Sinh ý của tửu phường vẫn tốt thần kì.
Hồ ly vùi đầu vào việc nhưỡng rượu, lâu dần cũng quên đi phiền não.
Ngày hôm ấy, một cô nương có nụ cười tươi như hoa tới quán mua một bầu rượu, Túy Lạc như gặp được cố nhân, hai tròng mắt không rời được khỏi người nàng. Cô nương quẳng sang một cái mị nhãn, cười khẽ, Túy Lạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hồn cũng rớt mất một nửa.
Cô nương lại đến hai lần nữa, vẫn cười quyến rũ như trước.
Túy Lạc rốt cục không nhịn nổi nữa mà mời nàng vào trong phòng.
Vì vậy, câu chuyện xưa vào lúc bóng hai người kề sát vào nhau hoa tiền nguyệt hạ đã kết thúc hoàn mỹ.
Giật mình tỉnh lại, bộ lông mềm mượt của Túy Lạc thấm đẫm mồ hôi.
Mở mắt ra, hắn thấy mình đang ở trong phòng, không có chữ đại hỉ lớn treo khắp phòng, không có cô nương xinh đẹp, không có tân lang. Trong phòng chỉ có mấy món đồ gia dụng xếp ngay ngắn, không có thêm bất cứ điều gì khác thường.
Lấy khăn lau qua loa mồ hôi đọng trên trán, Túy Lạc đột nhiên phát hiện ra chuyện đáng sợ nhất. Từ trước đến nay hắn luôn nghĩ số phận của mình cuối cùng sẽ là cưới một con hồ ly cái, sinh một đống tiểu hồ ly, sau đó tìm một phần mộ nơi hẻo lánh mà chết. Đam Mỹ Cổ Đại
Nhưng hôm nay, cho dù thế nào hắn cũng không thể nào chấp nhận trong hoài bão của mình có tồn tại một người phụ nữ.
Túy Lạc nhìn chằm chằm hai bàn tay, mày nhíu chặt.
Hắn sẽ không bị con bạch lang chết tiệt kia bẻ cong thành một con hồ ly cái đó chứ?
Lắc lắc đầu như cố rũ sạch cái ý nghĩ nực cười này, hắn quyết định quên nó đi, tùy tiện chọn một bộ quần áo sạch sẽ rồi mặc vào và đi tới phòng để ngũ cốc.
Tối hôm qua hắn mới dặn dò tiểu nhị thu dọn phòng này cẩn thận, vậy mà hôm nay nó lại bừa bãi đến kinh khủng, trên mặt đất là hằng hà sa số bầu rượu nằm ngổn ngang, vò rượu lớn nhất cũng bị xé bỏ lớp niêm phong.
Một loại phẫn nộ không tên khi thấy tâm huyết của mình bị chà đạp thảm thương bốc lên hừng hực trong lòng Túy Lạc, hắn cố nén cơn nộ hỏa mà đến gần vò rượu bị mở, không ngờ bên trong thò ra một cái đuôi màu đen óng mượt như nhung.
“Con hồ ly chết tiệt này….” Nghiến răng nghiến lợi bật ra câu nói mà từ trước đến nay chỉ nghe từ miệng người khác, Túy Lạc quờ tay túm cái đuôi kia lên. Một con hồ ly cái với quả bụng căng tròn, vẻ mặt mê man, tứ chi xụi lơ cùng màu lông tinh thuần đậm chất….. hồ ly.
Túy Lạc đột nhiên ý thức được nó là một con hắc hồ.
Mà trên đất trung nguyên này, chỉ có một hang ổ hắc hồ duy nhất.
Mà hắn đã từng là thiếu chủ của cái ổ hắc hồ kia, còn bây giờ đại ca hắn chính là Vương của cái ổ đó.
Một bụng lửa giận bị sự thật khiếp sợ này dập tắt toàn bộ, Túy Lạc nắm chặt cái đuôi con hắc hồ so với nguyên hình của mình nhỏ hơn một nửa, đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào.
Hắn rời tộc đã được ba năm, bọn nhỏ trong tộc phần lớn không biết đến sự tồn tại của mình, con hắc hồ trước mắt khẳng định mới sinh không tới một năm, chắc chắn càng không biết đến tiền thiếu chủ vô dụng là hắn.
….Hay là cứ giấu diếm thì hơn?
“Chi….” Rốt cục tiểu hồ ly cũng mơ màng tỉnh lại, nó trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Ngươi….một thân một mình đến đây?” Túy Lạc xách nó đến trước mặt chất vấn.
Tiểu hồ ly gật đầu, Túy Lạc hung ác nhìn hắn, hắn lại lắc đầu. Chỉ là một con hồ ly nhỏ, lại chưa từng trải qua quá trình huấn luyện ngặt nghèo, chỉ cần chất vấn kĩ hơn một chút là con hồ ly sợ chết này sẽ thành khẩn khai nhận ngay.
“Những con hồ ly khác đang ở đâu?” Nghĩ đến còn có đồng tộc khác nữa, Túy Lạc đột nhiên cảm thấy giấc mộng hôm nay là một điềm báo kinh hãi.
Tiểu hồ ly bị xách lên đã sợ đến hai mắt đẫm lệ, thân thể nho nhỏ run rẩy không ngừng, nhìn như sắp ngất xỉu đến nơi.
Túy Lạc hừ một tiếng, đành túm nó đến phòng mình, vứt lên giường.
Vốn đang run rẩy như phiến lá nhỏ trước gió, sau khi ngửi được mùi trên giường thì đột nhiên tiểu hồ ly không run nữa, mà nhanh chóng chuyển đường nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ, cái người mà cho dù ăn mặc tùy tiện cũng không che đậy được ngạo khí vốn có nơi đáy mắt.
Tiểu hồ ly nhanh chóng biến hình thành một thiếu niên thanh tú.
Mặc đại một kiện ngoại bào vào, thiếu niên nhảy từ trên giường xuống, túm lấy tay áo Túy Lạc lắc lắc, kích động đến nỗi mở to hai mắt: “Ngài, ngài cũng là hồ ly? ngài cũng là hắc hồ, đúng không?”
Chậc, vốn đang định giấu diếm. Khoan đã, sao tên nhóc này biết được? Túy Lạc nghi hoặc nhìn về phía chiếc giường đằng sau, lúc này mới phát hiện trên ga giường trắng tinh vương vãi mấy sợi lông đen mượt.
Chết tiệt, biết thế chẳng nên nổi cơn thiện lương làm gì! Hồ ly mùa xuân hay rụng lông, sao hắn có thể quên cả việc này chứ!
Tiểu hồ ly còn nhỏ không nhìn ra được tức giận nơi đáy mắt hắn, mà cứ túm tay áo hắn lắc lư liên tục, cười đến sáng lạn: “Ngài là tiền bối phải không? Từ trước đến nay ta chưa thấy ngài lần nào. Hóa ra tửu phường này là do đồng tộc mở, chẳng trách có cái tên kì lạ thế, cả hương vị mê người khiến người ta chỉ hận không thể nhào tới này nữa chứ.”
….Hóa ra là danh tự đã đưa đến mầm họa này sao? Lông mày Túy Lạc nhăn đến độ kẹp chết được một con ruồi.
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn cắn răng, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi, “ôn nhu” hỏi: “Vậy còn gà mái già…. không phải bị ngươi uống hết rồi chứ?”
Tiểu hồ ly mặt trắng không còn hột máu, buông tay ra, cúi đầu nói lí nhí: “…Nó, tên của nó…. rất dễ nghe.”
Biết thế này thì đã sớm gọi nó là bạch lang ngay từ đầu rồi!
Túy Lạc đen mặt không nói được một lời, hắn lôi ít quần áo cho thiếu niên, rồi kéo nó ra khỏi phòng. đoán được tâm tư của hắn, tiểu hồ ly khóc nháo giãy dụa: “Tiền bối! Là do ta sai! Ta xin lỗi ngài! Cầu ngài thả ta đi! Ta, ta nói với phụ thân bồi thường cho ngài! Ta, ta có thể giúp ngài nhưỡng lại chỗ rượu này…..”
“Cha ngươi có núi vàng núi bạc sao? Ngươi có thuật điều khiển ngũ cốc sao?” Nhưỡng lại cho ta? Nói dễ nghe ghê! Rượu ngon thế này nếu không có thuật điều khiển ngũ cốc xúc tiến lên men thì làm gì có chuyện chỉ hai ba ngày đã nhưỡng xong được!
“Cha ta… cha ta… vốn là quân sư trong tộc! Cha rất lợi hai! Cha có thể giúp ta….”
“Quân sư? Quân sư là ai?” Túy Lạc nghiêm mặt, cảm giác kinh hãi từ giấc mộng sáng nay lại trồi lên.
“Tên phụ thân của ta là Chỉ Tích! Chẳng lẽ ngài chưa nghe nói sao?” Phát hiện sự khác thường của Túy Lạc, tiểu hồ ly còn ngỡ rằng mình đã thoát.
“Thì ra là chỉ tích a….” Vậy ra y đã thành quân sư. Ha ha… ha ha… khóe miệng đại hồ ly giật giật.
“Ưm.. a…a….” Cái ót của tiểu hồ ly bị hắn hung hăng chọt một cái.
“Cha ngươi chưa từng yêu cầu ngươi trở thành một cường giả chứ không phải nhược giả sao? Tên tiểu tử ham sống sợ chết này.” Túy Lạc cười cười, một nụ cười đến gượng gạo.
Hắn vốn cho rằng dù thế nào đi nữa mọi chuyện cũng không liên quan gì đến mình nữa, vậy mà hết lần này tới lần khác lại đụng mặt cố nhân: “Quân sư đại nhân tới đây làm gì?”
Tiểu hồ ly theo dõi hắn, cắn cắn môi, dường như do dự không biết có nên nói hay không.
“Ta là cố nhân của hắn.” Túy Lạc dứt khoát làm rõ mối quan hệ.
“…Cũng có khả năng vốn là cừu nhân chứ ?” Quả nhiên hồ ly trời sinh tính tình đa nghi.
“Bọn tiểu nhị đã lâu không được ăn thịt rồi. Để ta nói với chúng hôm nay mới săn được con mồi trở về….”
“Cha nói, cha nói, xà tộc yêu cầu hắc hồ tộc chứng kiến lễ đăng cơ của tân vương….” Tiểu hồ ly sợ đến độ run rẩy.
Túy Lạc mặt không đổi sắc, cái đuôi bị giữ chặt dưới lớp quần áo cũng lộ ra ngoài.
Thiên ý trêu ngươi, người cùng vật ba năm trước lại một lần nữa tập trung bên cạnh mình.
Hắn vừa mới tránh né cảm tình của lang vương thì lại sa vào vướng mắc quá khứ.
Rốt cục là hắn bất hạnh, hay là may mắn đây?