Hàn Thiên Vũ, Anh Là Lưu Manh

Chương 30: Sự thật ba giai đoạn giết người (1)




Đến gần ba giờ chiều Trần Đường Đường vì đói bụng nên mới thức dậy. Đập vào mắt cô là một đôi mắt thâm tình đầy yêu thương của Hàn Thiên Vũ đang nhìn mình.
Hàn Thiên Vũ vuốt ve đôi môi cô mở miệng nói:" Em đói?"
"Ừm...đói." Cô lười biếng nhắm mắt lại gật đầu nói.
"Được, đợi anh một chút." Nói xong anh hôn nhẹ lên môi cô rồi mới chịu rời khỏi phòng.
Bước xuống lầu anh hỏi đầu bếp của Hàn gia:" Dì Phụng nhà mình còn rong biển không?"
Phản ứng đầu tiên của đầu bếp ngỡ ngàng sau đó mới nói:" Có có tôi đi lấy cho thiếu gia."
Hàn Thiên Vũ gật đầu:" Cảm ơn."
Nguyên liệu chuẩn bị xong anh bắt đầu sắn tay áo lên nấu cơm. Dì đầu bếp thiếu gia chuẩn bị làm đồ ăn liền ngăn cản:" Thiếu gia cậu muốn làm gì cứ nói tôi việc này là của đầu bếp cậu..."
"Không sao tôi muốn tự làm cho bà xã của mình. Dì đi ra đi."
Dì đầu bếp không dám cãi lời chỉ là bà rất ngạc nhiên cô gái thiếu gia đem về nhất định có vị trí quan trọng mới khiến cho thiếu gia một người không bao giờ vào bếp lại tự nguyện làm đồ ăn không những thế trên môi lâu lâu lại nở một nụ cười.
Dì đầu bếp đi rồi anh vẫn chú tâm cắt rong biển ra sau đó là bằm thịt. Tiếp đó hứng nước nấu canh.
Hàn Thiên Vũ vừa nêm canh vừa nghĩ Đường Đường của anh hôm trước có nói rất thèm canh rong biển nên hôm nay anh muốn xuống bếp nấu cho cô để bù lại sức lực hôm qua anh làm cô mệt.
Nêm canh vừa ăn rồi anh nhớ ra cô rất thích ăn cơm cuộn thế là anh đi lấy rong biển dùng để cuộn cơm ra rồi lấy xúc xích, trứng, cà rót, dưa leo bắt đầu làm cơm cuộn.
Làm xong hết anh nhìn lại món canh và cơm cuộn thấy đẹp mắt anh mới hài lòng bưng lên cho cô.
"Bé con, đồ ăn có rồi nè."
Trần Đường Đường nằm trên giường ngửi được mùi thơm từ canh lập tức mở mắt.Cô muốn ngồi dậy nhưng thắt lưng vừa đau chân cũng mềm nhũn ra:"Ah..ưm...!"
Hàn Thiên Vũ để khay đồ ăn trên bàn đi đến đỡ cô sau đó đi lấy đồ từ trong tủ quần áo anh ra một chiếc váy.
Trần Đường Đường ngạc nhiên nhìn chiếc váy rất quen thuộc, đây không phải là váy của cô sao? Cô liếc nhìn khuôn mặt lưu manh kia:" Hàn Thiên Vũ anh lừa em?"
"Anh lừa em bao giờ?" Hàn Thiên Vũ cười ôn nhu mặc váy giúp cô.
"..." Hình như đúng là anh chưa lừa cô.
"Được rồi anh làm món em thích nè ăn đi."
Lúc này Trần Đường Đường mới phát hiện hai cánh tay Hàn Thiên Vũ có vài vết cào. Nhớ lại hôm qua mặt cô liền nóng lên. Hình như hôm qua cô là người cào anh thì phải.
"Em đang nghĩ gì vậy bà xã?"
"Hừ, ai là bà xã anh?" Tôi lườm yêu anh.
"Bà xã hôm qua chúng ta đã động phòng rồi."
"Hửm...vậy sao? Sao em không nhớ?"
"Bà xã hôm qua em còn gọi anh là ông xã đó! "
"...Hôm qua mệt quá em không nhớ."
"Xem ra biểu hiện của anh không tốt nên em không nhớ thì phải.Nếu vậy hôm nay biểu hiện của anh phải tốt hơn mới được."
Trần Đường Đường đang ăn lập tức mắc nghẹn, mặt đỏ ửng lên. Đùa à?! Hôm qua anh làm cô mệt gần chết còn muốn hôm nay biểu hiện tốt hơn nữa?
Cô nhìn xuống cái chân của mình thầm than chân à mau khỏi lẹ lẹ để tao còn chạy thoát cái tên lưu manh này nữa hu hu.
Hàn Thiên Vũ lấy nước đưa Trần Đường Đường, dịu dàng vỗ vỗ lưng cô:"Em cứ yên tâm để chân em khoẻ lại chúng ta tiếp tục. "
"..." Trần Đường Đường nhìn xuống chân mình. Chân à cứ thong thả chầm chậm bình phục nha!
"Chân em cũng sắp hồi phục rồi đúng không?"
"Hừ, ah phải rồi Thiên Vũ...hôm qua...hôm qua anh không xài bao..." Trần Đường Đường đỏ mặt nói nhỏ.
Hàn Thiên Vũ cười nham hiểm nói:" Em yên tâm. Lúc trước Lãnh Hạo khám tổng quát cho em anh đã hỏi cậu ấy khi nào mới an toàn để làm."
"..." Cô có nên khen tên này thông minh không?
Buổi chiều Trần Đường Đường lại cùng Hàn gia ăn cơm. Trời sinh bản chất cô ăn quài không mập lại còn ăn nhiều nữa. Hôm qua bị Hàn Thiên Vũ dày vò đến gần sáng nên bữa ăn anh làm tất nhiên không đủ.
Cũng tại cái tên kia mà bây giờ Trần Đường Đường giữa trời nóng phải mặc cái áo dài tay để che đi những dấu hôn. Tiếc là cô không có đem theo kem che khuyết điểm nếu không cô cũng không xả tóc để che cái cổ đầy dấu hôn của mình lại.
Bà Hàn nãy giờ nhìn Trần Đường Đường cười tủm tỉm khiến cô mặt. Lườm cái tên đầu sỏ vẫn ung dung ăn cơm khiến cô hận muốn bóp chết anh.
Bà Hàn:"Đường Đường à năm sau con cũng đủ tuổi làm mẹ rồi phải không?"
Trần Đường Đường:"Dạ?"
Bà Hàn:"Hàn gia chúng ta lúc nào cũng yên lặng nếu có tiếng trẻ em nô đùa thì nhất định sẽ rất náo nhiệt."
Trần Đường Đường:"..."
Bà Hàn thấy mình chưa đủ thuyết phục Trần Đường Đường liền liếc ông Hàn ý bảo ông giúp. Ông Hàn được vợ ra lệnh nào dám phản kháng liền nói:"Mẹ chồng con nói đúng cũng lâu rồi Hàn gia không có tiếng trẻ con."
Lúc này Hàn Thiên Vũ lại lên tiếng:" Nếu có thêm trẻ em mẹ sẽ không để ý đến ba."
Ông Hàn:"..."
Trần Đường Đường ở Hàn gia thêm hai ngày rồi mới về nhà Hàn Thiên Vũ. Trước khi đi bà Hàn vẫn không từ bỏ ý định muốn có cháu liền nhét trong tay Trần Đường Đường một gói thuốc.
"Đây là thuốc...?"
"Thuốc kích tình. Con yên tâm chỉ cần con cho nó uống cái này thì nhất định nó sẽ không nhớ cần phải mang bao. Với khả năng của con mẹ một lần nhất định trúng."
"..." Bà Hàn nào biết lúc trước làm vậy khiến cô mém bị làm thịt. Cũng may là dì cả tới kịp nếu không theo như lời bà Hàn nói thì không phải bây giờ cô đã mang thai rồi sao.
***
Tại một căn phòng u tối dưới tầng hầm có một người đàn ông hai cánh tay bị treo lên trên. Khắp cơ thể người đàn ông đó đầy máu.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, người đàn ông cơ thể đầy máu nhìn người đang đứng trước mặt giọng yếu ớt cầu xin:" Làm...ơn tha cho tôi."
"Đã biết lỗi chưa?" Âm thanh lạnh lẽo vang lên.
"Biết...tôi biết sai rồi...Biết lỗi rồi...."
"Hừ, nhưng làm sao đây tao lại không muốn tha cho mày. Ha ha ha ha!!!!"
Lập tức người đàn ông bị một loại chất lỏng nào đó tạt vào người khiến những vết thương đã rơm rớm máu bị ăn mòn. Cảm giác đau rát khiến người đàn ông thống khổ vô cùng:"Á a a!!!"
Dưới tầng hầm chỉ còn lại tiếng hét chói tai đầy sự đau đớn cùng với bất lực của người đàn ông đó.
Hai tháng sau.
"Alo, cho hỏi ai vậy?"
"Đường Đường chú là thanh tra Lý."
"Ah! Thanh tra Lý có chuyện gì sao?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Hiện tại bên chú có một vụ án khó giải quyết cần giáo sư Hàn giúp. Không biết cháu có thể...khuyên giúp chú không? " Thanh tra Lý thầm nghĩ tên tiểu tử họ Hàn kia có năn nỉ cỡ nào thì nhất định cũng không thèm giúp ông nên ông mới chợt nhớ đến cô bé được tên tiểu tử kia xem trọng. Cũng may kết thúc vụ án trước cô bé có cho ông số điện thoại nên ông mới liên lạc được nếu không vụ án này không có Hàn Thiên Vũ giúp thì sẽ bị bế tắc cho xem.
Trần Đường Đường nghe có vụ án mới liền cao hứng:"Dạ được chú yên tâm cháu nhất định sẽ khuyên anh ấy."
"Cảm ơn cháu!"
"Dạ không có gì!"
Cúp điện thoại cô liền nhìn cửa nhà tắm. Sao anh lại lâu ra thế không biết? Có khi nào anh bị gì không? Cô liền sợ hãi đi cà nhắc đến cửa phòng tắm gõ cửa:" Hàn Thiên Vũ sao anh lâu ra vậy?"
Cánh cửa lập tức mở ra. Hàn Thiên Vũ hình như đang rất khó chịu thì phải. Trần Đường Đường bấc giác nuốt nước bọt, mặt nóng lên nhìn thân thể anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm những giọt nước trên đầu lăn dài xuống cơ thể anh cùng với những đường cong hấp dẫn của đàn ông.
"Bé con em mà nhìn nữa là anh ăn đó."
"...Lưu manh."
Anh cười xoa đầu cô rồi bế cô lên sofa.
"Sao hôm nay anh lại tắm lâu như vậy?"
"Còn không phải do em sao?" Hàn Thiên Vũ yêu thương nựng má cô.
"Sao lại do em?"
"Đường Đường em chơi xấu dám làm anh cương lên lại không dám làm anh mềm xuống."
"HÀN THIÊN VŨ!!! Anh không biết xấu hổ!!" Trần Đường Đường đỏ mặt đánh nhẹ lên người anh.
Hàn Thiên Vũ cười khoái chí sau đó đi thay đồ. Khi thay xong anh bước đến ôm tôi vào lòng:"Đường Đường ban nãy anh làm em sợ sao?"
Cô lườm anh không nói.
"Bé con à em lườm anh mà cũng đáng yêu nữa!" Hàn Thiên Vũ hôn nhẹ vào hai bên má cô.
Lúc này Trần Đường Đường chợt nhớ ra chuyện thanh tra Lý nhờ mình. Cô chủ động ôm cổ anh:"Thiên Vũ em muốn cùng anh đi phá án để học hỏi thêm kinh nghiệm."
"Thanh tra Lý nhờ em?!"
"Ông xã à ~" . Truyện Sắc
"Duyệt." Được cô gọi mà ông xã Hàn Thiên Vũ lập tức cao hứng vui vẻ đồng ý.
Trần Đường Đường nở một nụ cười tươi sau đó hôn lên môi anh:" Cảm ơn anh Thiên Vũ."
"Em gọi anh là gì?"
"..." Cái tên này lại bắt đầu bắt bẻ.
"Em không nói thì thôi.Chuyện mới nãy coi như không có."
"Ông xã."
"Ngoan lắm! Bà xã Đường Đường anh yêu em!" Nói xong anh liền cúi xuống hôn cô.
Trần Đường Đường nghe được câu "anh yêu em" liền hạnh phúc đáp trả lại nụ hôn của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.