Hoạt động tiệc ngày xuân triển khai rất sôi nổi, khắp vườn trường Nam Đại đều có thể nhìn thấy nội dung liên quan đến hoạt động.
Dường như hằng năm bởi vì có hoạt động này mà mọi người mới cảm thấy mùa đông đã đi qua rồi.
Trên đường cây râm mát, thân cây tỏa ra các nhánh con, ánh mặt trời chiếu sáng xuyên qua các khe hở nhỏ tạo thành những cái bóng loang lổ, màu xanh tươi mới phát triển mạnh mẽ.
Thật ra bốn mùa ở Nam Thành cũng không rõ rệt, chỉ có hai mùa đông hạ là luân phiên rõ ràng nhất, cho nên ngày đông vừa qua thì ánh nắng liền hơi nóng.
Nguyễn Kiều đã sớm thay bộ hoodie đơn giản, chỉ vì bận bịu hoạt động tiệc ngày xuân nên cô muốn đi dạo quanh trong sân trường, nhưng người vừa khẽ động thì lại cực kỳ nóng, bất giác đã muốn cầm hồ sơ làm quạt gió.
Cô đang nghỉ ngơi dưới tàng cây, vừa quạt gió, vừa cầm điện thoại xem tình hình mới trong nhóm hoạt động.
Chợt tiếng xe máy vang gầm bên tai, mang theo một trận gió thoảng qua, thổi bay giấy A4 trong cặp hồ sơ.
Nguyễn Kiều khá sửng sốt.
Xe dừng ở phía trước, đột nhiên từ từ quay đầu lại.
Lâm Trạm tháo nón bảo hiểm xuống nhíu mày nhìn cô, giọng điệu mang theo vẻ trêu chọc: “Mỹ nữ, đi hóng gió không.”
Nguyễn Kiều nheo mắt lại, cuối cùng mới thấy rõ người đến, Nguyễn Kiều lườm anh nhẹ giọng châm chọc, “Anh phiền muốn chết à.”
Cô cúi người nhạt tài liệu.
Lâm Trạm xuống xe giúp cô.
Lâm Trạm nhặt xong còn ngồi trên mặt đất, tiện tay nhéo cằm Nguyễn Kiều, làm động tác đùa giỡn, “Cô vợ nhỏ có muốn đi nhờ xe không?”
Nguyễn Kiều bị dáng vẻ lúc này của anh chọc đến bật cười, cô ôm tài liệu trong ngực, đứng bên cạnh xe.
Lâm Trạm rất nhanh ngồi lại lên xe, “Ơ, đi đâu? Anh chở em đi.”
Nguyễn Kiều đưa cánh tay ra ôm lấy eo anh: “Em trở về phòng ngủ tắm rửa trước, tạm thời rảnh rỗi.”
“Vậy được, anh cũng muốn về phòng ngủ, ngồi chắc nhé.”
***
Đi xe về phòng ngủ chỉ mất vài phút, hai người cùng đi lên lầu.
Nguyễn Kiều nhớ đến việc chính, quay đầu hỏi anh, “Lâm Trạm, tối qua anh đi đâu vậy, bây giờ mới về phòng ngủ.”
Lâm Trạm hất mái tóc màu xám tro, hời hợt nói: “Đi chơi xe cùng mấy anh em, sau đó đi uống rượu rồi mới trở về nhà. Dù sao hôm nay là thứ bảy, cũng không có tiết.”
“……”
Có tiết hay không cũng đâu quan trọng với anh nhỉ.
Khi đến chỗ rẽ thang lầu, Nguyễn Kiều đi chậm hơn một bước, đứng sau lưng anh có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm, lại còn chút mùi rượu không che giấu được.
Đây là uống chút rượu mà anh nói sao? Uống đến chiều hôm nay mới trở về trường?
Chơi xe… chính là đua xe đó hả.
Nguyễn Kiều cụp mắt, khẽ nói: “Sau này anh ít đua xe thôi, nguy hiểm lắm. Còn có, uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe.”
Lâm Trạm ôm lấy cô, rất phối hợp lên tiếng: “Đã biết, tuân mệnh.”
Giọng anh hờ hững, vừa nghe liền biết chỉ là thuận miệng đáp lại.
***
Khi trở về phòng ngủ tắm rửa, Nguyễn Kiều ngẩn người ở phòng tắm thật lâu, ngước lên vòi hoa sen, trong đầu cô hơi loạn.
Không thể phủ nhận rằng Lâm Trạm luôn đối xử tốt với cô, chưa từng vì theo đuổi được mà trở nên lạnh nhạt, cũng không giở tính khí thiếu gia trước mặt cô.
Nhưng chính là…… ở bên nhau, dường như anh chưa từng nghĩ sẽ thay đổi cái gì.
Hai người yêu đương, thật ra cũng yêu cầu một ít không gian riêng.
Nguyễn Kiều biết điều này, đồng thời cũng rất chú ý đến điều này nên có nhiều khi Lâm Trạm không ở trường học, lúc trở về anh không nói thì cô cũng không hỏi.
Cô cũng chưa từng yêu cầu Lâm Trạm nhất định phải báo cáo hành trình hay là thế nào.
Nhưng thời gian quen ngau càng dài sẽ không nhịn được muốn khoảng cách gần hơn một tí.
Cô không hỏi, không có nghĩa là cô không để ý tới.
Lần trước viết tờ giấy ba ước nguyện kia, không biết Lâm Trạm nhìn có hiểu không.
"Ba nguyện ước tháng Giêng
Được bên anh kề cạnh..."
Trước khi Nguyễn Kiều đi ngủ, sẽ đọc sách rồi xem phim giống như ngày thường.
Gần đây cô có xem một bộ phim, nói về nam nữ chính tốt nghiệp đại học do áp lực của hiện thực mà chia tay.
Việc tốt nghiệp xong chia tay chưa bao giờ ít, cho dù là tốt nghiệp trung học hay tốt nghiệp đại học. Bởi vì đạt được nền tảng khác nhau, người mình thấy, chuyện từng trải qua đều dần dần đi ngược lại với đối phương, không có tiếng nói chung, xa cách chính là điều đương nhiên.
Đi ra từ phòng tắm, Nguyễn Kiều bắt đầu sấy tóc.
Tiếng máy sấy tóc càng khiến cô phiền lòng suy nghĩ lung tung hơn.
Cô nghĩ: có phải con gái đều thế này không, một khi đã thích thì sẽ có thói quen suy nghĩ về chuyện tương lai.
Nhưng đối phương nếu ngay cả để bạn tưởng tượng muốn ở cùng cả đời cũng không có, vậy thì hà cớ gì phải ở bên nhau?
Tóc còn chưa sấy khô thì cô đã tắt máy sấy.
Cô muốn uống nước để bản thân mình không nên suy nghĩ quá nhiều.
Chỗ rót ước không xa, cô khép hờ cửa.
Phòng ngủ của nhóm Lâm Trạm cũng không khóa, cô nhìn vào thì thấy Lâm Trạm đang gọi điện thoại.
Nhìn thấy Nguyễn Kiều đã tắm rửa xong đi ra, Lâm Trạm đứng dậy, vừa gọi điện thoại vừa đi ra khỏi cửa.
Nguyễn Kiều rót phân nửa nước ấm phân nửa nước lạnh rồi lắc lắc.
Đúng lúc này, một trận gió thổi qua, chợt vang “ầm” một tiếng.
Cửa của phòng ngủ 418 bị gió đóng vào.
Nguyễn Kiều sửng sốt hai giây mới phản ứng kịp, lúc nãy bị gió đóng kín… hình như là cửa phòng ngủ của mình.
Trời, cô đâu có mang theo chìa khóa đâu!
Lâm Trạm đúng lúc đi tới cửa, cúp điện thoại, anh nhìn cửa phòng ngủ kế bên rồi nhìn biểu cảm của Nguyễn Kiều, đột nhiên vui vẻ.
“Quả Hồng muội muội, em không có mang theo chìa khóa hả?”
Nguyễn Kiều không rảnh để ý đến anh, không thể tin đến gần phòng ngủ, đẩy đẩy cửa.
Đóng thật rồi.
Cô vừa mới tắm xong, mặc áo ngủ, mang dép lê. Trong tay trừ cốc nước và thẻ nước ra thì cái gì cũng không có, đây là muốn mạng sao…
Lâm Trạm xoa nhẹ đầu cô, “Ôi, em đứng đây cũng đâu có cách đâu, đến phòng ngủ anh ngồi đi, anh tìm Tống Loan Loan cho em, tóc em còn chưa sấy khô này, sấy khô tóc trước đi, đỡ phải cảm lạnh.”
Gần đây Tống Loan Loan cũng không có tới trường, đợi Tống Loan Loan trở về không biết tới khi nào.
Tuy hôm nay cô rảnh rỗi nhưng mặc thành dáng vẻ này, rồi đứng ở phòng ngủ Lâm Trạm suốt cũng không ổn, nếu bạn cùng phòng của anh trở về thì sao.
Nguyễn Kiều cắn môi, kéo vạt áo Lâm Trạm nhỏ giọng hỏi: “Ừ, anh đến chỗ dì quản lý phòng ngủ lấy chìa khóa dự phòng giúp em được không?”
Tòa phòng ngủ của trường bọn họ cũng không phải mỗi tòa đều có người quản lý, muốn đi tìm quản lý phải đi ra trước rồi đi qua mấy tòa nhà nữa.
Lâm Trạm khẽ mỉm cười: “Không phải anh không muốn lấy giúp em, em cảm thấy anh đi thì dì ấy có đưa cho anh không?”
Điều này cũng đúng, một nam sinh chạy tới xin chìa khóa phòng ngủ của nữ, có thể còn bị đánh chết nữa.
Nhưng mà… chẳng lẽ bảo cô mặc thế này chạy lung tung bên ngoài sao?
Nguyễn Kiều choàng vai Lâm Trạm, đầu cọ vào ngực anh, thỉnh thoảng còn kêu rên.
Cọ một lúc cô cũng không nghĩ ra cách, “Hay như vậy đi, anh che chắn cho em đi qua được không?”
Lâm Trạm cúi đầu nhíu mày, rất sảng khoái đồng ý, “Được.”
Nguyễn Kiều còn chưa kịp vui vẻ thì Lâm Trạm còn nói, “Trả chút lộ phí trước, ví dụ như khen ngợi anh, hoặc là…”
Nguyễn Kiều nhìn lên theo tay anh, sau đó dừng trên môi anh.
……
Tên Lâm Trạm này, có thể nói là không biết xấu hổ.
Giậu đổ bìm leo gì đó, làm khá là thuận tay đấy!
Nguyễn Kiều nhất thời cũng không nghĩ ra cách, đang định khuất phục trước uy quyền của anh.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nữ lạnh lùng quen thuộc.
“Hai người các cậu nhường đường được không?”
Nguyễn Kiều đầu tiên cứng đờ, sau đó quay lại nhìn thì trông thấy Chu Lộc đang xách hành lý đứng ở phía sau, khá kinh ngạc cũng khá vui mừng.
“Chu Lộc, cậu trở về rồi à.”
Sắc mặt Lâm Trạm bỗng xấu đi, quan sát Chu Lộc từ trên xuống dưới.
Thật tức cười! Về lúc nào không về lại về ngay lúc này, phá phong cảnh quá mà.
Nhưng Chu Lộc không cảm thấy mình vừa phá hỏng bầu không khí, ngược lại còn đi tới cửa, mở cửa.
Nguyễn Kiều lặng lẽ đi theo phía sau cô ấy chui vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa còn dùng dép con thỏ đạp lên chân Lâm Trạm.
Tội ác tày trời! Đánh chết kẻ xấu!
Lâm Trạm vừa bị đau vừa ôm chân, vừa gõ cửa, “Ơ Chu Lộc! Quả Hồng muội muội! Đóng cửa làm gì thế!”
Nguyễn Kiều ở trong phòng đáp lại, “Đừng gõ nữa, em còn phải giặt quần áo, buổi tối mời anh đi ăn đồ nướng!”
Lâm Trạm gõ cửa trong vô vọng, đáp: “Em nói đó nha, tối lại đến tính sổ em.”
Nguyễn Kiều dụ dỗ Lâm Trạm xong bèn nhẹ nhàng thở ra.
Cô có chuyện thật, lúc này không rỗi sến súa cùng anh.
Cô phải giặt quần áo, còn phải thường xuyên xem tin nhắn trong nhóm hoạt động, xảy ra vấn đề gì thì cô phải lập tức qua đó.
Cô quay đầu định đến bồn rửa tay thì thấy Chu Lộc lật ngược hành lý, ngồi xổm xuống chuẩn bị mở hành lý.
Nguyễn Kiều hơi tò mò, “Chu Lộc, lần này cậu muốn ở lâu trong trường sao?”
Mang cả hành lý đến đây, bình thường chỉ đeo một cái túi là đã không tệ rồi.
Chu Lộc không ngẩng đầu “ừm” một tiếng
Vừa mở hành lý ra, Nguyễn Kiều chợt sửng sốt.
Phân nửa là quần áo, nhưng còn lại đều là… sách???
Giống như cái cô nhìn thấy là một hành lý giả vậy.
Nguyễn Kiều: “Đây là……”
Chu Lộc vẫy tay với cô: “Xuống dọn giúp tớ với.”
Nguyễn Kiều nghe theo đi tới lấy sách giúp cô ấy, vừa cầm vừa xem, đây đều là gì thế, ngữ pháp, phương pháp ghi nhớ nhanh từ đơn, viết văn…
Tất cả đều là sách tiếng Anh và bài tập tiếng Anh.
Cô hỏi: “Cậu sắp chuẩn bị cho kì thi sao?”
Chu Lộc gật đầu, “Tớ muốn thi ielts.”
Bộ phận quốc tế bọn họ đều phải thi ielts hoặc là toefl, phần lớn bọn họ đều đến đại học năm hai mới bắt đầu luyện thi, bắt đầu chuẩn bị sớm như vậy không phải là phong cách của Chu Lộc.
Nguyễn Kiều hơi nghi ngờ nhưng cũng không nói thêm gì.
Thu dọn phân loại sách giúp cô ấy xong, Nguyễn Kiều định bắt đầu giặt quần áo.
Khi cô giặt quần áo thường bật nhạc, chỉ là hôm nay có Chu Lộc ở phòng ngủ nên cô hỏi: “Chu Lộc, tớ có thể bật nhạc không?”
“Cậu bật đi.” Chu Lộc đang quay lưng đáp lại với cô.
Chỉ là Nguyễn Kiều vừa bật một bài hát, mới mở đầu được một nửa thì Chu Lộc mở miệng cắt ngang, “Nguyễn Kiều, có thể đổi bài khác không?”
Nước vừa xả được đầy bồn, Nguyễn Kiều tắt vòi nước, lên tiếng đáp lại Chu Lộc rồi bật bài tiếp theo.
Bài này cũng chưa hát được 2 phút.
Chu Lộc: “…… Đổi bài khác đi.”
Nguyễn Kiều cảm thấy kỳ quái, cầm đi động xem, hai bài lúc nãy là nhạc dân ca, giọng hát nhẹ nhàng, ca từ nghệ thuật.
Cô hỏi: “Cậu không thích dân ca sao?”
“Không thích, mấy bài khác đều được”
Nguyễn Kiều vừa kéo xuống lướt danh sách nhạc vừa tò mò hỏi cô ấy: “Tại sao, tớ cảm thấy giai điệu ổn mà.”
Chu Lộc nghịch di động, giọng hững hờ, “Nghe qua trông không có tiền.”
???
Đây là lý luận gì vậy.
Nguyễn Kiều bật bài Du lịch riêng lẻ của Lưu Nhược Anh và Hoàng Lập Hành.
Chu Lộc còn nói, “Chuyến du hành của dân ca chỉ có thể là chiếc tàu hỏa màu xanh, mua vé đứng, hở một tí là đi lang thang, trước đến giờ hút thuốc cũng không vượt quá 20 đồng.” ???
“Cậu nghe bài này đi, không giống thế.”
Nguyễn Kiều hoàn hồn, khúc nhạc dạo vừa mới kết thúc, “Em muốn đi Los Angeles. Còn anh muốn một mình bay về chân trời Paris. Chúng ta tôn trọng quyết định của nhau. Duy trì đoạn tình cảm bình yên này…”
Los Angeles, Paris……
Ừm, trong một lúc Nguyễn Kiều không thể nào phản bác được.
Cô nhìn về phía Chu Lộc, Chu Lộc vừa lúc ném một trái chuối qua cho cô.
Cô nhận lấy, phía trên có dán nhãn hiệu.
Quả nhiên là kẻ có tiền, đồ nhập khẩu.
***
Một tuần lại trôi qua, hoạt động tiệc ngày xuân mà Nguyễn Kiều phụ trách kết thúc thuận lợi, nhưng cô vẫn không được rảnh rỗi bởi vì chủ nhật này lại có cuộc thi tiếng phổ thông.
Cuộc thi tiếng phổ thông phân bậc, bình thường đều phải thi qua 2B mới xem như miễn cưỡng hợp lệ, phần lớn khẩu âm thi được 2B đều không thành vấn đề, đương nhiên, loại chuyên ngành giống như MC phát thanh thì sẽ yêu cầu cao một chút.
Giấy báo thi đã được phát vào thứ sáu, Lâm Trạm kẹp giấy báo thi trong ví tiền, lúc ăn cơm còn đưa ra cho Nguyễn Kiều xem, “Nhìn xem, hình giấy chứng nhận của anh cũng không tệ đúng không?”
Đẹp trai nên chụp ảnh chứng nhận cũng không quá tệ.
Nguyễn Kiều không muốn khen anh, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, rồi nhìn số chứng minh thư của anh, một dãy số ở chính giữa kia…
“Này, Lâm Trạm, anh còn nhỏ tuổi hơn em đấy.”
Nguyễn Kiều nhớ lại, mình sinh vào đầu tháng chín, sinh nhật của Lâm Trạm vào sau ngày Giáng sinh, vậy mà lúc đó không nghĩ tới.
Nguyễn Kiều đột nhiên vui vẻ, giống như nắm được điểm yếu, hất cằm gõ vào chén anh, “Mau gọi chị đi.”
Lâm Trạm cười nhạo, đưa giấy báo thi đến trước mặt cô, “Lúc ghi sổ hộ khẩu nhà anh viết nhỏ hơn một tuổi, anh sinh trước em tới chín tháng có biết không hả? Còn không gọi anh trai đi?”
Còn có chuyện này nữa à!
Nguyễn Kiều cầm giấy báo thi của anh nhìn thật kỹ.
Vừa nhìn thì chợt thấy số phòng máy rất quen tuộc, cô cầm giấy báo thi của mình ra so, “Ơ, chúng ta thì cùng địa điểm này.”
“Cho anh xem với……”
Lâm Trạm nhướng mày, cầm hai tờ giấy báo thi.
Chưa được mấy giây thì anh đột nhiên bật cười, “Nấm muội muội, hình giấy chứng nhận này của em muốn chọc anh cười chết sao? Ai chụp cho em thế, đầu thì nghiêng, giống bị bệnh bại liệt vậy.”
Bệnh bại liệt gì chứ! Nấm không cần mặt mũi à! Lớn tiếng như vậy là sao!
Nguyễn Kiều mắc mưu, mặt ửng đỏ, đứng dậy cướp lại giấy báo thi, “Anh trả lại cho em!”
Quần chúng trong căn tin: Chúng tôi không có muốn xem hai người khoe ân ái đâu, lết ra ngoài đi, cảm ơn. :)
***
Cuộc thi tiếng phổ thông vào cuối tuần đã đến. Truyện Dị Năng
Mọi người phải đeo tai nghe vào làm bài, đọc một số từ, một số câu, những cái này đều đã được luyện tập qua nên không khó mấy.
Lâm Trạm ngồi cách Nguyễn Kiều ba chỗ.
Vào trường thi, giáo viên bèn nói các quy định, bảo bọn họ trước khi thi xong không được đi đâu, không được phát ra tiếng động ảnh hưởng đến các bạn chưa thi xong, sau khi mọi người nộp bài hết mới có thể rời khỏi.
Nguyễn Kiều click chuột tiến vào phần thi, cố gắng trả lời những đề phát âm tròn trĩnh và quen thuộc, thỉnh thoảng còn xem âm lượng bên góc tay trái có phù hợp hay không.
Những đề phía trước đều rất đơn giản, đề cuối cùng là mệnh đề đối thoại, giới hạn trong ba phút.
Bất kể cuộc thi nào Nguyễn Kiều đều rất nghiêm túc, những đề này đều từng luyện qua một hai đoạn, đề của cô là chọn một trong hai giữa “quê hương của tôi” và “thực vật mà tôi yêu thích”, trước kia có luyện tập nên nói ra khá lưu loát.
Sau khi cô nộp bài thì chậm rãi tháo tai nghe xuống.
Còn có không ít người đang thi, mọi người đều sợ không ghi âm được nên giọng có lớn hơn một chút so với bình thường, có người còn cố ý nâng giọng rất cao, nghe hơi buồn cười.
Dần dần có người trả lời xong hết, phòng máy cũng càng yên tĩnh.
Sau đó, Nguyễn Kiều đang chìm trong không gian yên tĩnh thì bỗng có một giọng nam quen thuộc lọt vào tai.
“Người mà tôi tôn trọng.”
Cô quay đầu, Lâm Trạm vừa mới bắt đầu làm đề cuối cùng, vậy mà anh lại chọn đề thi này.
Giọng nói sau đó còn hơi cay lỗ tai, Nguyễn Kiều không thể ngờ tới…
Lâm Trạm không có chuẩn bị trước, phút chốc bảo anh nói một đoạn như diễn thuyết thật sự rất khó để bật ra.
“Người tôi tôn trọng chính là… bạn gái của tôi, cô ấy tên là Nguyễn Kiều.”
……???
Nguyễn Kiều suýt chút nữa nghĩ mình nghe nhầm nhưng toàn phòng máy chỉ còn một mình Lâm Trạm đang trả lời, giọng có thể nói là vô cùng vang dội.
Mọi người đều sửng sốt như vậy vài giây, sau đó Nguyễn Kiều quét mắt nhìn xung quanh bèn nhìn thấy biểu cảm của mọi người đều là rất muốn cười nhưng lại kìm xuống rất vất vả.
“Cô ấy trông rất xinh đẹp, lại còn đáng yêu nữa, giống như một cô nấm.”
“Thành tích của cô ấy cực tốt, người lại dịu dàng, đương nhiên… có đôi khi hơi bạo lực chút.”
Nguyễn Kiều muốn chết rồi…… Nơi này có không ít người là bạn cùng lớp với cô đấy!
“Cô ấy chơi game cũng rất lợi hại, dẫn tôi thăng lên cấp Kim Cương.”
Đại ca, mấy chuyện có hay không có cũng đừng nói ra hết chứ!
“Ừm…… Đánh mạt chược cũng không tồi nữa nha.”
“Cô ấy rất biết cách làm người ta yêu thích, dệt khăn quàng cổ ấm áp lắm, hát cũng rất êm tai, tôi rất thích cô ấy.”
Lâm Trạm đã không còn lời nào để nói nên bắt đầu lặp lại những câu đã nói phía trước.
“Cô ấy rất giống một cây nấm, nhưng tôi thích gọi cô ấy là quả hồng hơn, bởi vì cô ấy rất mềm.”
Nhìn âm tiết sắp đạt được tiêu chuẩn, anh kết thúc.
“Cho nên tôi rất tôn trọng cô ấy.”
Lâm Trạm kết thúc phần thi, toàn bộ phòng máy không biết là ai khơi ra trước, đột nhiên phát ra tiếng một tràn vỗ tay, trong đó còn kèm theo tiếng cười.
Mặt Nguyễn Kiều đỏ bừng, chỉ muốn đập đầu lên bàn chết cho rồi.