Hẹn Ước Đơn Phương

Chương 4: Anh ta không xứng




Sở Vận Hoa không ngờ cô gái nọ đêm qua mới cùng anh đại chiến 300 hiệp, vậy mà giờ khäc này đã lại tay trong tay, vai kề vai với người đàn ông khác rồi.
Hơn nữa còn ăn mặc như vậy ra vào nơi này, quả thật suýt chút nữa anh đã không thể nhận ra. Truyện Mỹ Thực
Sau vài giây thất thần dừng lại, Giản Yên liền quyết định lựa chọn mặc kệ, tiếp tục đỡ Hoàng Vũ Phong tiến về phía trước.
Nhưng Sở Vận Hoa nào có dễ dàng bỏ qua. Anh ta tiếp tục lên tiếng, giọng nói to rõ ràng mang đầy vẻ chắc chắn:
“Là Giản Yên! Đúng không?”
Ba người bạn đi cùng Sở Vận Hoa vô thức quay sang nhìn nhau, bộ dạng hứng thú chờ đợi xem kịch vui.
Lần đầu tiên Vận Hoa chủ động bắt chuyện với phụ nữ lại còn bị người ta làm lơ, dù thế nào cũng vô cùng kích thích nha!
Hoàng Vũ Hân đi phía sau thấy vậy liền chạy đến bên cạnh Giản Yên thì thầm:
“Cậu quen anh ta à?”
“Không quen!”
Giản Yên đâu cần suy nghĩ, cứ thế lập tức trả lời.
Sở Vận Hoa cũng chẳng cảm thấy mất mặt, lặng lẽ bước lên phía trước rồi hờ hững quan sát gương mặt lạnh tanh của cô và bộ dạng say xỉn của Hoàng Vũ Phong bên cạnh. Càng nhìn lại càng thấy không vừa mắt.
Chẳng lẽ đây chính là người Giản Yên yêu thích? Bằng không thì đâu cần phải phủ nhận quan hệ thẳng thừng với anh như vậy?
Đúng lúc này Hoàng Vũ Phong bỗng dưng gắng gượng, nặng nhọc nhấc mí mắt nhìn lên.
Trong cơn men say khiến đầu óc quay cuồng, anh vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng người đàn ông khác gọi tên Giản Yên. Không những vậy giọng nói quen thuộc của cô lại vang vọng bên tai, chân thật đến nỗi khiến anh phải mở mắt để xác nhận.
Đúng là Giản Yên rồi. Vậy còn tên đàn ông xa lạ đang đứng trước mặt anh thì sao? Hắn ta là ai chứ?
Dù đang trong trạng thái không tỉnh táo nhưng bản năng đàn ông vẫn khiến Hoàng Vũ Phong cảm thấy dè chừng, hồi chuông báo động trong anh vang lên không ngớt. Lại nghĩ đến chuyện xảy ra sáng nay, anh ta lại chẳng thể nào bình tĩnh nổi, thân hình lảo đảo muốn lao về phía Sở Vận Hoa:
“Là anh đúng không? Là chồng sắp cưới của Giản Yên? Anh đến đây làm gì? Để ra oai với tôi chắc?”
Hoàng Vũ Hân vội vàng chạy đến giữ chặt anh trai lại. Hoàng Vũ Phong lúc này mải mê tìm kiếm bóng dáng Giản Yên, nhìn cô với ánh mắt ngập tràn đau lòng:
“Anh ta có gì hơn anh? Nếu tốt với em thì chäc chản sẽ không khiến em phải uống thuốc tránh thai như vậy! Anh ta không xứng!”
Sở Vận Hoa đứng một bên cứ ngỡ rằng sẽ được chứng kiến một màn kịch hay. Vậy mà thời khắc nghe trọn câu nói của Hoàng Vũ Phong, khuôn mặt cực phẩm thấp thoáng ý cười bỗng chốc tối sầm, thâm trầm lạnh lẽo đến nỗi ba người bạn đi cùng cũng vội vàng thu liễm sự phấn khích lại.
Giản Yên không thể nhịn nổi nữa. Cô dùng hết sức dìu Hoàng Vũ Phong về phía chiếc xe sang, cùng Hoàng Vũ Hân thô lỗ nhét người vào bên trong.
Xe lăn bánh thuận lợi rời đi rồi Giản Yên mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc cô định mở điện thoại gọi taxi để trở về nhà thì cổ tay bị ai đó gắt gao tóm lấy.
“Ai?”
Giản Yên hoảng hốt la lên. Đến khi nhìn rõ kẻ “1 rồi liền không khỏi bất ngờ.
Là Sở Vận Hoa! Cô cứ ngỡ rằng anh ta đã bỏ đi rồi chứ?
Giản Yên giật tay lại, ghét bỏ nhìn Sở Vận Hoa:
“Muốn nói gì anh cứ nói thẳng, đừng có động tay chân như. vậy”
Sở Vận Hoa bật cười trào phúng, giọng nói chẳng hề mang một chút độ ấm:
“Hắn là người em thích sao?” Anh ta đang ám chỉ Hoàng Vũ Phong?
Hoàng Vũ Phong có ngoại hình tuấn tú ưa nhìn, điều kiện gia đình vô cùng tốt, chính là hình mẫu trong mơ của rất nhiều cô gái. Mà trong số các cô gái đó, lại không có Giản Yên.
Bởi vì cô yêu Sở Vận Hoa mất rồi. Cô yêu anh ta nhiều đến nỗi trong mắt chẳng thể chứa nổi một người nào khác nữa.
Giản Yên đối diện với đôi mắt chẳng để lộ chút cảm xúc dư thừa của người đàn ông mà cô đặt trong tim, giọng nói chợt trở nên nhẹ bãng:
“Không! Tôi yêu người khác. Nhưng thật tiếc hắn lại là một kẻ tồi!"
Sở Vận Hoa có chút ngạc nhiên nhìn nụ cười bình thản của Giản Yên, hiếm khi thấy cô thành thật như vậy. Nếu như hẳn hỏi cô về vấn đề “thuốc tránh thai” kia, liệu cô vẫn sẽ trả lời thật chứ?
“Em uống thuốc tránh thai thật sao?”
Giản Yên nhíu mày, khó hiểu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Sở Vận Hoa khi thốt ra lời vừa rồi. Nhưng hồi tưởng lại chuyện xảy ra ban nãy thì chắc hẳn người này đã tin vào câu chuyện Hoàng Vũ Phong nói đến khi say.
“Phải! Tôi uống rồi! Cho nên anh không cần phải lo lắng dư thừa!”
Lúc nói ra lời này, mọi xúc cảm của Giản Yên đã hoàn toàn trở nên tê liệt. Rạch ròi đến vậy rồi, cô có thể sẵn sàng quên người đàn ông này rồi chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.