6.
Ta ngã xuống ao suýt chết đuối.
Hoàng đế bế ta về thẳng cung Diên Khánh, sốt ruột triệu thái y bắt mạch cho ta.
Thái y chẩn mạch trầm ngâm chốc lát, nói rằng phổi của ta bị tổn thương, sau này vào đông e là sẽ phát bệnh ho.
Ta khẽ nhăn mày, nước mắt lã chã:
- Bệ hạ, thiếp sợ rằng mình chẳng thể bầu bạn bên người lâu dài, nếu một ngày kia thiếp đi trước, người phải quý trọng long thể.
Ta không trách móc hoàng hậu nửa câu.
Tranh đấu hậu cung khác tranh cãi tiền triều. Quan trọng không phải ai có lý hơn mà là trái tim hoàng đế hướng về ai.
Có gì kích thích lòng che chở của đàn ông hơn xót thương và hổ thẹn chứ?
Quả nhiên hoàng đế vừa ra khỏi cung Diên Khánh đã nổi giận đùng đùng sai người áp giải Tử Tô đến cung Khôn Ninh. Đối mặt với sự chất vấn của hoàng đế, hoàng hậu không chỉ ngoan cố phủ nhận, còn ngang nhiên cãi lại.
Hoàng đế long nhan đại nộ, tước quyền quản lý hậu cung của hoàng hậu ngay tại chỗ. Phạt ả cấm túc trong cung suy xét lỗi lầm.
Mặc cho thái tử khóc lóc ầm ỹ quỳ ngoài điện Thái Cực để cầu xin, cửa điện vẫn đóng chặt, hoàng đế không muốn gặp gã.
Phục Linh vừa lau tóc cho ta, vừa cằn nhằn không dứt:
- Hôm nay nương nương mạo hiểm quá. Nhỡ đâu em đến muộn người vùi thây dưới đáy hồ thật thì sao? Thái y nói lần này phổi của người đã tổn thương, phải điều dưỡng cẩn thận một thời gian đấy.
Ta húng hắng ho vài tiếng, gương mặt trong gương trắng xám lại xinh đẹp.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Nếu ta bình an vô sự, sao khiến hoàng đế đau lòng mà ra tay với hoàng hậu? Ta không muốn nói về chuyện này nữa nên đổi để tài hỏi thăm chị gái của Phục Linh là Khoản Đông.
Khoản Đông vốn đồng cấp với Tử Tô, là đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu, được ả tin tưởng.
Sau đó, ả vì lôi kéo thái giám Hồng Hỉ bên cạnh hoàng thượng hòng dò đường cho thái tử đã tặng Khoản Đông làm đối thực với lão. Cơ thể Hồng Hỉ khiếm khuyết nên lão nghiên cứu rất nhiều thủ đoạn biến thái chốn phòng the, Khoản Đông bị hành hạ suýt chết.
Trong cung không nuôi kẻ vô dụng, Khoản Đông bị Hồng Hỉ nhốt vào phòng chứa củi chờ chết. Em gái của cô ấy là Phục Linh khóc lóc chạy đến cung Khôn Ninh cầu cứu lại bị Tử Tô đuổi đi.
Đúng lúc gặp được ta.
Ta ra tay cứu Khoản Đông, dọn riêng một phòng cho cô ấy dưỡng thương, lại giữ Phục Linh bên cạnh làm cô cô chưởng sự của cung Diên Khánh. Phục Linh biết ơn ta, Khoản Đông tinh tường biết trong cung không có thiện ý thuần túy mà chỉ trao đổi lợi ích nên ta chưa hỏi gì, cô ấy đã kể hết chuyện biết được lúc hầu hạ hoàng hậu cho ta.
Tỷ như ao sen nơi hoàng hậu xử lý phi tần.
Lại như bí mật thái tử có sở thích hành hạ cung nữ đến chết.
Người giỏi cưỡi ngựa có khi ngã ngựa, người thiện sông nước có ngày chết đuối.(*)
(*) Một câu nói của Trang Tử, câu gốc là “Thiện kỵ giả trụy vu mã, thiện thủy giả nịch vu thủy, thiện ẩm giả túy vu tửu, thiện chiến giả một vu sát.” Ý chỉ rằng có đôi khi người ta lại sảy chân ở thứ mình quen thuộc nhất.
Quý nhân trong cung coi cung nhân như kiến hôi, lại không biết chuyện vạn dặm đê bị sụp bởi tổ kiến. Truyện Xuyên Nhanh
Đêm khuya, có người mặc áo choàng đen lén lút vào tẩm điện từ cửa sau.
Ta mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên bàn chờ đợi.
Người kia cởi mũ trùm, lộ ra gương mặt xinh đẹp tựa phù dung.
Quý phi nhìn ta chằm chằm, kiêu ngạo lúc ban sáng đã biến đâu hết.
- Lúc mới vào cung ngươi đã nói muốn tặng bản cung ba món quà lớn. Bản cung nghĩ ngươi là kẻ ngông cuồng tự đại, không ngờ lại thật sự có tài.
Ta nhã nhặn hành lễ:
- Nương nương quá khen, quyền quản lý lục cung mới là phần quà đầu tiên thôi.
Quý phi nhếch khóe môi đỏ tươi:
- Ồ? Vậy phần quà thứ hai là gì?
Ánh nến lay động, bấc đèn kêu lách tách.
Ta cầm kéo bạc lưu loát cắt đi tim đèn đã cháy đen.
Ánh nến trong điện sáng ngời.
- Nương nương thích có ngôi hậu kia không?
7.
Hoàng hậu họ Tiết.
Tể tướng Tiết Trọng cũng họ Tiết.
Tiết thị ở Hành Dương, một nhà có năm đại thần.
Hoàng đế hiện tại có thể thuận lợi đăng cơ không thể không kể đến công lao của Tiết gia. Hoàng hậu được giải trừ cấm túc sau khi Tiết Trọng dâng tấu cầu tình hai lần, nhưng quyền quản lý lục cung vẫn nằm trong tay quý phi.
Đủ thứ trân bảo dồn dập chảy vào cung Diên Khánh như nước, Hồng Hỉ cười ôn hòa:
- Trân phi nương nương, nô tài theo bệ hạ đã nhiều năm, chưa thấy bệ hạ yêu thương ai bằng nương nương đâu.
Ta biết hoàng đế đang an ủi ta.
Ta bình tĩnh sai cung nhân cất ban thưởng vào khố phòng, lại thưởng cho Hồng Hỉ mấy thỏi vàng.
Hồng Hỉ hớn hở nhận vàng từ tay Phục Linh, đôi mắt tam giác dâm tà cứ dính chặt vào mặt em ấy.
- Nương nương xinh đẹp, cung nữ bên người cũng thật xinh xắn.
Phục Linh run lẩy bẩy như bị dã thú nhìn chằm chằm.
Ta buông khăn, cười tủm tỉm bước lên:
- Hồng tổng quản thích nha đầu này ư?
Hồng Hỉ mặt dày ghé đầu lại:
- Bên cạnh nô tài thiếu người hiểu ý, Phục Linh cô nương có vẻ hiểu lòng người, không biết nương nương có thể bỏ thứ yêu thích không?
Ta nhìn từ lão đến Phục Linh, rồi thẳng tay tát cho lão một cái, ánh mắt ta lướt xuống ba tấc dưới bụng lão, khinh bỉ nói:
- Một tên hoạn quan cũng dám mơ tưởng đến người bên cạnh ta? Còn không mau tự vả miệng?
Nụ cười của Hồng Hỉ cứng đờ.
Lão hầu hạ hoàng đế từ nhỏ đến lớn, tình cảm sâu đậm. Đến hoàng hậu cũng phải khách khí với lão, lão chưa từng bị làm nhục như thế bao giờ. Nhưng Hồng Hỉ cũng là người thức thời, lão lưu loát quỳ xuống, nhanh tay tự vả mặt mình:
- Ôi, là nô tài bị mỡ heo che mắt, nương nương đừng giận mà ảnh hưởng đến cơ thể khiến bệ hạ đau lòng.
Bây giờ ta đang thịnh sủng, lão chỉ đành nhịn nhục tránh đi.
Nhưng thù hằn nơi đáy mắt lại không thể giấu được.
Hồng Hỉ đi rồi, Phục Linh quỳ gối trước mặt ta như đã hạ quyết tâm:
- Hồng Hỉ là kẻ có thù tất báo, hôm nay nương nương vì em mà đắc tội lão, về sau chắc chắn lão sẽ nói xấu nương nương trước mặt hoàng thượng. Chi bằng… Chi bằng nương nương cứ tặng em cho lão đi, ngay đêm đó em tự sát là được
Ta nhìn bóng lưng Hồng Hỉ biến mất ở khúc quanh, ung dung đáp:
- Sợ gì, ta còn đang lo lão không hận ta đấy.
Kẻ địch của kẻ địch là bạn bè.
Nếu hoàng hậu muốn lôi kéo Hồng Hỉ thì để ta giúp một tay.
8.
Ta có thai rồi.
Hai năm sau khi Dung tần sinh hạ hoàng tử, hậu cung mới lại có tin vui.
Hoàng đế vui mừng khôn xiết.
Tuy hắn trẻ trung khỏe mạnh, hậu cung đông đảo nhưng không biết vì sao dòng dõi ít ỏi. Lúc trước còn có thêm vài hoàng tử công chúa, hai năm trở lại đây ngoài Dung tần thì bụng các cung phi khác đều im ắng.
Hoàng đế mừng rỡ muốn thăng vị cho ta.
Trên ghế phi là quý phi.
Theo tổ chế, quý phi chỉ có hai người.
Chỉ là gia thế của ta quá kém so với quý phi hiện tại.
Thẩm Tri Chương chỉ là một tri phủ phương nam nhỏ bé, nhìn thế nào cũng không so được với huynh trưởng Dũng Nghị hầu chiến công hiểm hách của quý phi.
Tiết Trọng dựa vào điểm này mà lúc thượng triều cực lực khuyên can.
Ông ta so ta với Đắc Kỷ Bao Tự, chỉ trích ta mê hoặc quân tâm, dùng thủ đoạn thấp hèn khiến hoàng đế đêm đêm tầm hoan ở cung Diên Khánh.
Ông ta cầm thẻ chầu, lẽ thẳng khí hùng khuyên hoàng đế hậu cung không thể chuyên sủng mà phải mưa móc ban đều. Ông ta vừa mở miệng thì nửa triều đường dồn dập cất lời khuyên hoàng đế phải thường xuyên qua lại với các phi tần khác.
Nhất là cung Khôn Ninh gần đây bị ghẻ lạnh.
Hoàng đế ôm giận về cung Diên Khánh, lúc ấy thái y Trương Văn Cảnh đang bắt mạch cho ta.
Vẻ mặt của hắn trở nên hiền hòa:
- Khanh Khanh (*), nàng không khỏe à?
(*) Cách gọi âu yếm giữa vợ chồng.
Ta mỉm cười:
- Bệ hạ đừng lo, chỉ là kiểm tra theo lệ thôi. Trương thái y nhiều kinh nghiệm, con của chúng ta được hắn chăm nom sẽ được khỏe mạnh.
Hoàng đế ừ một tiếng:
- Trẫm tin tưởng y thuật của Trương Văn Cảnh, lần trước nhờ hắn mà Dung tần mới thuận lợi sinh sản.
Ta lo âu nhìn hắn:
- Sắc mặt bệ hạ kém lắm, có cần để Trương thái y khám thử không?
Hoàng đế lắc đầu, ngồi vào bên cạnh ta, nhẹ nhàng vuốt bụng ta.
- Khanh Khanh đừng lo lắng, trẫm đã hứa sẽ thăng nàng làm quý phi. Hừ, hậu cung của trẫm chưa đến lượt Tiết Trọng kia khua tay múa chân đâu.
Ta hiểu ý đứng dậy xoa bóp huyệt thái dương cho hắn.
- Có thể sinh con dưỡng cái cho bệ hạ là phúc của thần thiếp, thiếp chẳng để tâm địa vị, chỉ mong được bệ hạ thương mến.
- Tiết tướng gia là người thông tuệ, nhìn xa trông rộng. Dù nhất thời ngôn ngữ nặng nề nhưng ông ấy hẳn trung thành với bệ hạ, bệ hạ đừng vì thần thiếp mà sinh hiềm khích với ông ấy.
Hoàng đế hừ lạnh:
- Một lòng vì trẫm? Hừ, đấy chẳng qua là mấy lời lừa gạt phụ nữ các nàng thôi, Tiết Trọng chỉ vì muội muội ông ta, vì vinh quang Tiết gia của ông ta!
Ta nhu mỳ đáp:
- Bệ hạ đa nghi rồi, hoàng hậu và bệ hạ phu thê đồng tâm, vì hoàng hậu nương nương cũng là vì bệ hạ. Đúng rồi, lúc nãy hoàng hậu nương nương còn sai người tặng nhân sâm hảo hạng để thiếp yên tâm dưỡng thai đấy.
Hoàng đế cau mày, sai Phục Linh mang nhân sâm từ khố phòng ra, lại sai Trương Văn Cảnh kiểm tra cẩn thận.
Nhân sâm là nhân sâm trăm năm thật, không có vấn đề gì.
Ta sẵng giọng:
- Bệ hạ thấy chưa, thiếp đã nói người trách oan hoàng hậu nương nương mà. Thiếp và nương nương không thù không oán, nương nương cần gì hại thiếp? Lần trước ngã xuống ao chỉ là tai nạn thôi, Tử Tô cũng đã khai là mình tự ý làm, không liên quan đến hoàng hậu nương nương. Sau đó nương nương còn sai người tặng cho thiếp một chuỗi hạt hồng xạ hương để an ủi nữa.
Hoàng đế bất đắc dĩ ấn lên mũi ta:
- Nàng ấy, đơn thuần quá, không có lòng đề phòng người khác gì cả, chỉ giỏi làm trẫm lo lắng.
Ta ậm ừ, xấu hổ vùi đầu vào lòng hoàng đế:
- Bệ hạ, Trương thái y còn ở đây kìa.
Hoàng đế cười ha hả ôm lấy ta.
Trương Văn Cảnh xoắn xuýt nhìn ta, trong mắt đầy lo lắng.
Ta nhếch môi, khẽ làm làm một khẩu hình.
Cả người hắn run lên, im lặng cúi thấp đầu.
Ta nói, Dung.
Dung, trong Dung tần.
9.
Hoàng hậu lại bị cấm túc.
Hôm ấy lúc ra về, hoàng đế tiện tay cầm theo cả nhân sâm lẫn chuỗi hạt hồng xạ hương hoàng hậu tặng.
Mấy hôm sau, Trương Vân Cảnh phụng mệnh đi thu lại các vòng trang sức cung Khôn Ninh từng ban cho các phi tần.
Toàn bộ sự việc được làm trong âm thầm.
Khẩu dụ cấm túc không nói nhiều, chỉ nói hoàng hậu có tội.
Cung Khôn Ninh bị đóng chặt hoàn toàn, nghiêm cấm ra vào.
Lúc tin tức truyền đến, quý phi đang sai Y Lan giã hoa phượng tiên tươi để sơn móng tay.
Nàng cau mày thở dài:
- Bệ hạ kiêng kỵ Tiết gia, chuyện liên quan đến hoàng tự vẫn phải che giấu cho ả, uổng công cô mưu tính.
Ta ngoái đầu ra cửa sổ, tầm mắt rơi trên bàn xích đu đã lâu không ai dùng đang đong đưa theo gió.
Trên giá gỗ mọc đầy dây leo xanh lục, có một cành bám lấy giá gỗ mọc lên cao nhất, ngạo nghễ đón gió.
Rõ ràng phải dựa vào thứ khác mà sống nhưng lòng tham vô đáy, những mong vươn tới được trời mây.
Quý phi không được trả lời, kinh ngạc nhìn theo ánh mắt ta.
- Cô đang nghĩ gì vậy?
Ta chống cằm cười khẽ:
- Thiếp đang nghĩ làm thế nào chặt gãy cái giá kia.
10.
Hoàng hậu vừa được giải cấm túc đột nhiên bị hoàng đế hạ chỉ cấm túc tiếp khiến hậu cung rúng động, tiền triều nổi sóng, lòng người bàng hoàng.
Có người bắt đầu kháo nhau rằng chẳng lẽ đây là điềm báo hoàng đế sắp ra tay với Tiết gia?
Gần đây Tiết Trọng dâng tấu khuyên can mấy lần đều chẳng có ai theo, khác hẳn cảnh nhất hô bá ứng ngày trước.
Hoàng đế lần đầu được hưởng cảm giác được làm việc thoải mái không bị cản tay đã không kiêng dè gì nữa. Không chỉ thẳng tay bác bỏ sớ xin diện kiến hoàng hậu của Tiết Trọng, còn công khai trách mắng thái tử cầu tình cho mẫu thân ngay trên triều đường.
- Ngươi là thái tử của trẫm, là thái tử của thiên hạ, không phải tử của Tiết gia!
Một lời này quá nặng nề, khiến cả thái tử lẫn Tiết Trọng hoảng hồn thỉnh tội.
Thái tử và Tiết gia gặp nạn, người được lợi nhất là Ung vương.
Ung vương đứng thứ ba, mẹ đẻ vốn là cung nữ hành cung ở bãi săn. Thân phận của y vốn không thể tranh giành với thái tử. Nhưng số y may mắn được quý phi và Dũng Nghị hầu nâng đỡ.
Quý phi từng có một hoàng tử, chỉ là đứa bé kia yếu ớt nhiều bệnh, chưa được trăm ngày đã chết yểu.
Một quý phi không con được ân sủng đến mấy cũng không lay động được địa vị của hoàng hậu và thái tử. Thế là Ung vương bơ vơ lọt vào tầm mắt của quý phi.
Sắp đến đoan ngọ, Ung vương đến thỉnh an quý phi.
Quý phi uể oải nằm trên tiểu tháp, cằn nhằn gần đây trời nóng làm khẩu vị không tốt. Nàng bỗng nổi hứng nói muốn ăn bánh củ sen của Chu ký.
Bánh củ sen của Chu ký đứng đầu kinh thành, củ sen được dùng đều được hái ngay ở hồ Trừng Tâm.
Cân nhắc đến chuyện nguyên liệu nên cửa hàng Chu ký được đặt bên cạnh hồ Trừng Tâm ở ngoài thành.
Ung vương xung phong nhận việc, cười sang sảng:
- Chuyện này có gì khó? Nhi thần sẽ đi mua ngay cho mẫu phi.
Chưa đến nửa ngày Ung vương đã quay về.
Chỉ là trong tay không cầm bánh củ sen mà là một tin tức chấn động triều đình.
Có bảy xác nữ mới chết nổi lên ở hồ Trừng Tâm, tuổi chỉ tầm mười hai mười ba.
Gương mặt dù đã bị nước ngâm sưng phù không thể nhận ra, nhưng quần áo và yêu bài của họ vẫn còn đó. Tất cả đều là tỳ nữ trong phủ thái tử.