- Cậu, không sao, chúng cháu quét dọn đi là được.
Vân Thanh rõ ràng đã có quyết tâm.
Nghe Vân Thanh nói như vậy thì cậu của nàng cũng không khuyên nữa, chỉ là nàng nói một câu:
- Vậy thì được, để cậu về nhà mang chổi sang.
- Không cần đâu, cậu, hai chúng cháu tự quét dọn là được, cậu cứ đi đi.
Vân Thanh vội vàng nói, tất nhiên nàng có thể nghe thấy cậu mình muốn phụ quét dọn.
Cậu Vân Thanh nhìn Hạ Thiên, sau đó hắn chợt hiểu ra, cuối cùng cười ha hả nói:
- Cũng được, cậu cũng không muốn quấy rầy hai đứa, Tiểu Thanh, Tiểu Hạ, các cháu cứ bận rộn, đến tối cùng dùng cơm.
- Vâng, cậu!
Lúc này Vân Thanh cũng không từ chối.
truyện xuyên nhanhCậu Vân Thanh đi rất nhanh, lúc này Vân Thanh cũng đến bên cạnh mở thùng xe, nàng lấy ra hai cây chổi mà vài tấm khăn trắng, nàng đưa chổi và khăn cho Hạ Thiên:
- Đi thôi, chúng ta quét dọn.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu rõ, thì ra chị Vân Thanh muốn hắn đến làm osin.
Nhưng Hạ Thiên không ngại, dù sao hắn cũng nhiều sức lực, làm osin cũng chẳng sao, bây giờ làm osin và đến tối cũng tiếp tục làm, như vậy mới tốt.
Quét dọn và vệ sinh cho một ngôi nhà hai tầng, thật ra đây là một công trình khá lớn, đặc biệt là nơi đây đã nhiều năm không ai ở, có nhiều chỗ tro bụi dày cả tấc, công trình này thật sự khổng lồ.
Cũng may Hạ Thiên tinh lực tràn đầy, động tác cũng tương đối nhanh chóng, khi bắt đầu Vân Thanh đã phân công nhiệm vụ mỗi người một nửa, nhưng đến cuối cùng nàng phát hiện mình kém xa Hạ Thiên. Tuy người này làm nhanh nhưng lại ẩu, ví dụ khi lau khung cửa sổ, hắn thường vô ý làm bụi bẩn rơi xuống rât nhiều, Vân Thanh phải tự dọn dẹp phần việc này.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vnSuốt buổi chiều hai người dọn dẹp vệ sinh, phần lớn thời gian Hạ Thiên đều có vẻ rất thoải mái, ngược lại Vân Thanh thì mệt mỏi thở hổn hển, toàn thân đầy mồ hôi. Nhưng đến tối thì cả căn nhà đã rực rỡ, bên trong không còn hương vị mốc meo, cũng không còn chút tro bụi, khung cảnh sáng sủa sạch sẽ, không thể biết được đây là căn nhà đã lâu chưa có ai ở.
Khoảng thời gian hai người lau chùi thì cậu của Vân Thanh cũng đến vài lần, nhưng mỗi lần như vậy chỉ nhìn mà không nói gì thêm. Tất nhiên bây giờ Hạ Thiên đã biết cậu của Vân Thanh là Vân Ba, Hạ Thiên cũng biết Vân Thanh theo họ mẹ, điều này giống như vợ cảnh sát tỷ tỷ. Nhưng hắn cũng chẳng biết tình cảnh của Vân Thanh giống với vợ cảnh sát tỷ tỷ hay không, tạm thời hắn không hỏi về vấn đề này.
- Chị Vân Thanh, tối nay chúng ta ở đây sao?
Hạ Thiên bây giờ cùng Vân Thanh đứng ở phòng ngủ, nàng đang ngồi trên giường nghỉ ngơi, đây là một chiếc giường gỗ khá có hương vị cổ điển, tuy có lẽ đã rất lâu năm nhưng lau sạch vẫn còn thấy rất mới, ván giường vẫn còn tốt, điều không hoàn mỹ duy nhất chính là trên giường không có chăn mền.
- À.
Vân Thanh khẽ lên tiếng:
- Tôi đã quên mua chăn mền, xem ra đêm nay chúng ta phải ra thị trấn một chuyến.
Hạ Thiên còn chưa nói dứt lời thì bên ngoài có một âm thanh truyền vào:
- Chị Thanh, anh rể, các người có bên trong không?
Âm thanh này không xa lạ gì với Hạ Thiên, là Vân Chí Quang, xem ra hắn đã từ thành phố Giang Hải quay về.
- Có.
Vân Thanh lên tiếng, nàng đứng lên đi ra ngoài, sau đó thấy Vân Chí Quang đứng ngoài cửa, bên cạnh còn có một chiếc xe ba bánh, trên xe ba bánh có khá nhiều đồ vật này nọ.
- Chị Thanh, anh rể.
Khi thấy hai người thì Vân Chí Quang nhiệt tình chào hỏi.
- Tiểu Quang, xe chó của em sau này không có việc gì chứ?
Vân Thanh thuận miệng hỏi.
- Không có gì, chị Thanh, anh rể, hôm nay thật sự cảm ơn hai người, nếu không em thật sự không dám về nhà.
Vân Chí Quang thật sự rất cảm kích, hắn không phải kẻ có tiền, bồi thường vài chục ngàn có thể nói là khó thừa nhận, quan trọng là trước kia hắn không làm việc đường hoàng, bây giờ vất vả lắm mới có một mối kinh doanh kiếm tiền. Nếu đầu tiên đã thua lỗ, như vậy sau này sẽ khó còn ai tin hắn.
- Cậu vừa về à? Thôi thì về nhà trước đi.
Vân Thanh thản nhiên nói, nàng và đứa em họ này tuy không tính là quá quen thuộc nhưng quan hệ cũng chẳng phải không tốt, chẳng qua chỉ không quá gần mà thôi.
- Chị Thanh, em đưa về cho anh chị chút đồ.
Vân Chí Quang nói, hắn vừa nsoi vừa lấy xuống vài món từ trên xe ba bánh:
- Bố em gọi điện thoại, nói rằng hai anh chị muốn ở trong nhà nhưng chưa mua chăn mền, vì vậy em mới mua chăn mền về, còn gối thì trong nhà có sẵn, chút nữa em sẽ đưa sang. Mặt khác em còn mang đến máy nước nóng, chị Thanh chờ chút, em trước tiên đi lấy gối, lát nữa sẽ lắp máy nước nóng.
Vân Chí Quang trước tiên đưa máy nước nóng vào nhà, còn mang cả bình ga vào. Sau đó hắn nhanh chóng bỏ đi, vài phút sau đã đưa đến vài chiếc gối.
- Chị Thanh, em giúp chị đưa vào.
Vân Chí Quang chuyển gối vào chăn mền vào.
- Để tôi tự làm cũng được.
Vân Thanh trả lời, đứa em họ này nhiệt tình vượt ngoài dự đoán của nàng, thậm chí nàng không ngờ Vân Chí Quang có thể mua những thứ mình cần quay về, xem ra nàng không cần phải vào thị trấn mua đồ.
Vân Thanh trải chiếu và ga giường, Hạ Thiên giúp Vân Chí Quang lắp máy nước nóng. Nửa giờ sau máy nước nóng đã được ráp xong, Vân Chí Quang về nhà, Hạ Thiên đi vào phòng ngủ tìm Vân Thanh, hắn phát hiện tất cả đã chỉnh tề, Vân Thanh đang ngồi bên mép giường, bộ dạng ngây ngẩn.
- Chị Vân Thanh, chị đang nghĩ gì vậy?
Hạ Thiên có chút tò mò.
- Không có gì.
Vân Thanh phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn Hạ Thiên, giọng điệu có chút dịu dàng:
- Máy nước nóng xong chưa?
- Xong rồi, tôi đã thử, có thể tắm được rồi.
Hạ Thiên trả lời.
- Cậu ngồi đây một chút, tôi đi tắm.
Vân Thanh thật ra đã chuẩn bị đầy đủ, cũng mang theo cả quần áo để tắm giặt, rõ ràng trước đó nàng đã sớm quyết định sẽ ở lại đây nhưng không nói rõ cho Hạ Thiên.
Vân Thanh vừa rồi đổ nhiều mồ hôi, nàng cần tắm rửa. Hạ Thiên không nói gì, hắn chỉ nhìn giường, trong lòng chợt sinh ra nhiều ý nghĩ, tối nay hắn sẽ cùng chị Vân Thanh ngủ ở đây, đến lúc đó hắn tha hồ làm gì thì làm.
Hạ Thiên nằm trên giường chờ Vân Thanh tắm rửa quay lại, không biết bao lâu sau hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân, vì vậy mà hắn nhảy dựng lên. Nhưng ngay sau đó hắn chợt mất hứng, hắn trừng mắt nhìn người đứng ngoài cửa rồi dùng giọng bất mãn hỏi:
- Này, các người là ai?
Ngoài cửa không phải là Vân Thanh mà là hai người đàn ông, một người khá lớn tuổi, nhìn qua có vẻ là sáu mưoi, tóc bạc. Một người còn lại thì rất trẻ, chỉ hơn hai mươi, tướng mạo cả hai có chút tương tự, có lẽ là cha con hoặc ông cháu.
- Xin hỏi Vân Thanh có ở đây không?
Mở miệng là người đàn ông hơn sáu mươi, giọng điệu có chút khách khí.