Hảo hiện lên vẻ mặt ấm ức của Lương Tây Kinh lúc này. Lúc cô vô tình ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy trong chiếc gương toàn thân treo trong phòng khách đang phản chiếu dáng vẻ tươi cười dịu dàng của mình.
Cô nhìn chằm chằm mình trong gương mấy giây rồi mới đi vào phòng bếp nấu cơm.
Bữa tối bình thường Thi Hảo không ăn nhiều.
Dạ dày cô không tốt lắm, ăn nhiều sẽ không thoải mái.
Nấu một bát mì đơn giản xong, Thi Hảo bưng lên bàn.
Lúc cầm đũa lên chuẩn bị ăn, cô suy nghĩ giây lát lại buông đũa xuống, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh mở chức năng máy ảnh.

Bên kia, rượu qua ba tuần.
Ngồi trong phòng bao không chỉ có Lương Tây Kinh, Hứa Thực và Ngụy Nguyệt Đình, còn có mấy người làm ăn khác.
Đây cũng là nguyên nhân Lương Tây Kinh kêu Thi Hảo tan làm, bình thường bữa tiệc có nhiều người quen anh sẽ bảo Thi Hảo đi cùng. Mọi người biết tính của anh, sẽ không mời rượu trợ lý hay thư ký bên cạnh anh.
Nhưng người không thân quen thì sẽ mời.
Lương Tây Kinh không muốn làm mất hứng người khác, đồng thời cũng sẽ không đồng ý cho đối phương rót rượu cho người bên cạnh.
Cho nên không đi cùng là cách tốt nhất. <!-- Quảng cáo 1 -->
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động trong túi rung lên.
Lương Tây Kinh vừa rút ra, một vị tổng giám đốc ngồi đối diện anh chú ý tới hành động này của anh, trêu chọc: “Tổng giám đốc Lương xem điện thoại di động lần thứ mấy rồi? Đang nói chuyện với bạn gái à?”
Nghe thấy câu hỏi này, những người khác trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía anh.
Ngay cả Ngụy Nguyệt Đình cũng vậy, cô ấy biết Lương Tây Kinh không có bạn gái.
Người trong phòng bao ngoại trừ Hứa Thực và người anh dẫn theo ra, những người khác gần như là lần đầu tiên giao tiếp với Lương Tây Kinh.
Mọi người không tính là thân quen, Lương Tây Kinh đương nhiên cũng không có ý định giấu giếm, anh khẽ đáp lại một tiếng.
Nghe anh thừa nhận, mọi người vô cùng bất ngờ.
Ngụy Nguyệt Đình và Hứa Thực đều sửng sốt, hai người đồng thanh nói: “Tổng giám đốc Lương đã có bạn gái?”
“Cậu có bạn gái từ khi nào?”
Trong phòng bao yên tĩnh vài giây, Lương Tây Kinh liếc nhìn Hứa Thực rồi mới trả lời Ngụy Nguyệt Đình, “Ừ.”
Ngụy Nguyệt Đình sững sờ một lúc lâu, cho đến khi trợ lý chạm vào cánh tay cô ấy, cô ấy mới hoàn hồn. Cô ấy cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Tổng giám đốc Lương giữ bí mật rất giỏi.”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ấy, Lương Tây Kinh không nói gì.
Mà Hứa Thực ở bên cạnh đã khiếp sợ đến mức có thể nuốt sống trứng gà. Sao anh ấy không biết Lương Tây Kinh có bạn gái? Chuyện này xảy ra khi nào?
Nửa bữa tiệc sau, Hứa Thực không sao tập trung được.

Bữa tiệc kết thúc, đoàn người lần lượt rời đi.
Người vừa đi, Hứa Thực đã chặn Lương Tây Kinh trước cửa nhà hàng, “Cậu quen bạn gái lúc nào? Bạn gái là ai? Tại sao tôi không biết? Tần Yến có biết không?”
“…”
Nghe xong một loạt câu hỏi của anh ấy, Lương Tây Kinh nhíu mày, “Cậu hỏi lắm thế?”
Hứa Thực: “Cậu nói xem?”
Lương Tây Kinh dịch sang một bên, lạnh nhạt nói, “Đừng đi nói lung tung khắp nơi.”
“?”
Hứa Thực bối rối, hoài nghi nhìn anh, “Có ý gì?”
Lương Tây Kinh: “Không có ý gì cả, cậu nhớ kỹ là được.”
Hứa Thực khựng lại, nghĩ đến Lương Hanh, “Bạn gái không phải do ông nội Lương sắp xếp sao?”
Lương Tây Kinh liếc anh ấy, không nói thêm gì.
Hứa Thực đã hiểu.
Anh ấy ồ một tiếng, nhìn dáng vẻ anh lấy điện thoại ra mở wechat, lại nhịn không được nói: “Vậy ít nhất cậu cũng phải nói cho tôi biết là ai thì tôi mới có thể yểm trợ cho cậu chứ?”
“Không cần.” Lương Tây Kinh nói.
Hứa Thực không kịp phản ứng, “Cái gì không cần?”
Lương Tây Kinh gửi tin nhắn cho Thi Hảo xong mới trả lời anh ấy: “Không cần cậu yểm trợ, chỉ cần cậu đừng nói lung tung là được.”
Anh và Thi Hảo cũng không tương tác ở bên ngoài, căn bản không cần Hứa Thực yểm trợ.
Hứa Thực nghẹn họng, “Được rồi.”
Anh ấy miễn cưỡng đáp ứng, “Cậu thật sự không thể nói cho tôi biết bạn gái cậu là ai sao?”
Lương Tây Kinh: “Không thể.”
“…” <!-- Quảng cáo 1 -->
Tài xế đến, Lương Tây Kinh bỏ lại một câu, “Đi đây.”
Hứa Thực nhìn bóng lưng anh rời đi, suy nghĩ ba giây, không nhịn được lại gọi điện thoại cho Tần Yến.
Tần Yến vừa nhận máy, anh ấy đã sốt ruột hỏi, “Tần Yến, cậu có biết chuyện Lương Tây Kinh có bạn gái không?”
Tần Yến: “… Sao cậu biết?”
“Mẹ kiếp!” Hứa Thực trợn tròn mắt, “Vậy là cậu biết rồi?”
Tần Yến hơi nghẹn ngào, biết mình bị Hứa Thực hố, anh ấy trầm mặc vài giây rồi nói, “Cậu gặp bạn gái của cậu ấy rồi?”
“Chưa.” Hứa Thực rất tức giận, “Cậu ấy mới thừa nhận ở bữa tiệc tối nay. Mà cậu biết từ lúc nào? Bạn gái của cậu ấy là ai cậu biết không?”
Tần Yến ngẩn người trước một loạt câu hỏi của Hứa Thực, nhưng vẫn nhạy bén nắm được trọng điểm —— đám người Hứa Thực chỉ biết Lương Tây Kinh có bạn gái, nhưng không biết bạn gái là ai.
Nghĩ đến đây, Tần Yến nói, “Tôi chỉ biết cậu ấy có bạn gái, còn là ai thì cậu ấy không có nói.”
Hứa Thực híp híp mắt, không tin anh ấy chút nào, “Vậy làm sao cậu biết cậu ấy có bạn gái?”
Tần Yến: “Tôi dựa vào sự thông minh tài trí của mình mới phát hiện được.”
Hứa Thực: “…”
Trên thực tế, sở dĩ Tần Yến biết chuyện Lương Tây Kinh và Thi Hảo quen nhau là vì hai người đến Bắc Kinh công tác.
Giải quyết công việc xong, Tần Yến cùng Lương Tây Kinh đến Tây viên thăm Tiêu Bạch Hủy.
Lúc đó đã sắp tới năm mới, Tiêu Bạch Hủy giữ hai người ở lại ăn cơm.
Ăn cơm xong, hai người quay về nội thành.
Tới gần khách sạn, Tần Yến đang suy tư có nên kêu Lương Tây Kinh đi uống một ly không, Lương Tây Kinh đã bảo anh ấy dừng xe.
Anh ấy khó hiểu nhìn về phía anh, “Sao cơ?”
Lương Tây Kinh nhìn gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, “Tôi xuống xe đi bộ một lát, cậu về trước đi.”
Tần Yến ù ù cạc cạc, hỏi Lương Tây Kinh có muốn anh ấy đi cùng không, lại bị từ chối.
Anh ấy hết cách, chỉ có thể để anh xuống xe.
Sau khi hai người tách ra, Tần Yến vẫn cảm thấy không ổn.
Lần trước Lương Tây Kinh gặp Tiêu Bạch Hủy xong tâm trạng không được tốt lắm, một mình đi uống rượu. Lần này, anh ấy cảm thấy dưới tiền đề mình biết trước sự tình có khả năng xảy ra, dù sao cũng phải bầu bạn với anh em một chút.
Bởi vậy, Tần Yến quay đầu xe.
Còn chưa trở lại vị trí ban đầu đã gặp đèn đỏ phía trước.
Tần Yến đạp thắng xe chờ đợi, khóe mắt bỗng nhìn thấy một đôi tình nhân đang ôm hôn bên ven đường. Anh ấy chỉ vô tình nhìn thấy, lại nhịn không được cảm khái, mùa đông giá rét thế này mà lại đứng bên ven đường hôn môi, đôi tình nhân này thật đúng là không sợ lạnh.
Bỗng dưng, anh ấy cảm thấy quần áo của một người trong số đó nhìn rất quen mắt.
Tần Yến nhìn kỹ lại mới phát hiện, thì ra không chỉ một người quen mắt mà người kia anh ấy cũng rất quen mắt.
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh.
Tần Yến còn chưa hoàn hồn, tiếng còi xe phía sau đã vang lên, đương nhiên cũng kinh động đến hai người đang hôn nhau dưới tàng cây ven đường.
“Tần Yến.” Thấy đầu dây bên kia hồi lâu không lên tiếng, Hứa Thực mất kiên nhẫn nói, “Đang nói chuyện với cậu đấy.”
Tần Yến thu lại suy nghĩ, trong bụng thầm chửi Lương Tây Kinh, “Cái gì?”
Hứa Thực mong manh dễ vỡ nói, “Tôi cảm thấy tôi không xứng làm anh em với các cậu.”
Tần Yến: “…Sao cơ?”
Hứa Thực ôm ngực, rất là đau lòng, “Cậu và Lương Tây Kinh lại có bí mật mà tôi không hề hay biết.”
Tần Yến cạn lời, “Bớt diễn kịch đi, cậu ấy không muốn nói thì chắc là chưa thể nói ra thôi.” Anh ấy nhắc nhở Hứa Thực, “Cậu đừng đi đồn đại lung tung.”
Hứa Thực nghẹn họng, càng thêm khó chịu, “Hai người nói giống hệt nhau.”
“…” Tần Yến ừ một tiếng, nghiêm mặt nói, “Cậu biết là được, ông nội Lương rất coi trọng chuyện tình cảm của cậu ấy.”
Nguyên nhân trong đó bọn họ cũng biết.
Nghe nói như thế, Hứa Thực đứng đắn lại một chút, “Yên tâm đi, tôi biết chừng mực.”
Tần Yến: “Được.”

Lương Tây Kinh cũng không biết hai người gọi điện thoại.
Rời khỏi bữa tiệc, anh gửi tin nhắn cho Thi Hảo, báo mình chuẩn bị qua đó.
Mới vừa ngồi lên xe, Lương Tây Kinh lại nhận được điện thoại từ nhà tổ, nói tối nay Lương Hanh không được khỏe lắm.
Không suy nghĩ quá nhiều, Lương Tây Kinh nói với Thi Hảo một tiếng rồi bảo tài xế đưa anh về nhà tổ.
Trở lại nhà tổ, Lương Tây Kinh mới biết được tối nay tim Lương Hanh không được thoải mái, bảo ông uống thuốc ông lại không chịu uống.
Dỗ Lương Hanh uống thuốc rồi đi ngủ xong, Lương Tây Kinh giơ tay vân vê ấn đường.
Anh đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
“Cậu chủ.” Bác Tôn vào phòng bếp pha trà giải rượu cho anh, “Uống chút đi.”
Lương Tây Kinh rũ mắt, nhìn trà giải rượu trước mặt, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh nửa tháng Thi Hảo dỗ anh uống trà giải rượu. Giờ này, cũng không biết Thi Hảo đã ngủ chưa.
Thấy Lương Tây Kinh chậm chạp không nhận, bác Tôn lại gọi anh một tiếng.
Lương Tây Kinh hoàn hồn, nhận lấy rồi uống vào bụng, “Vất vả rồi, bác Tôn đi nghỉ đi, đêm nay cháu sẽ trông chừng ông ấy.”
Bác Tôn lắc đầu, “Cậu chủ đi nghỉ đi, cậu uống rượu, nên đi tắm rửa rồi ngủ một lát.”
Nhà tổ người làm không ít.
Lương Tây Kinh suy nghĩ một lát, dặn dò hai câu rồi mới nhấc chân trở về phòng.
Trở về phòng, Lương Tây Kinh lại ngẫm nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Thi Hảo.
Lương Tây Kinh: [Hình như tối nay anh nói sai rồi.]
Thi Hảo: [?]
Thấy Thi Hảo trả lời, Lương Tây Kinh nhướng mày, gọi điện thoại cho cô.
“Alo.” Thi Hảo nhận máy, ngữ khí không được tốt lắm, “Tổng giám đốc Lương, quấy nhiễu giấc mộng của người khác chẳng khác nào mưu tài hại mạng* cả, hiểu không?”
(mưu tài hại mạng: âm mưu giết người khác vì tiền của.)
Lương Tây Kinh cười khẽ, “Ngủ rồi à?”
Thi Hảo: “Đang lim dim.”
Nghe vậy, Lương Tây Kinh rướn môi, “Có cần anh giúp không?”
“…”
Thi Hảo khựng lại, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc trước anh giúp mình ngủ.
Mặt cô nóng lên, vốn định nói không cần, nhưng lại nghĩ đến hiện tại anh đang ở nhà tổ, Lương Hanh không được khỏe, anh cũng không thể ra ngoài lúc nửa đêm được.
“Em cũng muốn lắm chứ.” Thi Hảo cố ý nói, “Đáng tiếc tổng giám đốc Lương không ra ngoài được.”
Lương Tây Kinh nhướng mày, thấp giọng nói: “Không ra ngoài được cũng có thể giúp em.”
Trí tưởng tượng bay xa khó có thể dập tắt, mặt Thi Hảo lại càng nóng hơn.
Cô vùi đầu cọ cọ gối, cảnh cáo người bên kia đầu dây, “Lương Tây Kinh, đứng đắn một chút.”
Lương Tây Kinh vẫn cười cười, đi về phía phòng tắm, “Thật sự không cần anh giúp?”
“Không cần.” Thi Hảo từ chối.
Yên lặng vài giây, Thi Hảo hỏi: “Tình hình chủ tịch thế nào rồi?”
“Bệnh cũ thôi.” Lương Tây Kinh nói, “Uống thuốc xong đi ngủ rồi.”
Thi Hảo ừ một tiếng, “Không có việc gì là tốt rồi.”
Dứt lời, Thi Hảo nghe thấy bên phía Lương Tây Kinh phát ra tiếng động, cô trở mình, ngáp một cái rồi hỏi, “Anh đang làm gì vậy?”
Lương Tây Kinh vừa cởi quần áo, anh trả lời Thi Hảo: “Tắm rửa.”
Dứt lời, anh ngừng lại giây lát rồi cất giọng trầm khàn gợi cảm, không ngừng quyến rũ cô, “Không cần anh giúp thật à?” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.