Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 362: Cảm giác giống như




Nhưng còn chưa lại gần, tên vệ sĩ liền ngã khuyu ra đất. Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của Tống Lương co lại. Những tên vệ sĩ khác, vẻ mặt lộ rõ sự kinh hãi.
Với khoảng cách gần như vậy, bọn họ đều không nhìn rõ tên vệ sĩ kia tại sao. lại ngã xuống!
Cảm giác giống như là tên vệ sĩ kia tự mình đi lên, rồi không cẩn thận ngã ra đất vậy.
Nhưng không một ai tin rằng tên vệ sĩ kia thật sự là bị ngã cả. Chắc chắn là Lâm Vũ giở trò quỷ!
Ngay sau đó, những vệ sĩ còn lại nhanh chóng xuống xe, vây chặt phía trước, bảo vệ Tống Lương.
Giống như là bản năng, mấy vệ sĩ đồng loạt rút súng bên người ra. Những khẩu súng đen ngòm, đồng thời chĩa về phía Lâm Vũ.
Nếu Lâm Vũ dám có bất cứ hành động bất thường nào, khiến bọn họ cảm thấy uy hiếp tới sự an nguy của Tống Lương, họ sẽ không chút do dự mà nổ súng.
Những học sinh xung quanh căn bản là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, nháy mắt liền bị dọa sợ hú vía, vội vàng lùi ra xa, chỉ sợ bản thân bị liên lụy.
Ông bảo vệ cũng bị co giật mí mắt, vô thức giơ hai tay lên làm thế đầu hàng. Người ta đã rút cả súng ra rồi!
Những người này, các ông thật sự không dây vào được!
Kết quả này lại khiến cho Tống Lương vô cùng hài lòng.
“Không nhìn ra, anh cũng có chút bản lĩnh đấy!”
Tống Lương mang vẻ mặt châm chọc, khiêu khích Lâm Vũ: “Hay là anh cứ thử xem, là anh nhanh hơn hay là đạn nhanh hơn?”
“Không cần thử.”
Lâm Vũ cười nhạt: “Mấy ngày trước cũng có người chĩa súng vào tôi như vậy, sau đó tôi đã tiễn bọn họ về chầu Diêm Vương rồi.”
“Khà khà, anh cũng là là không tin, cười lớn, nói: đi?"
t nhân vật đáng gờm đấy!” Tông Lương đương nhiên Vậy sao anh không tiễn chúng tôi về gặp Diêm Vương.
Bị mấy khẩu súng chĩa vào như vậy, lại còn dám nói khoác không biết ngượng mồm!
Thật là điếc không sợ súng.
Lâm Vũ khế lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói: “Tôi không giết các người, tránh dọa tới mấy học sinh này.”
Nghe được lời này của Lâm Vũ, Tống Lương lập tức cười to.
Mấy tên vệ sĩ của Tống Lương cũng bị chọc cười.
Lần đầu tiên thấy một kẻ nói khoác một cách nghiêm túc như vậy!
Đột nhiên, nụ cười trên mặt Tống Lương chợt tắt, nhìn Lâm Vũ với ánh mắt sắc bén: “Bây giờ tôi cũng sẽ không giết anh! Muốn giết thì cũng phải giết trước mặt con khốn Lâm Thiển...”
'Tống Lương còn chưa nói dứt lời, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Anh ta còn chưa hiểu rõ chuyện gì, Lâm Vũ đã đi tới trước mặt anh ta.
Mà vệ sĩ của anh ta, đều đã ngã xuống đất, gào thét vì đau đớn.
Toàn bộ súng của bọn họ, bây giờ đều đã xuất hiện trong tay Lâm Vũ. “Anh...
Trong lòng Tống Lương hoảng hốt, nét mặt kinh sợ.
Anh ta mới thốt ra một chữ, một cái tát của Lâm Vũ đã đáp lên mặt anh ta. Bốp!
Một tiếng bốp vang lên, khóe miệng Tống Lương lập tức chảy máu.
Gương mặt khá là tuấn tú kia, cũng lập tức sưng lên với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được. Đam Mỹ Cổ Đại
Một dấu tay hiện rõ trên mặt.
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Tống Lương: “Nếu tôi còn nghe thấy bất cứ một lời mắng chửi Lâm Thiển nào phát ra từ mồm anh, tôi sẽ khiến anh vĩnh viễn không thể nói chuyện!”
Nhận lấy ánh mắt lạnh băng của Lâm Vũ, trong lòng Tống Lương run sợ.
Nhưng cái tính khí thiếu gia của anh ta không cho phép anh ta khuất phục.
Khuôn mặt Tống Lương dữ tợn, sát khí bừng bừng gào lên: “Anh dám đánh tôi?”
Bốp! Anh ta vừa dứt lời, Lâm Vũ lại tát thêm một cái nữa. Một bên mặt còn lại của Tống Lương cũng lập tức sưng vù lên.
Cơn giận trong lòng Tống Lương dâng lên tới đỉnh điểm, hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Vũ.
Từ nhỏ tới lớn, chỉ có chuyện anh ta đánh người khác!
Hôm nay, anh ta lại bị người ta đánh!
Hơn nữa lại còn là đánh ở trước mặt bao nhiêu người thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.