Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 808: Cậu còn chưa lấy tay ra





- Dừng tay.

Một âm thanh có chút dồn dập vang lên, cửa xe Rolls - Royce mở ra, một người đẹp váy trắng xuất hiện. Đúng lúc này bóng trắng lóe lên, nàng đứng chắn chính giữa Hạ Thiên và hai cô gái Tống Mai, Tống Lan.

- Ninh tiểu thư cẩn thận.

Tống Mai và Tống Lan chợt căng thẳng, hầu như bọn họ cùng hô lên, nhưng bây giờ các nàng có lòng mà không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm của Hạ Thiên tung lên người Ninh tiểu thư. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Khi nắm đấm của Hạ Thiên đến cách người đẹp váy trắng một centimet thì dừng lại, vẻ mặt hắn có chút kỳ quái:

- Ủa, sao lại là quỷ keo kiệt?

Người đẹp váy trắng này chính là Ninh Khiết, sau một khoảng thời gian không gặp, khí chất của nàng hình như có chút biến hóa, trên người có thêm chút khí tức cao quý và thần bí. Xem ra câu nói khí chất cao quý trời sinh cũng không đúng, ít nhất cũng không đúng đối với Ninh Khiết, khí chất trên người nàng tuyệt đối vì bồi dưỡng mà ra.

- Đã nói tôi không phải là quỷ keo kiệt.

Khi thấy Hạ Thiên gọi mình là quỷ keo kiệt, Ninh Khiết cảm thấy rất bức bối, nàng nhịn không được phải phản bác một câu. Truyện Light Novel
Khoảnh khắc này đám thôn dân nằm trên mặt đất, đám cảnh sát bị thương, còn có cả Thạch Trường Canh thiếu chút nữa bị bóp cổ chết, ngay cả Vân Thanh cũng dùng ánh mắt đặc biệt nhìn Hạ Thiên. Khoảnh khắc này sợ rằng không ai cho rằng Hạ Thiên là một thiếu niên bình thường, dù là Vân Thanh cũng không ngờ Hạ Thiên lợi hại đến mức độ như vậy.
Trước đó Vân Thanh chỉ cảm thấy Hạ Thiên rất lợi hại, nhưng đến mức độ nào thì nàng cũng không biết rõ. Bây giờ thì nàng đã có thể sơ bộ định lượng được năng lực của hắn, bốn người kia đánh ngã vài trăm thôn dân, còn đánh ngã hơn mười cảnh sát mà chỉ dùng thời gian rất ngắn. Bây giờ bốn người nhìn có vẻ hùng mạnh kia lại không chịu nổi một đòn trước mặt Hạ Thiên, vì vậy hắn mạnh cỡ nào, không cần nói cũng hiểu.
Thạch Trường Canh không khỏi đưa mắt nhìn Vân Thanh, có lẽ bây giờ hắn đã hiểu vì sao Vân Thanh tiếp nhận một Hạ Thiên có nhiều người phụ nữ khác như vậy. Một người đàn ông hùng mạnh, sợ rằng khó thể ở bên cạnh một người phụ nữ. Khoảnh khắc này tâm tình của Thạch Trường Canh cũng rất buông lỏng, vì hắn biết rõ sau này dù xảy ra chuyện gì thì Vân Thanh và con gái Thuần Thuần của hắn sẽ rất an toàn, hắn tin có Hạ Thiên thì chẳng có ai có thể ức hiếp được Vân Thanh, như vậy sẽ chẳng có ai ức hiếp được con gái bảo bối của hắn.

- Quỷ keo kiệt, sao chị lại đến đây? Không phải chị may quần áo ở thủ đô sao?

Hạ Thiên lúc này mở miệng hỏi thăm Ninh Khiết.
Khi thấy Hạ Thiên rất quen thuộc Ninh Khiết thì đám thôn dân và cảnh sát đều có chút không yên, vừa rồi khi hắn đánh ngã Tống Hùng và Tống Kiệt thì mọi người rất hưng phấn, vì bọn họ cảm thấy Hạ Thiên sẽ giúp mình. Nhưng bây giờ bọn họ phát hiện Hạ Thiên hình như cũng có quen biết đối phương, điều này có chút phiền toái.

- Tôi không phải may quần áo cho người ta, tôi là nhà thiết kế thời trang, tôi đến đây du lịch được không? Tôi nghe nói Thanh Phong Sơn có phong cảnh tốt, tôi tới tìm chút linh cảm. Cuối cùng tôi nói lại, tôi không phải là quỷ keo kiệt.

Ninh Khiết thở phì phò nói, khi thấy mặt Hạ Thiên thì nàng đã tức giận. Dù nàng biết người đàn ông này cải biến vận mệnh của mình, làm cho nàng có được những thứ khó thể tưởng, nhưng hắn lại luôn làm nàng tức giận.

- Thiết kế thời trang không phải làm quần áo sao?

Hạ Thiên bĩu môi:

- Còn nữa, tôi thấy đầu óc cô có vấn đề rồi, Thanh Phong Sơn là địa phương gì, có quái gì mà du lịch?

- Cậu đừng quan tâm.

Ninh Khiết tức giận nói:

- Này, sao cậu còn chưa lấy tay ra?

Ninh Khiết nói như vậy làm ánh mắt mọi người nhìn về phía ngực nàng, sau đó mọi người phát hiện tư thái của hai người quá mập mờ. Thì ra Hạ Thiên quên chưa thu tay, hắn cứ để tay trước ngực Ninh Khiết một centimet, bộ dạng giống như muốn phủ bàn tay lên ngực nàng.

- Còn nói không phải quỷ keo kiệt, tôi chưa đụng vào cô, có gì mà không được?

Hạ Thiên bĩu môi, sau đó hắn thu tay về rồi bổ sung thêm một câu:

- Mà đụng vào cũng có sao? Cũng chẳng phải chưa từng đụng qua.

- Lưu manh.

Ninh Khiết đỏ mặt, nàng lui về phía sau vài bước:

- Tôi không thèm nghe cậu nói nữa, cậu đả thương vệ sĩ của tôi, bây giờ cậu chữa tốt cho bọn họ, tôi muốn đi Thanh Phong Sơn.

- Bọn họ là vệ sĩ của cô sao?

Hạ Thiên nhìn Ninh Khiết, sau đó hắn đột nhiên vươn tay chụp lấy cổ tay nàng.

- Này, cậu làm gì vậy?

Ninh Khiết có hơi sững sờ.
Tống Mai và Tống Lan cũng lắp bắp kinh hãi, hai nàng vội vàng quát:

- Mau buông Ninh tiểu thư ra.

- Hai người câm miệng, nếu không tôi xử lý cả hai.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn hai nàng, sau đó hắn nhìn Ninh Khiết:

- Tôi đã nói rồi, chị đừng nhỏ mọn như vậy, sờ tay có gì mà la lối um sùm, có chỗ nào trên người chị mà tôi chưa từng sờ qua?

- Cậu.

Ninh Khiết đỏ bừng mặt, khoảnh khắc này nàng chợt sinh ra xúc động muốn bóp chết Hạ Thiên.
Tống Mai và Tống Lan cực kỳ ngạc nhiên, vì sao Ninh tiểu thư lại có quan hệ với Hạ Thiên như vậy? Nếu là như thế thì sao tiểu thư lại thu Ninh tiểu thư làm đồ đệ? Điều này đúng là quá khó tưởng.
Vân Thanh cách đó không xa lại cảm thấy ghen ghét, sắc lang này rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ? Hơn nữa vì sao phụ nữ của hắn chưa nói đến vấn đề ai cũng xinh đẹp, hơn nữa lại có thân phận không tầm thường? Một luật sư như nàng cũng coi như có chút thân phận trong mắt người thường, ít nhất cũng là thành phần trí thức cao cấp, nhưng nếu so với cô gái chạy chiếc Rolls - Royce kia, nàng chỉ là một cô gái nông thôn mà thôi.
Vân Thanh vô thức đem mình so sánh với Ninh Khiết, sau đó nàng phát hiện điều mình chiếm thượng phong chính là thân hình, nhưng đối phương hình như có cặp chân dài thon gọn, hình như hấp dẫn hơn nàng.
Lúc này Hạ Thiên đã thả tay Ninh Khiết ra, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

- Này, cậu nhìn tôi như vậy làm gì?

Ninh Khiết nhịn không được phải hỏi, trong lòng có chút bất an, chẳng lẽ Hạ Thiên đã phát hiện ra bí mật của mình?

- Không có gì.

Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hỏi:

- Chị thật sự muốn đến Thanh Phong Sơn sao?

- Tất nhiên là thật.

Ninh Khiết tức giận nói:

- Nhưng bây giờ bốn vệ sĩ của tôi đã có hai bị thương, sao đi được?

Hạ Thiên suy nghĩ rồi gật đầu nói:

- Được rồi, tuy chị là quỷ keo kiệt, nhưng tôi không nhỏ mọn, tôi sẽ trị thương cho bọn họ.

Hạ Thiên nói xong thì đi về phía Tống Hùng và Tống Kiệt, hắn cầm châm trên tay đâm cho mỗi người vài chục cái, sau đó đứng lên đi đến trước mặt Ninh Khiết:

- Được rồi, tuy bọn họ chưa hoàn toàn tốt, nhưng cũng không còn vấn đề gì, hai ngày sau sẽ tự khỏi hẳn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.