Dịch: Đường Huyền Trang
Không đợi mấy người Nguyễn Ngưng xuống máy, trong tiệm lại thêm một nhóm lớn ngưới đến, cùng với mười mấy tên đệ tử Hoàng gia, tổng cộng cũng gần năm sáu mươi người! Đi bên cạnh Hoàng Sơn là một trung niên phúc hậu khoác áo bào màu nâu đậm.
Trên thực tệ thì Hoàng Sơn cũng không muốn mang Đào Khôn tới, nhưng bây giờ là chạy đến chỗ người ta mượn người, lừa gạt người bình thường thì còn dễ, chứ lừa gạt loại người khôn khéo như này quả thực là không dễ dàng! Bởi vậy đành phải mang cả người đến.
- Lão bản! Kích hoạt cho ta cái Truyền Kỳ!
Năm sáu mươi người nối đuôi nhau vào, tự nhiên dẫn tới sự chú ý của không ít người, trong đó bao gồm cả mấy người Nguyên Ngưng vừa mới giết người đoạt bảo đang chạy trốn.
Quầy hàng, Trâu Mạc trợn trùng mắt, nhiều người như vậy, toàn bộ đều kích hoạt Truyền Kỳ! Vậy thì là bao nhiêu Linh Tinh?
- Vậy mà ta lại làm việc trong một cửa hàng như vậy...!?
Trâu Mạc há hốc mồm nhìn mấy người Hoàng Sơn, Đào Khôn ném một túi Linh Tinh lớn trên bàng, vội vàng đếm từng viên một, sợ là để sót!
- Thật sự đúng là Đào nhị chưởng quỹ...
Nguyễn Ngưng không còn gì để nói, nếu là lúc trước, nàng sẽ kinh ngạc là làm sao mà người này cũng tới, còn bây giờ... Nơi tốt thế này, không tới mới là ngốc!
Đào Khôn là nhị chưởng quỹ của Nguyên Hành Các, cái Nguyên Hành Các này không phải tinh phẩm không bán, các loại trận pháp, pháp thuật, pháp bảo trân quý, sinh ý không thể bảo là không lớn, vô luận là nội thành hay ngoại thành, không ít thể lực đều là khách hàng của Nguyên Hành Các!
Chẳng qua hôm nay là hắn theo chân Hoàng Sơn tới xem thử một chút, tên Hoàng Sơn này mượn hắn nhiều người như vậy, tự nhiên là có bí ẩn, cũng may Hoàng Sơn không giấu diếm liền đem mọi chuyện nói ra, vì vậy Đào Khôn mới kỳ quái "Bên trong Bán Biên thành này lại xuất hiện một của hàng như vậy?!"
Vô luận là kiến thức của hắn rộng rãi thế nào, cũng chưa từng nghe nói qua chỗ nào như này, cũng chưa từng nhìn thấy!
Quan trọng nhất chính là, nhà này lại là một thế lực mới!
Một thế lực mới thành lập không lâu, ngay cả gót chân còn đứng chưa vững, thế mà dám đường hoàng mở ra một cửa hàng như vậy...
Nếu như tất cả những lời Hoàng Sơn nói là sự thật, vậy vấn đề này không thể không để cho người khác suy nghĩ!
Bởi vì bên trong Bán Biên thành này, phần lớn là tu sĩ, bởi vậy chức nghiệp cũng phần lớn lấy Pháp Sư, Đạo Sĩ làm chủ.
Trong điểm xuất sinh ở bên trong thôn nhỏ, rất nhanh lại tăng thêm một đoàn người mới!
Cảm nhận được thực lực mình tăng trưởng, Đào Khôn đều trợn tròn mắt!
Thế mà giết quái vật này có thể tăng trưởng thực lực?! Mà thực lực lại còn tinh khiết như thế?! Cái này so với buồng chuyên để luyện công của Đại chưởng quỹ còn lợi hại hơn!?
Chỉ là bây giờ có nhiều người chơi như vậy, lại thêm người ở thành Cửu Hoa... Cho dù hệ thống làm bản đồ đủ lớn, nhưng ở bên ngoài thôn thì vẫn là sư nhiều cháo ít.
Rõ ràng Đào Khôn quyết đoán hơn Hoàng Sơn rất nhiều, ra lệnh một tiếng:
- Đi xung quanh tìm giết! Ai dám đoạt, giết toàn bộ!
Đào nhị chưởng quỹ muốn đặt bao hét! Mang nhiều người đến như vậy cũng không cần phải giảng đạo lý! Chính là bá đạo như vậy!
Chí ít là xung quanh đây, cái gì mà vịt gà ngan đều được bao hết!
Thế là bên ngoài Tân Thủ thôn, chỉ thấy một đoàn người mang theo mộc kiếm tân thủ, đuổi theo các loại động vật điên cuồng chém! Không chỉ như vậy, gặp người liền giết!
- So nhiều người?
Đào Khôn cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Hoàng huynh, Cửu Hoa quân mà ngươi nói ở đâu? Nhìn xem có sơ được với Nguyên Hành Các vệ đội này không!
Mấy người Cửu Hoa quân cùng với bọn Vương Cường đã xuống máy, đối với chuyện này chẳng biết một chút nào! Ngược lại một vài người khác đi qua lập tức gặp nạn, nhất thời có hơn mười người bị phát nổ!. Truyện mới cập nhật
---------------
Độc Đân Vương Tần Hồng Lân còn một cái thân phận khác, đó chính là địa đầu xà lớn nhất toàn bộ ba mươi sáu quảng trường, chẳng qua những chuyện này phần lớn đều giao cho Tiết Niệm cùng với Hứa Bưu quản lý. Còn chính hắn thì ở lại Hồng Lâm Dược Phường, bên ngoài thì kinh doanh đan được, mà bên trong thì kinh doanh một số mua bán không muốn người khác biết.
Chẳng qua gần đây mua bán xảy ra một vài vấn đề nhỏ, bởi vì một thời gian dài như vậy, cái tên mà giết hai thuộc hạ của hắn ở trước mặt mọi người trong tiệm thuốc còn chưa có một chút manh mối.
Đến múc hôm nay khi giao dich, người mua còn tiến hành thăm dò hắn khiến hắn không vui vẻ gì! Bởi vì có người cho là con cọp già Tần Hồng Lâm hắn đã rụng hết răng!
Đây là một cái điềm báo không tốt!
Mà lúc này đây, Lưu Tam vuốt quận giấy trong tay, đồng thời sắc mặt cũng tái xánh:
- Thật sự không có ai sử dụng chuôi kiếm này sao?
Đúng lúc này:
- Không... Không xong!
Một tu sĩ áo đen dưới chướng hắn, mang theo chút bối rối vào báo cáo:
- Huyết Tứ Nhi, Quỷ Thủ Đỗ Cán, đều bị người ta phế tu vi, đánh gãy tay chân! Bây giờ hoàn toàn bị phế!
- Cái gì?
Lưu Tam sầm mặt lại:
- Bọn hắn hiện giờ ở đâu?!
- Đúng lúc người của tiểu nhân đi ngang qua, gặp được liền mang người về!
Tên tu sĩ áo đen kia nói:
- Lão bại, làm sao bây giờ?
- Mang ta đi nhìn xem!
Sắc mặt Lưu Tâm vô cùng âm trầm, chỉ thấy mấy người đều nằm thoi thóp trên mặt đất, hắn đành phải truyền cho một người chút nội công:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Phi kiếm thuật của người kia vô cùng lợi hại!
Huyết Tứ Nhi kéo dài hơn tàn nói:
- Một kiếm liền phá vỡ pháp bảo của ta!
- Phi kiếm thuật?!
Bỗng nhiên thần sắc Lưu Tam căng thẳng!
- Cái gì phi kiếm thuật?!
Lưu Tam liền lấy bức họa đưa cho hắn:
- Có phải phi kiếm như này không?!
- Phải...!
Dường như Huyết Tứ Nhi gặp phải vật đáng sợ, liên tục bò về phía sau, gào to:
- Chính là phi kiếm này...!
Lưu Tam nắm chặt bức tranh trong tay, dùng sức bóp, trong nháy mắt chỉ còn bột phấn:
- Được! Quả nhiên là đi mòn gót không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu! Không nghĩ tới cấp trên đau khổ tìm kiếm chủ nhân thanh phi kiếm này lại ở ngay dưới mí mắt ta!
-----------------
Hồng Lâm Dược Phường, mặt mũi Tần Hồng Lâm vô cùng âm trầm nhìn bức họa trong tay, chỉ thấy đây là một nam tử trẻ tuổi, bên cạnh có mấy thanh phi kiếm, dung mạo của nam tử trẻ tuổi cùng với mấy thanh phi kiếm đều được vẽ rất rõ ràng!
- Không nghĩ đến người này không những dám giương oai ở Hồng Lâm Dược Phường chúng ta mà còn giết người của Hắc Ma!
- Tự gây nghiệt thì không thể sống!
Nói chuyện chính là nữ tử yêu dã bên cạnh hắn.
Đúng lúc này, một tu sĩ to con mặc áo đen đi đến.
- Hứa Bưu? Chuyện gì?
Hứa Bưu đi tới nói nhỏ vài câu.
- Cái gì? Ngươi tìm được?
Tần Hồng Lâm đứng dậy từ chỗ ngồi, cười nói:
- Xem ra vẫn là chúng ta tới trước một bước!
- Dám giết người của Hắc Ma, xem ra cũng có chút bản sự!
Nữ tử xinh đẹp kia nói:
- Không bằng để nô gia dẫn người đi?!
- Không?!
Trên mặt Tần Hồng Lâm mang theo vẻ tà ý, nhất thời khuôn mặt có vẻ tiên phong đạo cốt của hắn trở nên vô cùng quái dị:
- Chuyện này để lão phu tự mình xử lý, các ngươi nhìn là được! Lão phu muốn tự tay luyện hắn thành huyết đan! Để hả giận trong lòng!