Một đêm tĩnh mịch.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ bọn họ vội vã đến Long gia.
Long gia tọa lạc tại Minh Nguyệt Hiệp ở ngoại ô phía tây thành An Long. Toàn bộ vùng ngoại ô phía Tây đều là sản nghiệp của Long gia.
Ngay từ khi đặt chân lên vùng đất đó có thể nói là đã bước vào lãnh địa của Long gia. Tuy nhiên, vùng ngoại ô phía Tây vẫn cách trung tâm Long gia gần chục cây số.
Long gia có quá nhiều bí mật mà người ta chưa biết.
Minh Nguyệt Hiệp có địa hình hiểm yếu, dễ phòng thủ khó tấn công.
Điều quan trọng nhất là những hàng cây cao chót vót và những tảng đá đan xen nhau ở đây có thể hạn chế tối đa khả năng bất kỳ ai nhìn trộm được bí mật của Long gia.
"Tại sao vẫn chưa gặp người của anh?" Trên đường đến Long gia, Diêm Thiền thấp giọng, lo lắng hỏi: “Không phải bọn họ đã xảy ra bất trắc gì rồi chứ?”
"Đương nhiên là không!" Lâm Vũ tự tin nói: "Yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thoả
rồi” Nghe Lâm Vũ nói như vậy, Diêm Thiền mới dần yên tâm. Đam Mỹ Trọng Sinh
Chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước và chẳng mấy chốc đã tiến vào khu vực núi.
Đây là con đường duy nhất đến Minh Nguyệt Hiệp.
Tiến vào khu vực núi không bao lâu thì bọn họ bị một đám người chặn đường.
Đám người này đều cao to, cường tráng, thoạt nhìn có thể biết bọn họ không phải người bình thường, phần lớn đều mặc đồng phục, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ nghiêm túc.
Ngay khi mọi người đứng đó đã hình thành một áp lực rất lớn.
Lâm Vũ hơi nhướng mày, liếc nhìn những người này, mở cửa xe bước xuống.
Ninh Loạn và Diêm Thiền cũng lập tức xuống xe, đi theo hắn.
Trong tay Lâm Vũ cầm chiến đao Vô Phong từ khoảng cách hai mươi ba mươi mét, liếc nhìn ông già đứng đầu, bình tĩnh nói: "Long Quang Diệu, đây là lời giải thích của ông sao?"
Ông ta cười ha ha, hơi chắp tay nói: "Mục Bắc Vương giá lâm Long gia, sao tôi có thể không dẫn người đến nghênh đón được chứ?"
"Nghênh đón?" Lâm Vũ hừ lạnh một tiếng: "Tôi thấy ông đang định giết chúng tôi ở đây thì đúng hơn?”
“Tôi không hề có ý này.” Long Quang Diệu lắc đầu cười, sau đó đột nhiên đổi chủ đề, trầm giọng nói:
“Long gia từ trước đến nay không màng thế sự, nếu như Mục Bắc Vương tới uống rượu, tôi nhất định sẽ tiếp đãi nhiệt tình nhưng nếu muốn đến Long gia để vu khống, tôi cũng tuyệt đối sẽ không để yên! Không gây rắc rối nhưng tuyệt đối không sợ rắc rối!"
Hay cho câu không gây rắc rối nhưng tuyệt đối không sợ rắc rối!
Trong mắt Lâm Vũ đột nhiên lóe lên một tia lạnh lùng.
Lời nói của Long Quang Diệu đã trực tiếp nói lên thái độ của Long gia.
"Chuyện Long Tướng Cấm Vệ tàn sát Bàng gia ở Tây Vực không cho phép ông ngụy biện!" Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Long Quang Diệu.
"Hôm nay tôi tới đây chỉ muốn một câu trả lời! Tôi với Long gia trước nay. không thù không oán, tại sao Long gia lại muốn lấy mạng tôi?”
"Muốn buộc tội người khác, còn lo không thể viện cớ sao?"
Long Quang Diệu cười nói: “Mục Bắc Vương thật thông minh, tới Khương gia phô trương uy thế, sau đó lại tiêu diệt Nam Cung thế gia! Hiện tại, lại muốn tấn công Long gia tôi! Xem ra sự tồn tại của tám đại gia tộc cổ võ khiến các người
như mắc nghẹn ở cổ họng!
Ninh Loạn nghe vậy, nhất thời tức giận: Mẹ kiếp, Long gia muốn hại Mục Bắc vương, còn dám ở đây nói lý lẽ!"
Long Quang Diệu nhìn chằm chằm vào Ninh Loạn, con ngươi hơi nheo lại: "Chiến Thần Bạch Hổ, Ninh Loạn?"
“Chính ông nội đây!” Ninh Loạn hếch mũi đáp.
"Người khác sợ Ninh Loạn chứ lão phu không sợ!"