Chu Lam một lần nữa nghe được Đăng Dương buông lời ngạo mạn, lông mày cau lại đến cực điểm thì lại dần dần giãn ra, giận quá hóa cười mà lạnh lùng nói
“Nội ngoại song tu thì đã sao? Địa Nguyên Binh thì đã sao? Những thứ đó cũng không thể nào giúp ngươi sống sót rời khỏi nơi đây, như ta đã nói, ngày này năm sau, chính là ngày dỗ của ngươi!”
Đăng Dương nghe vậy, sắc mặt cũng không khỏi có chút quái dị, khó hiểu hỏi
“Không lẽ đến tận bây giờ, ngươi vẫn chưa nhìn ra tình thế của mình sao? Trong năm người các ngươi, tên nào tên nấy đều đã thụ thương không nhẹ, ngoại trừ ngươi ra, sức chiến đấu của bốn kẻ còn lại cũng không còn bao nhiêu. Rốt cuộc là các ngươi lấy tự tin ở đâu ra để làm cho ngày này năm sau trở thành ngày dỗ của ta?”
“Chúng ta lấy tự tin ở đâu sao? Chính ngươi tự mở mắt chó ra mà nhìn!” Chu Lam hung hăng cười lớn, hai má bổng nhiên căng phồng, một lần nữa há miệng phun ra hắc hỏa nóng rực
“Siêu Linh Chân Hỏa – Hắc Võng Phục Ma Viêm”
Không giống như lần trước, lần này hắc hỏa bay ra cũng không lập tức thiêu đốt không trung rồi biến thành biểu lửa ngược trời, ngược lại, hắc hỏa do Chu Lam đánh ra lần này lại chỉ mang hình dáng của một quả cầu lửa cực kỳ đơn thuần, bất quá bên trong nó vẫn ẩn chứa khí tức hủy thiên diệt địa vô cùng nồng đậm, một chút cũng không hề thua kém biển lửa kia.
Nói cho dễ hiểu, cùng là một chiêu đó, nhưng lúc này đây, Chu Lam lại không dàn trải hắc hỏa ra khắp bốn phương tám hướng mà hoàn toàn tập trung, gói gọn lại một điểm duy nhất, nhằm thúc đẩy uy lực của hắc hỏa đến mức cao nhất.
Nhìn hỏa cầu hủy diệt không ngừng phóng to trong mắt, Đăng Dương chậm rãi hít thở một hơi thật sâu, tử lôi đấu khi trong cơ thể một lần nữa được thức đẩy đến tận cùng, toàn bộ trúc hết vào bên trong trọng kiếm Hoàng Hông, tiếp tục dũng mãnh bổ ra một kích như sấm ngang chớp giật, chém thẳng vào hỏa cầu.
Thế nhưng, ngay tại thời điểm, khi mà tất cả mọi người có mặt tại nơi đầy đều nghĩ rằng sẽ lại có một vụ va chạm kinh thiên động địa xảy ra, đột biến đã xuất hiện.
Chỉ thấy hắc cầu đang trong trạng thái hừng hực bốc cháy lại bổng nhiên tắt liệm đi, trong chớp mắt đã hóa thành một đám chất lỏng như dầu nhớt đen bóng, bao phủ toàn bộ Hoàng Hôn kiếm cũng như cả người Đăng Dương.
Hơn nữa, cũng không biết thứ chất lỏng đen đen như dầu nhớt này thực chất là cái gì, thế nhưng lại cực kỳ kết dính và phi thường kiên cố, khi đã phủ lên người Đăng Dương thì không khác gì một cái lồng giam nhầy nhụa, khiến cho hắn nhất thời không thể thoát ra.
Thấy Đăng Dương đã xa chân vào cạn bẫy của mình, Chu Lam liền nở nụ cười đắc chí, hùng hồn quát to.
“Bốn người các ngươi còn chờ gì nữa, mau sử dụng võ kỹ khóa chặt hắn lại!”
“Rõ, Chu sư huynh”
Bốn tên đệ tử còn lại của Phá Thiên Tông, không biết từ lúc nào đã phân ra bốn phương tám hướng, cùng với Chu Lam tạo thành một vòng tròn khép kín, bao vây Đăng Dương ngay tại chính giữa. Sau khi dõng dạc hô to đáp lời, mỗi tên lại thi triển ra võ kỹ khống chế mạnh nhất của mình, toàn bộ đều trúc hết lên người Đăng Dương.
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Thiết Ngục Qủy Đằng!” Ân My cao giọng quát, liễu kiếm trên tay hóa thành một luồng ánh sáng lục sắc vung mạnh xuống đất, sau đó, từng cây, từng cây mây rừng thô to như cánh tay người trưởng thành, phá đất mà ra, đem hai tay, hai chân và cả cơ thể Đăng Dương đều trói chặt lại.
“Nhân giai trung cấp võ kỹ - Lao Ảnh Kiếm!” Cửu Triệt hét lớn, trường kiếm trên tay lóe lên hoàng kim chi sắc, liên tục chém ra hai mươi bốn đạo kiếm quang. Hai mươi bốn đạo kiếm quang này, sau đó lại đón gió phóng to, chưa đến vài giây đã kết lại thành một hàng rao kiếm quang sáng chói, đem Đăng Dương bao vây vào trong
“Nhân giai trung cấp võ kỹ - Hồn Băng Điêu!” Giống như Cửu Triệt, Lục Hà cũng vung ra trường biến thủy tinh trên tay, có điều hắn cũng không bắn ra kiếm quang mà phun ra một luồng hơi thở lạnh lẽo như băng, quét qua người Đăng Dương, nhất thời đem làn da, lông tóc của hắn biến thành băng tinh, vừa có tính sâm thực cực cao lại vừa có khả năng làm chậm tốc độ vận chuyển đấu khí vô cùng lợi hại.
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Quan Tài Đá!” Phùng Hưng là kẻ cuối cùng xuất thủ, nhưng so với ba người kia, động tác của hắn lại càng giản đơn mười phần, chỉ là đem hai cánh tay cuồn cuộc cơ bắp đập mạnh xuống đất, và rối mắt đất dưới chân Đăng Dương ầm ầm chuyển động, hai bên trái phải, mỗi bên lại trồi lên một bức thạch bích hình cung, chưa đến thời gian một hơi thở thì đã ép chặt vào nhau, biến thành một chiếc bát úp vô cùng kiên cố, đem Đăng Dương chôn xác bên trong.
Bốn môn võ kỹ không chết này, mỗi một môn đều không phải hạn tầm thường, nay cả bốn lại trùng điệp lên nhau mà vây khốn Đăng Dương thì cho dù sức chiến đấu của hắn có thể sáng ngang với Võ Tướng thì cũng không thể nào trốn thoát trong thời gian ngắn được.
Nhìn thấy Đăng Dương đã bị vây kín bên trong trùng điệp lao tù, Chu Lam hít sâu một hơi, trầm giọng quát lớn
“Mau sử dụng Phục Khí Đan, sau đó cùng nhau thi triển Ngũ Hành Phong Ấn Trận, ép chết tên đạo tặc thối tha này cho ta!”
“Rõ!” Bốn người Phùng Ngưu vừa nghe vậy thì liền nhất nhất hô vang đáp lời, mỗi tên lại móc ra một viên đan dược xanh thẩm, nhanh chóng uống vào.
Tiếp đó, năm người Chu Lam, từng người một đem đấu khí bùng nổ đến cực hạn, hóa thành từng cột sáng xông phá trời cao, tựa như kết nỗi với thiên khung vô tận. Trong đó mỗi cột sáng tượng trung cho một nguyên tố trong ngũ hành, lần lượt là Hỏa, Thủy, Thổ, Mộc và Kim.
“Ngũ Hành Phong Ấn Trận, kích hoạt!” Chu Lam một lần nữa quát lớn
Mà theo tiếng quát lạnh lùng này, năm cột sáng trên bầu trời bắt đầu từ trên trời cao, tựa như năm cái thác nước khổng lồ mà ầm ầm trút xuống, trong nháy mắt đã kết hợp hoàn mỹ với nhau thạo thành một đồ hình ngôi sao năm cánh khổng lồ, tức thời, một cỗ uy áp khủng bố từ đột ngột càn quét tứ phương, chấn động lòng người.
“Cái này… võ kỹ này rốt cuộc là thứ gì? Khí tức khủng bố như vậy, sợ là còn vượt trội hơn cả Địa giai sơ cấp võ kỹ chứ chẳng đùa!” Một tên võ giả có tu vi vô cùng thấp kém, chưa gì hết đã bị ngôi sao khổng lồ chấn nhiếp không nhẹ, hết sức kinh ngạc nói to
“Ngươi thì biết cái gì, ngôi sao này chính là Ngũ Hành Phong Ấn Trận, trận pháp mạnh nhất và cũng là nổi tiếng nhất của Phá Thiên Tông, tượng trưng cho năm thái cực của ngũ hành, luân hồi xoay chuyển, nghiền ép vạn vật. Bất kể là thứ gì, chỉ cần bị nó phủ xuống, kết quả cuối cùng cũng sẽ là nát bét như tương cà mà thôi, cực kỳ kinh khủng!” Một tên võ giả có chút lớn tuổi cảm khái không thôi, ánh mắt không giấu được sự hâm mộ nhìn lên ngôi sao khổng lồ trên bầu trời.
“Lần này, tên lạ mặt kia xem ra hết sống nổi! Cầu cho linh hồn nhỏ bé của ngươi được siêu thoát, kiếp sau nếu có sống lại thì nên thông minh hơn một chút, không có đi trêu chọc những kẻ không nên trêu chọc a!” Một tên võ giả khác thì thầm tiếc hận cho số phận hẩm hiu của Đăng Dương, thành tâm cầu nguyện.
Mà trong lúc đám võ giả tụ tập xung quang không ngừng bàn tán xôn xao, tại trên tấm thạch bích như một chiếc bát up đang vây khốn Đăng Dương, một vết rạn nứt nhỏ nhỏ bổng nhiên xuất hiện, và ẩn sau vết nứt đó, lôi quang tử sắc không ngừng lưu chuyển với mật độ dày đặt như nêm cối.
Một giây sau, ẦM, tiếng sét chấm động thương khung
Toàn bộ thạch bích cũng như mộc đằng, băng tinh, kiếm võng và thậm chí kể cả dầu nhớt như keo dính màu đen kia, cũng tại thời khắc này, bị Đăng Dương cường ngạnh đập nát, một lần nữa hiên ngang đứng trong thiên đại.
Hắn, tay phải cầm lấy Hoàng Hôn, tay trái nắm giữ Bình Minh, trên cơ thể, lôi xà không ngừng chớp động, tại sau lưng, bạch sắc kiếm quang huyền phù trôi nổi, tựa như một vị lôi thần vác lên thần kiếm, ngạo tiếu nhân gian.
“Đây là Ngũ Hành Phong Ấn Trận?” Đăng Dương ngước đầu lên trời, nhìn đến ngôi sao khổng lồ đang không ngừng tỏa ra uy áp khủng bố, lẩm nhẩm nói “Cuối cùng thì cũng chịu dùng đến nó rồi sao? Qủa thực để cho ta chờ đợi hơi lâu”
Nếu nhưng mà hỏi, điều gì khiến cho Đăng Dương e ngại nhất khi đối mặt với năm người Chu Lam, câu trả lời nghiễm nhiên sẽ là cái Ngũ Hành Phong Ấn Trận này đây. Cỗ sức mạnh có thể cường ngạnh ép chết cả quái thú bậc 7 - Bách Mâu Ma Rết như xay sinh tố, bản thân hắn hiện nay, tuy rằng có sức chiến đấu không hề thua kém Võ Tướng sơ cấp, thế nhưng vẫn tự nhận không bằng.
Dù sao, một tên Võ Tướng sơ cấp cũng chỉ ngang hàng với một con quái thú bậc 7 mà thôi.
Có điều, sự uy hiếp này chỉ thực sự hiện hữu, chỉ khi nào Đăng Dương một thân một mình lâm trận.
Trong khi đó, hắn sẽ một thân một mình lâm trận hay sao? Tất nhiên là không rồi, bởi vì bên cạnh hắn, luôn kè kè hai tên tiểu đệ vô cùng đắc lực, một hỏa và một băng, với sức chiến đấu của mỗi tên cũng không hề thua kém bất kỳ một tên Võ Sư cao cấp nào.
Tại phía xa xa, Chu Lam trông thấy Đăng Dương chưa mất bao lâu thời gian thì đã thành công thoát ra khỏi trùng điệp lao tù, mặt dù đã đoán được từ trước nhưng bản thân hắn vẫn không nhịn được mà kinh ngạc không thôi.
Bất quá, kinh ngạc thì kinh ngạc, ánh mắt hắn vẫn cực kỳ âm lãnh chiếu thẳng vào Đăng Dương, sát khí lẫm nhiên mà ha hả cười lớn
“Tặc tử, hiện tại đã biết khiếp sợ là gì rồi chứ? Như ta đã nói, ngày này sang năm chính là ngày dỗ của ngươi!”
Nói rồi, Chu Lam cũng không chần chừ nữa, tránh cho đêm dài lại lắm mộng, hai tay nhanh chóng kết ấn trước ngực, hùng hồn quát lạnh
“Còn bây giờ thì chết đi cho ta, Ngũ Hành Phong Ấn Trận, Trấn áp!”
Nương theo tiếng quát vang lên, nôi sao năm cánh trên bầu trời bắt đầu ầm ầm chuyển động, vừa chậm rãi quay tròn như một cối xay gió, vừa mang theo sức nặng khủng khiếp, lấy thư thế thái sơn áp đỉnh mà ép thẳng xuống đầu Đăng Dương.
“Muốn ép chết ta, sợ rằng ngươi còn chưa đủ tư cách đó!” Đối mặt với khí tức nghiền áp đang trúc xuống đầu, Đăng Dương không những không chút sợ hãi mà còn vui bẻ cười tơi, ánh mắt đốt lên ngọn lửa chiến ý, tâm thần trong thời khắc mấu chốt chuyển động cực nhanh, cùng lúc kết nối với Linh Giới và hình xăm lam sắc tại cánh tay.
Thế nhưng còn chưa đợi hắn kịp thời triệu gọi Hắc Ngục Xà và Băng Điểu ra ngoài, một vệt kiếm quang lăng lệ không biết từ đâu bay đến, trong sự ngỡ ngàn của tất cả mọi người có mặt tại đây, hung hăng cắt đôi ngôi sao năm cánh khổng lồ ra làm hai mảnh. truyện tiên hiệp hay
Ngũ Hành Phong Ấn Trận, bản chất sức mạnh chính là đến từ sự hòa hợp, tương sinh tương khắc của nằm loại nguyên tố ngũ hành.
Nay, Ngũ Hành Phong Ấn Trận đã bị một kiếm chẻ đôi, cho nên sự cân bằng ảo diệu giữa năm loại nguyên tố cũng vì đó mà bị phá vỡ, nhất thời tạo nên sự xung khắc cực kỳ mãnh liệt giữa những nguyên tố đối lập, dẫn đến tự thân bào mòn lẫn nhau, và rồi hai mảnh của ngôi sao năm cánh khổng lồ, cuối cùng cũng tan vỡ thành hàng ngàn đốm sáng li ti, tất cả đều tan biến vào không gian vô định.
Mà theo sau sự tan vỡ của Ngũ Hàng Phong Ấn Trận, một tiếng nói lanh lảnh chứa chút trêu tức, ngân vọng không gian
“Lấy năm Võ Sư cao cấp để đối phó với chỉ một tên Võ Sư trung cấp nho nhỏ, hơn nữa còn bị kẻ yếu kém hơn ép đến nổi phải dùng đến cả Ngũ Hành Phong Ấn Trận. Khanh khách, đệ tử của Phá Thiên Tông, thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi, thật là làm cho người ta đại khai nhãn giới, mất mặt dùm cho!”
Nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy từ trên bầu trời cao cao, một bóng dáng tuyệt mỹ đang đạp không mà đứng.
Đó là một thiếu nữ với một thân võ phục tuyết trắng vừa ý trên người, một vài lọn tóc dài phân tán ở trước trán, búi tóc được dùng một cây trâm bích ngọc cố định lại, cao quý mà ưu nhã, lại lộ ra cần cổ trắng nỏn làm người ta tim đập thình thịch, nhu nhược uyển ước, xinh đẹp không thể tả.