Hai người im lặng rửa mặt thay quần áo, chờ hết thảy mọi thứ đã chuẩn bị tốt, kêu nha hoàn đem đồ ăn sáng bưng lên.
Đồ ăn sáng giống như trước rất phong phú xa hoa, Liễu Hân Linh làm con
gái của biên tu Hàn Lâm viện, tuy rằng không lo ăn mặc, nhưng chi phí
bình thường tuyệt đối là theo tiêu chuẩn mộc mạc, không giống với nơi
này, ăn, mặc ở, đi lại, mọi thứ đều lộ ra một loại cung cách xa hoa tinh xảo của hoàng thất, làm cho nàng có hơi chút không quen.
Đương nhiên, làm cho nàng lại càng không quen chính là nam nhân bên cạnh này.
”Nương tử, đến đây, ăn nhiều một chút.”
Sở Khiếu Thiên vẫn không để cho nha hoàn đến hầu hạ, tự mình ân cần gắp
rau cho Liễu Hân Linh, sau đó dùng một loại ánh mắt lấp lánh mong chờ
nhìn nàng, vẻ mặt chờ đợi. Liễu Hân Linh đã muốn chết lặng, mà chết lặng giống nàng như vậy còn có một ít nha hoàn chung quanh. Liễu Hân Linh có thể theo thần thái của nhóm nha hoàn này mà đoán ra, Sở Khiếu Thiên
bình thường tuyệt đối không phải như vậy, có lẽ, hắn càng giống như loại nam nhân kiêu ngạo ngồi một chỗ chờ được hầu hạ, ăn chơi trác táng, một khi mất hứng, động cái liền đánh chửi người.
Cho nên, người này đối với mình là đặc biệt?
Vừa nghĩ tới đây, cơ bắp trên mặt Liễu Hân Linh liền run rẩy, nhanh
chóng tự bảo bản thân đá bay loại ý nghĩ không thực tế này. Nhưng thật
ra nàng nguyện ý tin tưởng hắn là vì nhìn trúng dung mạo của nàng mới có thể đối với nàng ân cần như vậy. Tuy rằng, bộ dạng nàng cũng không phải tuyệt sắc gì......
Khó khăn dùng xong bữa sáng, lau miệng, lại sửa sang lại quần áo, rốt cục xuất môn.
Tân hôn ngày đầu tiên, làm tân nương tử Liễu Hân Linh phải đi kính trà
cho cha, mẹ chồng, thuận tiện gặp mặt mọi người trong nhà.
justify;” align=”Trải qua một đêm tĩnh dưỡng, bụng Liễu Hân Linh đã
không còn đau giống ngày hôm qua, chỉ là ẩn ẩn có chút đau, chi cần nhẫn nại chút là được, cho nên nàng cũng không cần nha hoàn đến đỡ, im lặng
theo phía sau Sở Khiếu Thiên. Mà đằng sau bọn họ cũng đi theo một đống
nha hoàn ma ma.
Liễu Hân Linh đi thẳng về phía trước, chỉ cảm thấy An Dương Vương phủ
này thật sự là hết sức hoa mỹ, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ,
hành lang gấp khúc, nóc nhà chạm trổ phượng hoàng, kỳ thạch, hoa thơm.
Liễu Hân Linh chưa từng tới hoàng cung, không biết hoàng cung là như thế nào, nhưng một An Dương Vương phủ, đã làm nàng rung động. Đây là nghệ
thuật kiến trúc lâm viên thời cổ đại, không phải xi măng, cốt thép hiện
đại có thể so sánh.
”Nương tử thích không? Chờ khi nào rảnh ta mang nương tử đi dạo nhà chúng ta nha!!!!”. Đam Mỹ Trọng Sinh
Một thanh âm vui mừng vang lên trên đỉnh đầu nàng, Liễu Hân Linh giật
bắn mình, quay đầu liền nhìn thấy nam nhân vốn nên là đi ở đằng trước
không biết từ khi nào đã chạy tới bên người nàng, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, trên mặt lộ vẻ tươi cười, thoạt nhìn thập phần tuấn mỹ.
Đối với sự thể hiện thiện ý của hắn, Liễu Hân Linh cũng không cự tuyệt
nữa, lễ phép mím môi cười, nói: “Vậy làm phiền... Phu quân.” Phu quân,
hai chữ này, nàng nói xong trong lòng có cảm giác cực kỳ phức tạp.
Mà Liễu Hân Linh cũng mẫn cảm phát hiện, nghe được lời nói của nàng, bạn thế tử nào đó thế nhưng... đỏ mặt, khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu tình
lâng lâng,bộ dáng tựa hồ thực nhộn nhạo.
Liễu Hân Linh trầm mặc, trong lòng run rẩy. Rất nhanh, khi phát hiện sự
trầm mặt của nàng, Sở Khiếu Thiên không được tự nhiên ho khụ khụ, đem
biểu tình trở về bộ dạng hung hãn—— tựa hồ như vậy sẽ có vẻ có uy nghiêm hơn?
Kế tiếp, hai người đi song song, trên đường đi không nói chuyện. Thẳng
đến khi đến chính sảnh, Liễu Hân Linh lùi về sau hai bước, sau đó bộ
dạng khép mi phục tùng đi phía sau Sở Khiếu Thiên. Sở Khiếu Thiên quay
đầu nhìn nàng một cái, nhướng mày, nhưng rốt cuộc không nói gì thêm, dẫn đầu vào cửa.
”Bà nội, cha, nương, chúng con đến rồi ~~ “
Sở Khiếu Thiên cất cao thanh âm nói, lời nói lộ ra sự thân thiết vui
sướng. Nghe được lời nói của hắn, ba vị trưởng bối trong phòng đều nở nụ cười tươi, ánh mắt trở nên nhân từ. Nhưng khi bọn họ nhìn đến Liễu Hân
Linh theo sau vào, ba vị trưởng bối đều dùng ánh mắt xem xét đánh giá
nàng.
Liễu Hân Linh hơi mím môi, đi theo Sở Khiếu Thiên cùng tiến lên phía
trước thỉnh an, trong quá trình thỉnh an, tầm mắt đảo qua những người
ngồi ở trên.
Người nhà An Dương Vương phủ rất đơn giản, không có bà con thân thích
trên dưới gì ở trong này, ngoài An Dương thái phi, và vợ chồng An Dương
vương. Về phần một đám thị thiếp của An Dương vương, các nàng cũng không có tư cách để chính phi của thế tử là nàng kính trà. Hẳn là lần khác An Dương vương phi sẽ kêu các nàng đến để cho nàng nhận thức.
Trong đó vị lão phu nhân ung dung đẹp đẽ quý giá ngồi ở vị trí chủ vị
hẳn chính là An Dương thái phi vô cùng lợi hại trong truyền thuyết, lúc
này bà mặc cung trang sẫm màu,trang sức trên người mộc mạc nhưng thể
hiện được sự cao quý, có lẽ đã lớn tuổi, không trang điểm xa hoa như
người trẻ tuổi, lộ ra một loại khiêm nhường hoa lệ. Nhưng bà chỉ cần
ngồi ở chỗ kia, có một loại khí thế lan tỏa xung quanh, không giận mà
uy, làm cho người khác không dám đánh giá nội tâm bà. Nghe nói An Dương
thái phi cũng đã sáu mươi, nhưng xem hình dáng của bà có phần trẻ hơn
vài tuổi, thoạt nhìn chính là bộ dáng năm mươi mấy.
Đôi vợ chồng trung niên ngồi ở phía dưới An Dương thái phi, không cần
phải nói chính là vợ chồng An Dương vương. An Dương vương tuy rằng đã
tới trung niên, nhưng ngày thường anh tuấn, đúng là thời kỳ mị lực nhất
của nam nhân. Trên triều đình mọi người đều nói An Dương vương là người
hiền lành rộng rãi, Liễu Hân Linh rất đồng ý với lời này, bởi vì xem ánh mắt của An Dương vương quả thật rất hiền hậu, cũng không giống với vài
vị vương gia khác thâm trầm khó dò.
Sau đó là An Dương vương vương phi bên người An Dương vương, đó là một
nữ tử thập phần mỹ mạo, mặc quần áo cung trang hoa lệ, trên đầu một mảnh trang sức bằng vàng chói lọi thập phần chói mắt, nhưng cũng không có vẻ tục tằn. Nụ cười của bà cũng thực hiền lành thân thiết, nhưng ý cười
trong mắt cũng nhiều thêm vài phần, giống như một người mẫu thân bình
thường khi nhìn đến con mình thì trong mắt lộ ra vẻ từ ái.
Liễu Hân Linh sau khi thỉnh an, tiếp đó chính là kính trà.
Một nha hoàn bưng trà tới, Liễu Hân Linh tiếp nhận, đi đến trước mặt An
Dương thái phi, liền có nha hoàn đem một tấm nệm đặt trước mặt để cho
nàng quỳ xuống.
”Nương tử, đây là tổ mẫu.” Sở Khiếu Thiên làm hết phận sự ở một bên giải thích.
”Tổ mẫu thỉnh dùng trà.” Liễu Hân Linh đem trà dâng lên.
An Dương thái phi cũng không làm khó dễ gì, nhìn Sở Khiếu Thiên ở một
bên liếc mắt một cái, gặp tôn tử dàng nhìn mình ha ha cười, mắng một
tiếng thằng nhóc xảo quyệt, liền bưng trà nhấp một ngụm, xong rồi giao
cho ma ma đứng một bên, theo trong tay áo lấy ra một cái hà bao đưa cho
Liễu Hân Linh làm lễ vật gặp mặt.
Hà bao tuy nhỏ, nhưng vật bên trong giá trị chắc cũng không nhỏ.
Liễu Hân Linh cung kính tiếp nhận, khóe mắt ngắm đến vợ chồng An Dương vương bộ dáng có chút ngoài ý muốn.
Kế tiếp, đó là kính trà cho vợ chồng An Dương vương, hai người đồng dạng không có làm khó tân nương tử, cũng cấp cho lễ vật gặp mặt, đồng thời
nói những chuyện bình thường, tỷ như chiếu cố tốt trượng phu, làm cho Sở gia khai chi tán diệp linh tinh….., Liễu Hân Linh đương nhiên dịu ngoan đều gật đầu đáp ứng.
”Khiếu Thiên, con hiện tại đã thành thân, coi như trên người đã có gánh
nặng lập nghiệp vì gia đình, về sau nhất thiết đừng lại làm những việc
bậy bạ, gây náo loạn nữa.” An Dương vương trầm giọng đối với con nói.
Sở Khiếu Thiên có chút không phục, khóe mắt xếch lên nên có chút hung
dữ, “Cha, con làm việc bậy bạ gây náo loạn hồi nào? Hiện tại không phải
con đang đứng đứng đắn đắn trước mặt người sao?”
An Dương vương vừa nghe, đang muốn giáo huấn con, An Dương vương phi
nhanh chóng đến giảng hòa, âm thanh trách cứ nói: “Vương gia, hôm nay là ngày con mang con dâu tới bái kiến trưởng bối, ngài liền bớt tranh cãi. Hơn nữa hai năm nay, Khiếu nhi thay đổi như thế nào người cũng xem ở
trong mắt mà, hắn đã trưởng thành, sẽ không bậy bạ như trước kia vậy.”
”Hừ, nếu không phải thập thất hoàng đệ, hai năm nay hắn có thể an phận
như vậy sao?” An Dương vương hừ một tiếng, “Sớm biết như thế lúc trước
ta đã đem tên nghịch tử này để cho thập thất hoàng đệ dạy dỗ một chút,
cũng sẽ không phải hao tâm nhiều năm như vậy.”
”Vương gia, ngài còn nói chuyện này làm gì? Người còn ngại Khiếu nhi
chịu khổ chưa đủ sao? Nếu không phải Túc vương, Khiếu nhi của thiếp khi
đó cũng sẽ không...” Nói xong, ánh mắt An Dương vương phi đỏ lên, có vẻ
như sắp khóc.
”Đủ rồi! Các ngươi đừng ầm ỹ nữa, đỡ phải cho con dâu chế giễu các
ngươi.” An Dương thái phi thản nhiên nói một tiếng, hai vợ chồng đang
không cam lòng cũng phải ngậm miệng, tầm mắt đảo qua hai vợ chồng trẻ
tuổi, tự nhiên thấy được tôn tử cháu dâu đứng ở một bên như một bức họa. Bất quá cháu dâu là một bộ dáng trầm tĩnh, mà tôn tử... Vẻ mặt bất đắc
dĩ cùng ai oán kia làm cho bà xem có chút buồn cười.
Liễu Hân Linh ở một bên nghe được trong lòng vừa động.
Thì ra tên thế tử ác bá háo sắc này từng bị Túc vương đương triều thu
thập qua sao? Liễu Hân Linh tuy rằng là cô nương trong khuê phòng, nhưng nàng ngẫu nhiên cũng nghe được phụ thân cùng huynh trưởng thời điểm đàm luận về triều chính, ngẫu nhiên cũng sẽ đề cập đến vị vương gia Túc
vương này, bọn họ nói rằng Túc vương thâm sâu khó dò, và giọng nói của
họ tràn đầy vẻ tôn sùng cùng e ngại.
Nghe nói Túc vương là người vô cùng lợi hại, hơn nữa lại vô cùng khó
tiếp cận. Nếu như Sở Khiếu Thiên thật sự bị Túc vương thu thập qua...
Liễu Hân Linh yên tâm rồi, vị trượng phu này ít nhất cũng không quá kém
cỏi, có lẽ có chút mặt tốt đi?
”Qua vài ngày, con mang thê tử đến thăm trưởng công chúa – Cô của con
một lần đi.” An Dương thái phi mân mê chuỗi phật châu nói với Sở Khiếu
Thiên.
”Biết rồi ạ, bà nội ~~” Sở Khiếu Thiên lên tiếng.
Liễu Hân Linh biết Trưởng công chúa mà An Dương thái phi nói chính là
phủ đệ của Vô Song công chúa, Vô Song công chúa là trưởng nữ của An
Dương thái phi, cũng là công chúa đầu tiên của Tiên đế, cùng An Dương
vương là tỷ đệ cùng một mẹ, coi như là cô ruột của Sở Khiếu Thiên.
Nghĩ đến có nhiều thân thích như vậy, Liễu Hân Linh không nhịn được có chút đau đầu.
Mọi người còn nói một lát, An Dương thái phi liền tuyên bố giải tán, trở về Vinh Thụy đường của bà. An Dương thái phi tuy rằng bối phận trong
vương phủ cao nhất, nhưng hàng năm bà đều ru rú trong nhà, một lòng lễ
phật, đối với chuyện bên ngoài rất ít quan tâm, có thể nói giống như một người vô hình không tồn tại.
An Dương vương phi không có việc gì, vốn dĩ còn muốn lưu con trai lại để nói chút chuyện, nhưng thấy đôi mắt con cứ dán lên người nương tử không thể rời, nhlàm sao bà lại không biết tâm ý của hắn, chỉ phải khoát tay, để cho hai vợ chồng vừa mới tân hôn trở về Lãm Tâm viện bồi dưỡng tình
cảm.
Nói tóm lại, làm một cô dâu cổ đại, Liễu Hân Linh không có bị mẹ chồng hay thân thích làm khó dễ gì, coi như là may mắn.